Nhà có hãn thê làm sao phá
Chương 30: Khổ nhục kế (2)
Dịch: Lục Lam
Vầng trăng khuyết ngoài cửa sổ tựa như hình lưỡi câu, còn có vô số ánh sao lập lòe. Ban đêm, thật yên bình và đẹp đẽ.
Thanh Thư vừa mở mắt đã nhìn thấy Cố lão phu nhân đang ghé vào thành giường, trong mắt nàng chợt hiện lên vẻ áy náy: “Bà ngoại, bà ngoại.”
Cố lão phu nhân nghe được tiếng gọi, rất nhanh đã tỉnh: “Ngoan, đầu con có còn đau không?”
“Còn hơi đau.” Lúc này không phải giả vờ, mà là đau thật, đến bây giờ nàng vẫn cảm thấy đầu thật nặng.
So với bà ta, một cái tát kia của Cố Nhàn đã còn là nhẹ nhàng.
Trong mắt Cố lão phu nhân thoáng qua một tia lệ khí: “Con yên tâm, bà ngoại nhất định sẽ trút giận cho con.”
Vẻ mặt Thanh Thư mơ màng, hỏi: “Bà ngoại, vì sao cữu mẫu hận con như vậy, hận đến nỗi muốn đánh chết con?”
Vì để cho Cố lão phu nhân đề cao cảnh giác, Thanh Thư cũng không cố kị quá nhiều.
Thà rằng nàng bị nghi ngờ là yêu tà quấn thân, cũng không muốn để con rắn độc Viên San Nương này ở lại bên người Cố lão phu nhân.
Nghe xong lời này, toàn thân Cố lão thái thái chấn động, nhưng sau đó bà lại xoa đầu Thanh Thư nói: “Ngoan, đừng sợ, ta sẽ không để cho nàng ta đến gần con nữa.”
Thanh Thư nghe vậy thì không nói thêm gì nữa.
Ăn một bát cháo gạo táo đỏ, Thanh Thư lại nằm ngủ. Mà Cố lão phu nhân lại không buồn ngủ, nằm trăn qua trở lại trên giường. Không ngủ được nữa, bà dứt khoát choàng áo đứng dậy.
Đêm nay, hai người Hạnh Hoa và Hoa ma ma cùng gác đêm. Thấy Cố lão phu nhân đứng dậy, hai người cũng đứng dậy theo.
(Truyện đăng tại ục Lam)
Cố lão phu nhân phân công Hạnh Hoa đi trông coi Thanh Thư, còn bà thì dẫn theo Hoa ma ma đi sang phòng bên cạnh.
Ngồi trên ghế, Cố lão phu nhân nhìn ngọn đèn dầu ba chân trên bàn đến xuất thần.
Hoa ma ma hỏi: “Lão phu nhân, làm sao vậy? Phải chăng là vì chuyện xảy ra lúc sáng?”
Cố lão phu nhân ngẩng đầu, nhìn Hoa ma ma nói: “A Chi, vừa rồi Thanh Thư hỏi ta vì sao Viên San Nương hận con bé như vậy, hận đến nỗi muốn đánh chết nó.”
Hoa ma ma rũ đầu xuống nói: “Lão phu nhân, lúc ấy tiểu thư cũng đã hôn mê, phu nhân vẫn muốn đánh tiểu thư. Nếu không phải ta kịp thời đi đến, tiểu thư không bị nàng ta đánh chết, cũng phải bị nàng đánh cho tàn phế.”
Lời này, coi như gián tiếp làm chứng cho Thanh Thư rồi.
Một lúc lâu sau, Cố lão phu nhân mới nói: “Thanh Thư chẳng qua được cho một ít xiêm y trang sức, Viên San Nương đã nghĩ muốn đánh chết con bé. Vậy ta đây thì sao? Chẳng phải nàng ta còn muốn đem ta bầm thây vạn đoạn ư?”
Chẳng qua bà chỉ mua cho Thanh Thư vài thứ, Viên San Nương lại coi nó như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Vậy bình thường bà tiêu xài nhiều như vậy, chẳng phải Viên San Nương đối với bà sẽ hận thấu xương hay sao.
Hoa ma ma im lặng rồi nói: “Lão phu nhân, đại thiếu gia mắng tiểu thư là tặc nha đầu, hẳn là từng nghe thấy Viên San Nương mắng qua. Lão phu nhân, đại lão gia và đại phu nhân ăn nằm cùng nhau, chẳng lẽ lại chưa từng nghe Viên San Nương nói những lời này sao?”
Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, Hoa ma ma đã sớm nhìn ra Viên San Nương không phải loại lương thiện. Mà Cố Hòa Bình cũng là một con sói mắt trắng. Chỉ là dù bà đã khuyên Cố lão phu nhân rất nhiều lần, còn cầu Kỳ phu nhân khuyên lơn thêm, đáng tiếc Cố lão phu nhân đều không nghe.
Thật ra chuyện này cũng có liên quan đến tính tình của Cố lão phu nhân. Cố lão phu nhân là người ngay thẳng, dù có chán ghét Viên San Nương cũng chỉ tránh xa, nhắm mắt làm ngơ. Bà sẽ không làm những chuyện không có phẩm giá như chia lìa cốt nhục người khác hay nạp thiếp cho Cố Hòa Bình.
Nghe xong lời này máu huyết toàn thân Cố lão phu nhân dường như đông lại, trống ngực chậm đi vài nhịp.
Mặc dù thất vọng về Cố Hòa Bình, nhưng suy cho cùng vẫn là đứa con do bà tự tay nuôi lớn, bà làm sao có thể không có chút tình cảm nào. Cũng vì như thế, có rất nhiều chuyện bà mới có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
Cố lão phu nhân ôm ngực, một lúc lâu sau mới nói: “A Chỉ, ý của ngươi là, thật ra Cố Hòa Bình cũng hận sao ta không chết đi ư?”
Khoảng thời gian sau khi Cố lão thái gia mất, bà chỉ dựa vào sức của bản thân mà có thể bảo trụ gia nghiệp, Cố lão phu nhân há lại là người ngu ngốc. Chỉ là có một số việc, bà không muốn tin và cũng không dám tin.
Hoa ma ma nói: “Lão phu nhân, lão gia hắn chính là một con sói mắt trắng, trước giờ không đáng tin cậy. Lão phu nhân, những năm nay ta vẫn luôn rất lo lắng, lo sau này người già rồi, không động đậy được nữa, Viên San Nương làm đương gia sẽ ngược đãi người.”
Hiện giờ còn có Kỳ phu nhân làm chỗ dựa. Nhưng tuổi tác Kỳ phu nhân so với chủ tử nhà mình còn lớn hơn, lại thêm sức khỏe cũng không quá tốt, rất có thể sau này sẽ đi trước cả chủ tử nhà mình. Đến lúc đó, cho dù Viên San Nương ngược đãi lão phu nhân, cũng không có người vì bà ra mặt.
Chính là vì có nỗi lo này, Hoa ma ma mới không muốn dàn xếp ổn thỏa mà còn lửa cháy đổ thêm dầu. Mục đích của bà chính là để lão phu nhân hoàn toàn hết hi vọng đối với Cố Hòa Bình, xắp xếp tốt đường lui cho bản thân.
Hồi lâu sau, Cố lão phu nhân mới nói: “Ngươi ra ngoài đi, để cho ta suy nghĩ kỹ một chút.”
Hoa ma ma đi ra, đứng chờ ngoài cửa.
Mãi cho đến hửng sáng, lão phu nhân mới từ trong phòng đi ra. Nhìn thấy Hoa ma ma tựa vào ghế ngủ gật, lão phu nhân nói: “Ngươi làm gì mà không đi ngủ?”
Hoa ma ma nhìn thấy thần sắc lão phu nhân còn tốt mới nói: “Người không ra, ta làm sao ngủ được.”
Tâm tình vốn nặng nề của lão phu nhân, sau khi nghe câu nói như thế thì tốt hơn nhiều: “Thanh Thư tỉnh chưa?”
“Đã tỉnh, còn ăn một bát cháo.” Nói xong, Hoa ma ma cười nói: “Biểu tiểu thư còn nói, bữa trưa nàng muốn ăn sủi cảo.”
Nói ra cũng kỳ quái, từ sau khi khỏi bệnh, biểu tiểu thư lại đặc biệt thích ăn sủi cảo. Ngay cả móng heo kho tương trước kia nàng thích nhất, cũng đều xếp sau.”
Cố lão phu nhân nghe vậy, trên mặt cũng lộ ra ý cười: “Con bé muốn ăn thì làm cho con bé ăn. Con bé thích ăn tôm, thì làm sủi cảo tôm sẽ tốt hơn.”
Ngừng một chút, Cố lão phu nhân lại dặn dò thêm: “Phái người nói chuyện này cho tiểu Nhàn.”
Hoa ma ma lo lắng nói: “Nếu cô nãi nãi biết được chuyện này, sợ là sẽ đón tiểu thư về.”
Cố lão phu nhân nói: “Việc này giấu không được, chúng ta không nói cũng sẽ có người nói cho nó biết. Thà nói thẳng nguyên nhân sự tình xảy ra cho nó, còn hơn để mặc kẻ khác thêm mắm dặm muối.”
Về phần Cố Nhàn, nếu muốn đón Thanh Thư về mà chỉ cần Thanh Thư không muốn, Cố Nhàn cũng không đón con bé về được.
Đúng như dự đoán của Cố lão phu nhân, Cố Nhàn vừa biết được chuyện này đã đòi dẫn Thanh Thư về nhà. Đáng tiếc, Thanh Thư không muốn.
Thanh Thư nói: “Nương, con ở nơi này cùng bà ngoại rất tốt.”
“Tốt cái gì mà tốt? Con xem con đã bị đánh thành cái bộ dạng gì rồi hả?” Nhìn thấy dấu tay còn chưa tan hết trên mặt Thanh Thư, Cố Nhàn lại càng tức giận.
Thanh Thư sờ mặt nói: “Đã không còn đau nữa rồi.” Lần này Viên San Nương ra tay quá ác, qua một ngày rồi mà mặt nàng vẫn còn đau rát. Cũng may không bị móng tay Viên san Nương cào trúng, không thì đến mặt cũng bị hủy.
Cố Nhàn nói: “Hạ Nguyệt, ngươi đi thu thập đồ của tiểu thư đi.”
Thanh Thư thấy thái độ cương quyết của Cố Nhàn, chỉ đành nói: “Nương, cữu cữu cả ngày không thấy bóng dáng, biểu ca và biểu muội cũng không thấy đến đây bao giờ. Nếu ta trở về, trong nhà chỉ còn một mình bà ngoại.” Nàng thương Cố lão phu nhân, chỉ muốn thừa dịp tuổi tác của mình hiện giờ còn nhỏ ở bên bà nhiều hơn một chút. Chờ ngày sau vào học, muốn ở gần cũng không có nhiều thời gian như vậy rồi.
Thấy mặt Cố Nhàn lộ vẻ do dự, Thanh Thư lại nói tiếp: “Nương, Hoa ma ma nói bà ngoại ăn nhiều hơn so với lúc trước, buổi tối ngủ cũng rất ngon.”
Đều đã nói đến nước này, nếu Cố Nhàn vẫn còn khăng khăng đòi dẫn nàng về, vậy cũng quá bất hiếu rồi.
Cố Nhàn nói: “Có thể ở lại, nhưng không được phép đánh nhau nữa, phải ngoan ngoãn nghe lời bà ngoại con.”
Thanh Thư một lời đáp ứng. Nàng mà đánh nhau với Cố Phú Quý cũng là để bà ngoại biết Viên San Nương tàn nhẫn. Bây giờ đã đạt được mục đích, đương nhiên nàng sẽ không đánh nhau nữa.
Tiễn Cố Nhàn xong, Thanh Thư sờ cái ót đau âm ỉ, thầm nhủ: “Hi vọng đừng để lại di chứng.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!