Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều - Chương 18: Người Giám Hộ của cô
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
320


Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều


Chương 18: Người Giám Hộ của cô


Bệnh viện, trên hành lang ngoài phòng cấp cứu.

Mục Đình Sâm sắc mặt âm trầm, trên người tỏa ra khí tức lạnh lùng khiến cho người ta không dám lại gần.

Hiệu trưởng nơm nớp lo sợ đứng ở bên cạnh, lão cũng không ngờ tới việc cả hai lần về trường Mục Đình Sâm đều gặp chuyện ngoài ý muốn: “Mục tiên sinh… thực sự chỉ là ngoài ý muốn, tôi đang cho người đi điều tra hung thủ, nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời!”

Mục Đình Sâm chỉ đáp lại bằng một tiếng hừ lạnh, hiệu trưởng giật mình một cái, không dám mở miệng nữa.

Một lát sau, mấy vệ sĩ mặc vest vội vã chạy tới: “Thiếu gia, đã tra ra rồi, hung thủ chỉ là một tên đần độn, hai mươi mốt tuổi, là con trai của một bà làm ở căn tin Nam Đại, ngày thường chỉ làm mấy việc vặt ở căn tin, hành vi ngày hôm nay vô cùng đáng nghỉ thế nhưng hỏi cái gì hắn cũng không biết. Bởi vì hắn có vấn đề, nên khả năng bị đưa vào tù… là không lớn lắm.”

“Vậy đưa vào viện tâm thần! Một người đầu óc không bình thường, lại còn có tính công kích, giữ lại ở trường học để tiếp tục đi hại người sao?!” Mục Đình Sâm gần như là gầm lên, giọng điệu âm lãnh của anh quanh quần trên hành lang tựa như địa phủ.

“Rõ” Vệ sĩ hô một miếng rồi lại vội vã rời đi.

Hiệu trưởng muốn nói lại thôi, bộ dáng trông có thể rất khổ sở.

Mục Đình Sâm nhìn lão, đáy mắt xuất hiện ý cười lạnh: “Sao nào? Hiệu trưởng không hài lòng với biện pháp của tôi sao?”

Hiệu trưởng vội vàng nói: “Không có, không có… chỉ là..tên đó có ngốc một chút, nhưng cũng không đến nỗi phải vào viện tâm thần… Bình thường nó cũng rất trung thực, hôm nay không biết là chạm vào cái dây thần kinh nào mà lại trở nên như vậy. Bệnh viện tâm thần cái nơi đó người bình thường vào còn phát điên chứ đừng nói đến một kẻ ngốc.”

Mục Đình Sâm hừ lạnh một tiếng: “Vậy thì ông vào đi!”

Trên trán hiệu trưởng toát đầy mồ hôi lạnh: “Không không không, ngài xử trí rất đúng, đều dựa theo sự sắp đặt của ngài…”

Lão ngàn vạn lần cũng không ngò’ tới người luôn đối sử dịu dàng với người khác như Mục Đình Sâm cũng sẽ có bộ mặt đáng sợ như vậy, có trách cũng chỉ trách bản thân tên ngốc đó quá xui thôi, ai bảo hắn phát điên lên chứ?

Không biết qua bao lâu, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra, bác sĩ chính là người đã chữa trị cho Ôn Ngôn lần trước khi cô bị ngất, anh ta đi thẳng tới chỗ Mục

Đình Sâm: “Lần trước tôi đã nói cơ thể cô ấy không tốt, lần này lại mắt máu quá nhiều, dẫn tới thiếu máu nghiêm trọng, về sau nhất định phải bồi bổ cho tốt. Miệng vết thương có chút sâu, mặc dù đã được khâu lại nhưng việc lưu lại sẹo cũng không thể tránh khỏi. Bệnh nhân hiện tại đã thoát khỏi cơn nguy kịch, có thể chuyển tới phòng bệnh bình thường, quan sát vài ngày là có thể xuất viện.”

Thân thể căng thẳng của Mục Đình Sâm cũng được buông lỏng vài phần, thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Cảm ơn.”

Hiệu trưởng nhìn ra được một vài manh mối, thì ra Ôn Ngôn là vì Mục Đình Sâm mà bị thương, Mục Đình Sâm cũng chả hơi sức đâu mà đi quan tâm đến từng chỉ tiết đi? Lại nhớ tới lần trước, lão vẫn luôn cảm thấy mối quan hệ của bọn họ không hề bình thường.

Lão thử thăm hỏi: “Mục tiên sinh, có cần tôi tìm cách để liên hệ với phụ huynh của bạn học Ôn Ngôn trước không? Phiền ngài như vậy cũng không phải cách, đây là trách nhiệm của nhà trường.”

Mục Đình Sâm không lên tiếng, đợi Ôn Ngôn được y tá đầy ra, anh cũng đi cùng tới phòng bệnh. Hiệu trưởng ở trên hành lang gọi điện về trường học: “Giúp tôi điều tra một chút về phương thức liên lạc của phụ huynh học sinh Ôn Ngôn khoa mỹ thuật tạo hình… Phải… Cái gì? Không có? Được rồi, cứ như vậy đã.”

“Chuyện là… Mục tiên sinh, trò Ôn Ngôn trước đến nay không hề báo lên trường về phương thức liên lạc của phụ huynh, phỏng chừng cũng không còn người thân nào khác, như vậy thì tất cả chi phí nằm viện của trò ấy sẽ do nhà trường phụ trách, Mục tiên sinh đã giúp đỡ nhiều rồi nên không làm phiền ngài nữa.” Hiệu trưởng đứng ở cửa phòng bệnh thận trọng mà nói.

Mục Đình Sâm yên lặng vài giây rồi lập tức mở miệng nói: “Điền phương thức liên lạc của tôi đì.” Hiệu trưởng không phản ứng kịp: “Gì cơ?”

“Phương thức liên lạc với phụ huynh của cô ấy, điền thông tin của tôi vào.” Mục Đình Sâm bình tĩnh nói, phớt lờ vị hiệu trưởng đã bị hóa đá ở cửa…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN