Bởi Bành lang trung đã nói tình huống của Lâm lão thái thái tương đối nghiêm trọng, cho nên Lâm Thừa Chí muốn mời đại phu có y thuật cao hơn.
Ba đại phu nổi danh nhất huyện Thừa Phong, một là Hạ đại phu, một vị nữa chính là Hồ đại phu đã đến thôn Đào Hoa trước đó, còn có một vị là đại phu họ Trần.
Lâm Thừa Chí đi tìm vị Trần đại phu kia trước, đáng tiếc là Trần đại phu đã bị Hứa gia mời đi.
Sau cùng lại đi tìm Hạ đại phu thì cũng đến chẩn bệnh tại gia rồi, chính là đi Cố gia.
Về phần Hồ đại phu, biết là Lâm gia tìm thì một câu đã từ chối không đi.
Sợ mời những đại phu khác lại không trị khỏi cho Lâm lão thái thái, Lâm Thừa Chí đành bất chấp đến Cố gia cầu cứu.
Cố lão thái thái rất kinh ngạc, hỏi: “Bị bệnh ư? Hôm qua còn rất tốt mà, sao giờ lại hôn mê bất tỉnh rồi?”
Tuy có chút nghi ngờ, nhưng Lâm Thừa Chí đã đến tận cửa xin nhờ, Cố lão thái thái cũng không tiện chối từ.
Đúng lúc Hạ đại phu đang ở Lâm gia, Cố lão thái thái lại nhờ ông đi một chuyến đến Lâm gia, sau đó lại để Hoa ma ma đi theo cùng.
Đã biết chuyện Lâm lão thái thái bị bệnh, thì dù gì cũng phải phái người đến thăm hỏi.
Hoa ma ma nói: “Lão thái thái, lão cảm thấy nên để Trần ma ma đi thì ổn thỏa hơn!”
Trần ma ma là bà tử tâm phúc của Cố Nhàn, bà ấy đi chẳng khác nào tượng trưng cho Cố Nhàn.
Cố lão thái thái cũng cảm thấy vậy: “Vậy hôm nay bà đừng quản chuyện gì nữa, chăm sóc tốt cho An An.”
Giao cho ngững người khác, bà sẽ lo lắng.
Lâm Thừa Chí dẫn theo Hạ đại phu về nhà, vào đến đã nhìn thấy Trương thị ngồi xổm trên đất nhặt rau.
“Không phải Bành lang trung nói cái thai không ổn định cần nằm trên giường nghỉ ngơi ư, sao ngươi lại không nghe hả?”
Tuy rằng hắn đã có một trai một gái, nhưng không ai chê nhiều con trai, Lâm Thừa Chí cũng vậy.
Trương thị đứng lên nói: “Cha nó, ta, chỉ là nhặt rau thôi, không có chuyện gì đâu…”
Còn chưa nói dứt lời, cả người đã xụi lơ trên đất.
Lâm Thừa Chí sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng ôm người vào trong phòng.
Hạ đại phu cũng đi vào theo, xem xong mạch mới cau mày nói: “Thân thể suy yếu, lại thêm mệt nhọc quá độ, bấy giờ mới làm động đến thai khí.”
Lâm Thừa Chí căng thẳng nói: “Đứa nhỏ thì như nào? Không bị sao chứ?”
Hạ đại phu lấy ra một viên thuốc từ trong hòm thuốc, nói: “Đây là thuốc an thai, ngươi mau lấy một chén nước sôi đến hòa cho nàng ta uống.
Đợi lát nữa ta lại mở một đơn thuốc an thai, chờ sau khi xem cho mẹ ngươi xong, ngươi lại theo ta cùng về một chuyến để bốc thuốc.”
Bởi vì đến khám bệnh tại nhà sẽ gặp phải rất nhiều tình huống đột xuất, vậy nên Hạ đại phu cũng cho một ít thuốc như thuốc an thai, các loại thuốc giải độc vào hòm thuốc phòng có lúc cần dùng.
Lâm Thừa Chí vội vàng vào phòng bếp bưng một chén nước sôi đến.
Trông thấy điệu bộ căng thẳng đấy của hắn, Trần ma ma mới thấy hắn thuận mắt một tí, nói: “Đưa cho ta đi!”
Lâm Thừa Chí vội nói: “Cảm ơn ma ma.”
(Truyện đăng tại ục Lam)
Hạ đại phu nhìn Trương thị nói: “Trong khoảng thời gian này nhất định phải nằm trên dường nghỉ ngơi, không thể mệt nhọc tiếp.
Bằng không chưa nói đến chuyện không bảo vệ được đứa nhỏ này, sau này ngươi cũng rất khó thụ thai nữa.”
Ông không phải đang lời lẽ đe dọa, mà là thân thể Trương thị quá yếu.
Nếu sinh non, thân thể của nàng ta cũng sẽ bị tổn thương rất lớn.
Trương thị sợ tới mức không dám động đậy.
Lúc này Lâm lão thái thái đã tỉnh lại, chỉ là cả người lại mơ hồ đến nói cũng không nói thành lời.
Hạ đại phu xem mạch cho bà xong mới nói: “Lâm lão thái thái bị trúng gió độc, lại thêm hay nóng giận.
Người cao tuổi kị bực dọc, nếu không rất dễ trúng gió.”
“Trúng gió? Theo lời ông thì mẹ ta sẽ bị liệt?”
Hạ đại phu lắc đầu nói: “Chưa đâu.
Tình trạng hiện giờ của lão thái thái chưa tính là nghiêm trọng, dùng mấy dây thuốc sẽ tốt lên.
Nhưng mà sau này đừng để bà tiếp tục nóng giận, nếu không bệnh tình sẽ nặng thêm.”
Lâm Thừa Chí vội vàng gật đầu: “Được, được.”
Đúng lúc này, Trần ma ma tiến vào.
Bà thấy tình trạng của Trương thị đã tốt lên, lại sang bên đây.
Lâm lão thái thái trông thấy bà, mặt lộ vẻ tức giận: “Ra, ra, đi ra ngoài…”
Người của Cố gia, hiện giờ bà ta không muốn nhìn bất kỳ người nào.
Lâm Thừa Chí nghe thấy thế, có hơi áy náy nhìn về phía Trần ma ma: “Còn xin ma ma ra ngoài trước.”
Trần ma ma mỉm cười rồi xoay người bước ra bên ngoài.
Hạ đại phu tỏ vẻ không ngờ.
Bởi vì tuổi tác đã cao, trừ mấy người không cách nào từ chối, còn lại ông cũng không đến khám bệnh tại nhà đâu.
Lần này cũng là vì Cố lão thái thái nhờ ông đi một chuyến tới đây, kết quả là lão thái thái này không chỉ không có chút cảm kích nào, trái lại còn hạ thấp thể diện của Tiểu Nhàn.
Trần ma ma là bà tử tâm phúc của Cố Nhàn, không nể mặt bà chính là đánh lên mặt Cố Nhàn.
Nhìn về phía Lâm Thừa Chí, Hạ đại phu nói: “Ngươi theo ta về thị trấn lấy thuốc đi!”
Lâm Thừa Chí ra ngoài, gắng gượng nói với Trần ma ma: “Trần ma ma, ta đây đi lên thị trấn rồi cũng không có ai chăm sóc Xảo Nương.
Có thể phiền bà chăm sóc Xảo Nương không, không cần quá lâu đâu, đến khi ta trở lại là được.”
Hắn sợ chính mình vừa đi, Trương Xảo Nương lại đứng lên làm việc.
Nghĩ đến chuyện này hắn lại phát bực, đàn bà nhà người ta thì lấy chồng làm trời, duy có Trương thị là chỉ nghe lời mẹ hắn như thiên lôi sai đâu dánh đó, lại còn sợ Vi thị như sợ Cọp.
Người chồng như hắn đây trái lại còn phải xếp sau nàng ta.
Lâm Thừa Chí nóng lên sẽ đánh người, trước kia Trần ma ma nhìn hắn rất không vừa mắt.
Nhưng đến hôm nay, ánh nhìn lại có chút thay đổi: “Ngươi đi đi, chỗ Tam thái thái đã có ta trông coi ngươi không cần lo lắng.
Chân trước Lâm Thừa Chí vừa đi, Vi thị đã chạy vào nói một người bận không xuể, muốn Trần ma ma qua giúp nấu cơm.
Nàng ta không dám gọi Trương thị ra giúp, ngộ nhỡ đứa trẻ mà mất thì Lâm Thừa Chí nhất định lẽ dốc sức liều mạng với nàng.
Trương thị vẻ mặt yếu ớt nằm trên giường, nói: “Trần ma ma, ma ma đi giúp Nhị tẩu nấu cơm đi! Chỗ này của ta không có việc gì.”
Trước kia qua giúp việc nội trợ cũng là Cố Nhàn dặn dò đấy, bây giờ còn bảo bà đi làm việc nhà, Trần ma ma cũng không làm.
Vi thị thấy bà không đáp lời, nói thẳng: “Trần ma ma, chỉ có một người như ta thì không làm xuể, bà đến phụ ta một tay đi.”
Trần ma ma lắc đầu nói: “Tam lão gia đã dặn ta chăm sóc tam thái thái, ta cũng không dám rời đi.
Nếu không có chuyện bất trắc ta cũng không cách nào nói rõ với Tam lão gia.”
Ngừng một chút, Trần ma ma lại nói: “Nếu Nhị thái thái không làm xuể thì có thể đi mời người đến giúp đỡ.”
Vi thị tức giận nói: “Ta cũng không giống như đại tẩu, đeo vàng mang bạc, dùng tỳ gọi nô còn có tiền tiêu không hết.”
Trần ma ma mỉm cười, mà ánh cười lại không đạt đến đáy mắt: “Tiền của thái thái nhà lão cũng không phải do gió lớn thổi đến, đều là do lão thái gia và lão thái thái vất vả cực khổ kiếm về đấy.”
Vi thị thấy Trần ma ma không có ý giúp đỡ, tức giận đùng đùng đi ra ngoài.
Trương thị khẽ nói: “Ma ma, ta thật là không có chuyện gì, ma ma không cần bận tâm đến ta.”
Trần ma ma không đáp lời, chỉ hỏi: “Người cũng là mẹ của hai đứa trẻ rồi, sao mà có bầu cũng không biết?”
Trương thị lắc đầu nói: “Thời gian hoài thai còn ngắn, ta còn chưa nhận ra.”
Cũng là trong khoảng thời gian này bận quá, nên cũng không chú ý đến chuyện thân thể không khỏe.
Trần ma ma nhìn nàng hỏi: “Đã biết mình mang thai mà còn làm lụng mệt nhọc, ngươi không thương xót cho thân thể của mình, nếu mà xảy ra chuyện bất trắc ngươi nghĩ xem cuối cùng xui xẻo sẽ là ai?”
Chịu khó là chuyện tốt, nhưng chịu khó đến nỗi ngay cả sức khỏe của mình cũng không để ý đến thì chính là ngu xuẩn.
Trương thị không nói.
Trần ma ma có mấy lời khó mà nói, chỉ đành khẽ thở dài một cái rồi nói: “Ngươi nhìn xem những đứa bé sống dưới bóng mẹ ghẻ trong thôn ngươi đều có bộ dạng gì? Ngươi không giữ gìn sức khỏe mình như vậy, nếu có bất trắc, vậy tương lai tam cô nương với nhị gia cũng phải giống như những đứa bé kia rồi.”
Mấy đứa bé kiếm ăn trong tay mẹ ghẻ đều ăn không đủ no mặc không đủ ấm, làm nhiều việc nhất còn thường xuyên bị đánh mắng.
Trương thị khẽ nói: “Ta hiểu rồi, cảm ơn Trần ma ma.”.