Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều
Chương 906: Đi Cần Thận Không Tiễn
Ôn Ngôn cười gượng vài tiếng: “Thật là ngại quá, chỗ của em… máy điều hòa trong phòng làm việc không được mát lắm, em nóng quá, đến đây dùng ké máy điều hòa, vừa khéo giờ cũng không có việc gì làm.”
Mục Đình Sâm có chút nghỉ ngờ: “Sao mà thế được? Máy điều hòa của khu phòng làm việc ở dưới tầng tháng trước vừa mới kiểm tra tu dưỡng xong, đợi lần sau anh cho người đi xem lại.
Anh ở đây đang bàn chuyện công việc, em mát của em, đừng có cắt ngang là được.”
Ôn Ngôn ngoan ngoãn ngồi ở trên ghé sofa, ánh mắt thì không ngừng quan sát Mục Đình Sâm và Bạch Mộ Tinh, cô vẫn không biết là Bạch Mộ Tinh và Mục Đình Sâm đã nói chuyện đến đâu rồi, chỉ còn cách nhìn thời cơ mà hành sự thôi.
Đột ngột, Bạch Mộ Tinh quỳ xuống: “Mục tổng, Mục phu nhân, cầu xin hai người buông tha cho Đường Xán đi, tôi thật sự là rất cần thằng bé, chúng tôi không thể nào trả số tiền bồi thường hủy hợp đồng nhiều như thế được, thằng bé mà không đi cùng với tôi, tôi cũng không biết là sẽ làm sao để mà sống tiếp được nữa…”
Ôn Ngôn bị dọa cho giật bắn mình, bởi vì Bạch Mộ Tinh cách cô khá gần, nhìn thì giống như là bà ta đang quỳ với cô vậy: “Dì à, dì đứng dậy đi, dì đang làm cái gì thế?”
Mục Đình Sâm cau mày lại: “Mọi người đều là người có thể diện, bà làm như thế này, có quá là không thích hợp không? Ý của bà là, chúng tôi cứ như thế mà để cho Đường Xán đi sao, lại còn không được nhận tiền bồi thường hủy hợp đồng nữa?
: Thời gian trước tôi đầu tư bao nhiêu tiền cho cậu ta, đến vốn còn chưa lấy về được, là người làm ăn thì không bao giờ làm chuyện gì có lỗ cả, điểm này bà chắc là hiểu rõ.
Đây là chuyện không thể, thế nên không nên lôi ra để nói nữa, cũng không cần thiết phải làm đến mức như thê này.”
Bạch Mộ Tinh cứ quỳ như thế không chịu đứng lên, nhìn thì rất thảm hại: “Tôi cũng thật sự là không còn cách nào khác cả, so với những thứ mà tôi sẽ phải mắt đi thì thể diện là cái gì chứ?
Coi như là tôi cầu xin mấy người đi, tôi chấp nhận bồi thường số tiền mà cậu đã đầu tư cho Đường Xán, sẽ không để cho cậu bị thiệt thòi đâu, nhưng mà tiền bồi thường hủy hợp đồng thì…
thật sự là không có cách nào cả, Mục tổng, cầu xin cậu, để cho Đường Xán đi với tôi đi!”
Ôn Ngôn thì vẫn ngớ người ra, lại còn có thể làm như thế này sao? Bạch Mộ Tinh nhìn thì rất thể diện, lại rất tháo vát, đột nhiên lại biến thành một người phụ nữ tội nghiệp, hành vi như thế này thật sự là khiến cho người ta không cách nào ngờ tới.
Bất cứ người nào cũng biết đây là điều không thể, Bạch Mộ Tinh lại muốn dùng phương thức quỳ gối và nước mắt để thay đổi kết quả này, xem ra quả thật là đã bị dồn đến bước đường cùng rồi.
Mục Đình Sâm hiển nhiên là rất phản cảm với hành vi như thế này, lạnh lùng nói: “Không thể nào, chút tiền bồi thường hủy hợp đồng đó bà không chịu trả mà còn muốn đưa người đi, Đường Xán là một người ưu tú như thế, tại sao lại có người mẹ như bà được cơ chứ? Đi hay ở lại, không phải là phải xem ý muốn của cậu ta sao? Ôn Ngôn, gọi Đường Xán đến đây giải quyết đi, anh đi họp đây, không có thời gian.
Chuyện này giao cho em xử lý, em tự xem mà làm.”
Ôn Ngôn chỉ còn cách nghiền răng đồng ý với anh, Mục Đình Sâm đối với những chuyện như thế này thì chẳng nể mặt ai hết, để tránh cuối cùng khiến mọi chuyện trở nên khó coi hơn.
Đợi Mục Đình Sâm rời khỏi phòng làm việc, Ôn Ngôn đỡ Bạch Mộ Tinh đứng dậy: “Dì đừng như thế này, nếu mà để Đường Xán biết được, anh ấy cũng sẽ rất khó xử đấy.”
Bạch Mộ Tỉnh van nài nói: “Đừng để cho Đường Xán đến đây có được không? Tôi không muốn để cho nó nhìn thấy tôi như thế này.
Lần trước cô và nó cùng đi ra ngoài ăn cơm, tôi biết là quan hệ của hai người rất tốt, thế nên tôi mới làm chuyện thất sách như thế này, quy định là quy định, nhưng mà cũng phải nói đến tình người chứ? Tiền bồi thường hủy hợp đồng của Mục thị cao như thế, tôi không thể nào mà trả được, tôi sẽ cố hết sức có thể để bồi thường, để tôi đưa thằng bé đi có được không? Tôi nói thật cho cô biết, thằng bé mà không đi cùng với tôi, chồng tôi sẽ ly hôn với tôi, tôi không lấy được cái gì hết, trắng tay mà ra đi.
Gia đình mà tôi duy trì bao nhiêu năm nay đến cuối cùng không còn gì cả, tôi nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Cầu xin cô đấy, xin cô giúp tôi, Mục thị của mấy người cũng không hề thiếu khoản tiền đó.”
Nhìn thấy bộ dạng này của Bạch Mộ Tinh, Ôn Ngôn cảm thấy có chút tội lỗi, có phải là cô không nên nghĩ ra cách này rồi cùng với Đường Xán dùng chuyện tiền bồi thường hủy hợp đồng để lừa Bạch Mộ Tinh? Kỳ thực thì tiền hủy hợp đồng không hề cao, Đường Xán có thể tự mình trả được, Mục thị từ trước đến nay không bao giờ ký loại hợp đồng “bán thân” với tiền bồi thường cao như thế, như thế thật là không ra gì: “Dì à… cháu cảm thấy chuyện này vẫn là phải xem ý kiến của Đường Xán như thế nào, chỉ cần anh ấy tình nguyện đi cùng dì, j thì chuyện gì cũng dễ nói chuyện, anh ấy mà không muốn, thì cũng không có cách gì cả.”
Ánh mắt của Bạch Mộ Tinh lóe lên một tia sáng: “Thật chứ?
Bạch Mộ Tinh nắm lấy tay của Ôn Ngôn: “Nhưng mà vừa rồi cậu ta cũng đã nói là cho cô toàn quyền quyết định mà? Cô có thể làm chủ được chuyện này, tôi có thể đem tất cả số tiền mà tôi có đưa cho cô, cố gắng nhất có thể để đền bù tổn thất của Mục thị, thế có được không?”
Ôn Ngôn bị bám lấy, cảm thấy bắt lực vô cùng, đã bị Bạch Mộ Tinh nhắm vào thì cô cũng không thể gọi điện thoại cho Đường Xán được: “Dì à… Dì đừng như vậy, cháu thật sự không thể làm chủ được, đó là một khoản tiền không hề nhỏ, chuyện của công ty đều là do chồng cháu quyết định, anh ấy nói để cháu giải quyết chỉ là tiện miệng nói ra mà thôi.
Bây giờ là giờ làm việc, mọi người đều rất bận, dì đi về trước đi có được không?
Hôm nay Đường Xán nghỉ phép, đợi đến ngày mai anh ấy đến công ty, cháu sẽ cùng anh ấy thương lượng xem sẽ giải quyết chuyện này như thế nào, thế có được không ạ?”
Bạch Mộ Tinh không ngu ngốc, đương nhiên biết đây chỉ là muốn đuổi bà ta đi, bà ta khóc đến đầm đìa nước mắt: “Coi như là tôi cầu xin mấy người đi, đừng như thế với tôi có được không? Tôi đã sống không hề dễ dàng rồi, tôi chỉ muốn con trai tôi quay về bên cạnh tôi mà thôi…”
Đầu óc của Ôn Ngôn lúc này rất hỗn loạn, đồng thời cũng rất bực mình, như thế này là muốn ăn vạ sao? Cái gì mà gọi là chỉ muốn con trai quay về bên cạnh mình? Bao nhiêu năm trước đây Bạch Mộ Tỉnh người làm mẹ này đã ở đâu chứ? Nếu như không phải là hiện giờ Đường Xán có giá trị lợi dụng thì không biết bà ta đã đi đâu sung sướng một mình, đến thằng con trai này cũng không hề nhớ đến ấy chứ?
Quá khách sáo thì không thể tiễn được vị ôn thần này đi, Ôn Ngôn tỏ ra lạnh lùng nói: “Bạch phu nhân, mời bà rời đi có được không? Chuyện này chúng tôi chỉ nói chuyện với Đường Xán, bà là mẹ của anh ấy không sai, nhưng mà Mục thị chúng tôi không thể giải quyết khoản tiền bồi thường hủy hợp đồng theo cách của bà được.
Hiện giờ có hai sự lựa chọn, hoặc là bây giờ gọi Đường Xán đến đây nói chuyện, hoặc là ngày mai khi anh ấy đến công ty rồi bàn bạc.
Trước khi giải quyết chuyện này, anh ấy không thể đi cùng bà, hoặc là bỏ mặc đấy, rồi chúng ta sẽ đi theo trình tự của pháp luật.”
Bạch Mộ Tinh nhìn thấy thái độ của Ôn Ngôn rất cứng rắn, không khóc nữa: “Quả nhiên, là người đều như nhau, lợi ích đều là hàng đầu, các người chẳng qua cũng coi thằng bé là công cụ để kiếm tiền mà thôi? Nói cái gì mà là xem ý muốn của nó, đều chỉ là để giữ thể diện mà thôi.”
Ôn Ngôn lạnh nhạt nói: “Bà dùng từ “cũng” này quả thật là rất đúng, không chỉ có chúng tôi coi anh ấy là công cụ kiếm tiền, bà cũng vậy đấy thôi? Chỉ đáng tiếc là bà dùng tình thân để trói buộc anh ấy, còn chúng tôi thì đàng hoàng ký hợp đồng với anh ấy, cao thượng hơn bà nhiều.
Bạch phu nhân, xin hỏi lúc Đường Xán xảy ra chuyện thì bà đang ở đâu thế? Lúc anh ấy gặp khó khăn nhất thì bà lại đang ở đâu? Nếu không phải là Mục thị, Đường Xán sớm đã bị giới thiết kế vĩnh viễn đầy ra ngoài ngành rồi, tài hoa đến đâu thì cũng bị chôn vùi.
Chúng tôi bắt cầu, rải đường cho anh ấy, dựa vào cái gì mà để cho bà kiếm hời như vậy được? Là người thì phải sống đàng hoàng, huống hồ là đối với con trai ruột của mình? Bà nói thế có đúng không? Các người mà thật sự có lòng, tiền bồi thường hủy hợp đồng chồng bà có thể trả, các người thì lại chỉ muốn tay không bắt giặc mà thôi.
Mời bà, đi cần thận, không tiễn.”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!