Nhà Có Omega Mới Trưởng Thành
Chương 2: Cảm thấy bản thân thật cầm thú
Cậu chưa từng chạm vào thứ này, trí nhớ từ sau khi lên xe về nhà bắt đầu nhỏ nhặt, tỉnh lại sau giấc ngủ, một hồi lâu cũng không nhớ rõ mình đang ngủ ở chỗ nào.
Trước mắt là một căn phòng ngủ tràn đầy ánh sáng, bố cục đơn giản, dùng màu xám trắng làm chủ đạo, có một tủ sách dựa vào cửa sổ, trên cửa sổ treo hai tầng rèm the, không giống căn phòng ngủ ban đầu của cậu, có một cửa sổ to sát đất.
Đây là phòng Trác Hướng Minh, và là phòng cưới của hai người bọn họ.
Đồng Yến bò dậy, trước tiên nhẫn nhịn đau đầu tắm rửa sạch sẽ, sau đó lại quen tay quen chân từ trong túi cầm miếng cách ly dán lên cổ, mới mở cửa ra ngoài.
Căn nhà hai tầng rất yên tĩnh, Đồng Yến đứng ở trên thang lầu một lát, xác nhận Trác Hướng Minh không ở nhà.
Cậu nhớ ngày hôm qua trước khi vào giáo đường, mình còn hỏi Đồng Dương nên xưng hô với Trác Hướng Minh như thế nào, kêu thúc thúc có vẻ hơi già, nếu gọi ca ca ở trước mặt Lâm Duyệt Hoa vẫn được, nhưng gọi ngay mặt kỳ thực có chút không được tự nhiên.
Xem ra Trác Hướng Minh không dự định làm khó cậu vào hôm nay.
Đã hơn mười một giờ, đồ trong tủ lạnh rất vẹn toàn, Đồng Yến vào nhà bếp lấy cho mình một cái sandwich, sữa bò đã cho vào lò vi ba hâm nóng, dùng một bữa ăn nhẹ bổ dưỡng gồm sữa trứng và rau.
Tỉnh rượu, cơm cũng ăn no, không thể tiếp tục ngồi ở trong phòng chờ được nữa, cũng may nhà ở không lớn, cậu không khó khăn lắm đã tìm được cửa sau, mở cửa một vườn hoa hồng nhỏ đập vào mi mắt.
Mặt đất tơi xốp màu đen, hoa hồng nở cũng khá nhiều. Đồng Yến từ từ đi tới, cúi đầu tỉ mỉ quan sát vườn hoa không quá hòa hợp với căn nhà ở sau lưng.
“Răng rắc.”
Đồng Yến hơi có chút thất thần, quay đầu lại mới phát hiện, thì ra là người máy quản gia cùng đi ra với cậu.
Một tấm ảnh Đồng Yến đưa tay ra chạm lên hoa hồng từ cái rãnh nhỏ trước ngực nó phun ra một nửa, mắt điện tử lập loè di động đến bên người Đồng Yến, kêu tích tích, nhắc nhở Đồng Yến cầm lấy bức ảnh.
Bọn họ đã từng có tiếp xúc, trước khi cưới người máy quản gia gọi là Đô Đô này được đưa đến Đồng gia mấy lần, để ghi nhớ vào thông tin của Đồng Yến, cũng làm quen với những chi tiết nhỏ trong sinh hoạt của cậu.
Lúc này ở trong chương trình của Đô Đô, mệnh lệnh của Đồng Yến được đặt ngang hàng với Trác Hướng Minh.
Đồng Yến cũng khá quen thuộc với nó, sau khi rút đi bức ảnh, đang nghĩ làm sao tiêu hủy chứng cứ phạm tội, vừa thuận miệng hỏi: “Vừa nãy mày đi làm gì nha?”
Đèn điện tử trên đầu nó lập tức lóe lên, tiếng nói nghe có hơi ngốc lại rất đáng yêu: “Khởi động chương trình, chỉ huy người máy làm điểm tâm, thu dọn buồng tắm, nạp điện, chỉ huy người máy số hai rửa chén, thu dọn nhà bếp, nạp điện, chỉ huy…”
Đồng Yến nói: “Mày nạp điện làm sao?”
Đô Đô nói: “Pin B-5 đã sử dụng mười tám tháng lẻ hai mươi ba ngày, vượt quá quy định sử dụng mười hai tháng lẻ hai mươi ba ngày, vượt quá kỳ hạn đề nghị thay đổi pin trễ nhất là sáu tháng lẻ hai mươi ba…”
“Sao chủ nhân mày không đổi pin cho mày a.”
Đô Đô nói: “Trên lý thuyết mà nói, lúc này Đồng Yến cũng là chủ nhân của Đô Đô.”
Ừm… Trật tự rõ ràng.
Ngày đầu tiên sau lễ cưới, theo lí là bắt đầu tuần trăng mật, Đồng Yến và người máy quản gia đợi cả ngày, một lát sau Đô Đô lưu luyến không rời trở lại nạp điện, nhìn mắt điện tử nó láo liên không ngừng, Đồng Yến cũng lưu luyến tình hữu nghị mới vừa tạo dựng, di động bước chân, cùng nó đến nguồn điện, Đô Đô vui vẻ hiếm thấy, không có đóng chương trình, vừa nạp điện hai người vừa tán gẫu.
“Kết hôn là gì?”
Đô Đô có chút không rõ, nhưng không chờ Đồng Yến trả lời, nó lập tức lục ra được định nghĩa: “Trên pháp luật gọi là thành lập hôn nhân. Chỉ hai bên vợ chồng tuân theo quy định pháp luật và trình tự xác lập mối quan hệ hành vi dân sự, chịu trách nhiệm về những quyền lợi, và nghĩa vụ phải thực hiện.”
“Bạn đời ở nơi này không giới hạn có thể là AA, AB, AO…”
“Oa.” Những thông tin Đô Đô đọc nhiều gấp trăm ngàn lần những thứ cậu xem qua, trong đó không thiếu một ít thơ ca sáng tác ca ngợi hôn nhân, thậm chí còn có những lời tỏ tình quê mùa —— “Tao nghi ngờ bản chất của mày là một quyển sách, không thì tại sao khiến tao càng xem càng muốn ngủ?”
“Vô cùng thâm thúy.” Cuối cùng nó còn bình luận một câu.
“Tuần trăng mật thì sao?” Không biết nó lại mở ra trang web gì, “Trang phổ cập khoa học nơi này nói, sau lễ cưới chính là tuần trăng mật.”
Đồng Yến nói: “Chúng ta không cần, ngược lại chúng ta chỉ kết hôn giả thôi.”
Đô Đô lập tức tìm được từ “Kết hôn giả” trên một số trang web, do dự một chút sau đó nói: “Trên pháp luật không tồn tại kết hôn giả, chỉ cần lấy giấy hôn thú, giải quyết những thủ tục tương ứng, đã có hiệu lực pháp luật.”
“Tao nói giả không phải giả chuyện này.” Đồng Yến cũng không biết nói thế nào, “Hai người yêu nhau kết hôn mới gọi là nghiêm túc kết hôn, còn hai chúng ta không ai yêu ai, chính là kết hôn giả.”
“Cũng phải.” Đô Đô nói.
Nói chuyện trời nam biển bắc mất hết nửa ngày, lại ăn một bữa cơm chiều không sớm không muộn, Đồng Yến buồn ngủ, lại đi ngủ.
Nhưng nằm xuống lại không buồn ngủ, Đồng Yến nhớ tới chuyện hưởng tuần trăng mật. Cậu lập tức sẽ khai giảng, công việc của Trác Hướng Minh cũng vội vàng, lại nói hai người kết hôn cũng đã hoàn thành xong nhiệm vụ, cho nên chuyện này cũng không ai nhắc tới.
Nha, có người nhắc tới.
Thời điểm bàn luận chi tiết về hôn lễ, ba ba Trác Hướng Minh cũng không thấy bóng, Đồng Lệ Khâm và Đồng Dương hai tên thẳng nam không hề rành về thẩm mỹ, cho nên đa số là do Đồng Yến và Lâm Duyệt Hoa cùng nhau thảo luận ra.
Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.
Lại nói đến hành trình tuần trăng mật, Lâm Duyệt Hoa chọn mấy nơi cho Đồng Yến, tuy rằng Đồng Yến cũng không phải rất muốn đi, bởi vì dù sao cũng không phải rất quen thuộc với Trác Hướng Minh —— nhưng cậu không từ chối, khách sáo nói: “Con có thể, nếu không dì hỏi anh Hướng Minh trước một chút, để hắn sắp xếp công việc cho thích hợp.”
Kết quả Trác Hướng Minh chỉ nói bốn chữ: Không có thời gian.
Ống nghe phát ra tiếng không coi là nhỏ, Đồng Yến lại ngồi gần nhất, dĩ nhiên nghe được, mặt Lâm Duyệt Hoa có hơi lúng túng lập tức an ủi cười với cậu, bà nói: “Nói sảng gì đó? Tuần trăng mật làm sao có thể không có thời gian?”
Bên kia Trác Hướng Minh cũng không biết Đồng Yến ở ngay trước mặt, hắn nói: “Thật sự không có thời gian, dành ra thời gian kết hôn đã quá mức. Hơn nữa chúng con cũng không quen nhau, còn đi tuần trăng mật làm cái gì? Mẹ, ngài đừng…”
“Được được, không thèm nghe con nói nữa.” Lâm Duyệt Hoa vội vàng cắt điện thoại.
Tuần trăng mật cứ như vậy bị bỏ qua, Lâm Duyệt Hoa vốn yêu thích Đồng Yến, trải qua chuyện này, làm sao cũng cảm thấy có lỗi với cậu, ủy khuất cậu, nên đối với Đồng Yến càng ôn hòa, lễ phục càng là mang thành đống đến, hy vọng có thể bồi thường cho Đồng Yến một chút.
Đó là lần đầu tiên Đồng Yến nghe được giọng của Trác Hướng Minh.
Ban đầu Trác Hướng Minh luôn ra sức khước từ chứ không đến, cậu cứ tự nhiên tưởng tưởng dáng vẻ đối phương rất dữ dằn, bị bức ép kết hôn với cậu, tự nhiên sau này thái độ đối với cậu cũng sẽ không tốt được.
Nhưng mấy ngày sau đó, Đồng Yến lại khẽ thở ra một hơi.
Bởi vì tuy rằng Trác Hướng Minh vẫn từ chối, ngữ khí khi nói chuyện lại chẳng hề hung ác, cũng không có oán giận Đồng Yến, ngược lại dường như còn nghiêm túc giảng dạy đạo lý với Lâm Duyệt Hoa, Đồng Yến cảm thấy, thậm chí còn mang chút bất đắc dĩ.
Vì vậy Trác Hướng Minh ở trong ấn tượng của Đồng Yến trở nên hơi hơi ôn hòa chút, Đồng Yến cảm thấy người thân của mình sẽ bảo đảm an toàn cho mình… Ít nhất cậu sẽ không gặp phải người bạo lực.
Đồng Yến kinh sợ mà nghĩ: Để một omega đối mặt với bạo lực gia đình không khỏi làm người khó chịu, huống hồ còn là một omega có chút ốm yếu. Trác Hướng Minh muốn làm cậu khó chịu, cũng không cần động thủ, trực tiếp phóng thích chút tin tức tố đã có thể làm cho cậu nằm trên đất.
Trác Hướng Minh trên đường tan tầm về nhà mới đột nhiên nhớ tới sự thật mình đã kết hôn.
Hắn ý thức được trong nhà không phải chỉ có một mình hắn, một lát nữa khi ăn cơm trên bàn ăn sẽ nhiều thêm một người, Đồng Yến mười tám tuổi, là bạn lữ hắn vừa cưới về.
Cảm giác này rất phức tạp.
Bởi vì nguyên nhân đó, lúc trước hai người luôn không gặp nhau, ngoại trừ mấy ngày chụp hình kết hôn đó, Trác Hướng Minh chưa từng gặp Đồng Yến.
Trong lễ cưới ngày hôm qua, thời gian qua đi hơn nửa tháng hai người mới gặp mặt lần nữa, quá trình làm lễ cưới phức tạp, cũng không có cơ hội chính thức nói chuyện, đợi đến lên xe về nhà, náo nhiệt mới kết thúc, chỉ còn lại hắn và Đồng Yến hai người ngồi sau.
Có thể do Đồng Yến say rồi, say rất lợi hại, cả người mềm nhũn dựa vào trên cửa sổ xe, gương mặt trắng nõn ban đầu phủ lên tầng đỏ ửng, chóp mũi lại chảy ra mấy giọt mồ hôi nhỏ, nhìn rất nóng, bản thân mình nhắm mắt lại đưa tay kéo nơ, rồi lại không có khí lực gì, làm sao cũng kéo không ra.
Thử mấy lần cũng không được, cậu chỉ ủy khuất hừ hừ rên lên.
Lâm Duyệt Hoa không khoa trương một chút nào, Đồng Yến xác thực lớn lên cực kì đẹp đẽ, không phải nữ khí, là loại rất dễ nhìn của thiếu niên, mặc dù lúc này khó chịu nhíu mặt mày, cũng hiện ra đáng yêu.
Trác Hướng Minh thấy thú vị, lại đợi một lát, nhìn cậu còn chưa làm được, vừa định tới gần giúp cậu, lập tức bị cậu nghiêng đầu đâm vào trong lồng ngực.
Một mùi thơm hoa sơn chi (dành dành) rất nhạt truyền đến.
Sau gáy cậu dán miếng cách ly chặt chẽ, xem ra rất là nóng, bằng không tin tức tố căn bản cũng không thoát ra.
“Đồng Yến?” Trác Hướng Minh thử gọi cậu.
Người trong ngực chỉ biết phân cao thấp với cái nơ, nhìn rất khó chịu, cậu nhíu mày chặt chẽ, cắn môi rầm rì: “Ừm… Ưm, nóng… Tôi nóng…”
Mắt thấy omega lại muốn khóc, Trác Hướng Minh nhanh chóng giúp cậu gỡ nơ, thuận tiện còn dùng tay cởi ra mấy nút áo.
Ban đầu chỉ là muốn khiến cho Đồng Yến thoải mái, nhưng ánh mắt dừng lại ở phần gáy trắng nõn nhẵn nhụi, thoạt nhìn mềm mại không giống như làn da của mình, Trác Hướng Minh cảm thấy mình giống như đang lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Hắn lại đưa tay giúp Đồng Yến cài lại hai nút, chỉ để mở nút cao nhất, sẽ không bởi vì tư thế cậu ngủ nghiêng vẹo làm cổ khó chịu.
“Ừm…” Đồng Yến thoải mái, lông mày rất nhanh giãn ra, dựa vào bả vai Trác Hướng Minh, nửa ngủ nửa tỉnh còn không quên lễ phép, “Cám ơn ca ca…”
Có lẽ là do uống say cho nên mồm miệng không rõ, Đồng Yến nói ra tiếng “Ca” thứ hai rất nặng, phun ra một tiếng, nghe vào mềm mại không chịu nỗi.
Nhưng mà sau khi mở nơ ra con ma men cũng không an phận được bao lâu, lại bắt đầu cọ mặt lên gáy Trác Hướng Minh. Mái tóc lù xù lướt qua cằm và bên gáy Trác Hướng Minh, tin tức tố ngọt ngào của omega vẫn luôn quanh quẩn bên chóp mũi, trong miệng lại không biết ư ử hừ hừ nói cái gì, ngược lại nghe như là làm nũng.
Trác tổng tuy rằng xuất thân hào môn, tướng mạo anh tuấn, phong lưu phóng khoáng, nhưng chịu khổ đọc mười mấy năm sách thánh hiền, chí hướng chỉ một, chính là tiến vào phố Wall. Trước đây cũng có không ít omega liếc mắt đưa tình, có thể do tâm tư Trác Hướng Minh trời sinh không ở mặt này, tuổi tác đã lớn nhưng Trác tổng không hề lay động, đối mặt với lấy lòng cũng không để ý, đối phương tự nhiên sẽ lui về.
Lúc này kinh nghiệm đối với hắn là lần đầu tiên, trong lúc nhất thời ngồi thẳng người, không biết để tay ở đâu, càng không biết có thể cử động hay không.
Trác Hướng Minh nắm vai Đồng Yến muốn thả cậu lại ghế ngồi, mới hiểu được ý nghĩa động tác của đứa nhỏ này: Trên mặt cậu đổ mồ hôi, tóc tai dính lên vừa ngứa vừa xót.
Hắn không hề phát ra một tiếng động thở phào nhẹ nhõm, giúp Đồng Yến đẩy đầu tóc ra, nhét vào phía sau lỗ tai, quả nhiên bé con mới an phận, lại ngoan ngoãn nằm xuống bả vai hắn, trầm giọng hờn dỗi nói: “Cám ơn ca ca…”
Xe dừng hẳn, tài xế hạ vách ngăn xuống, nói: “Trác tổng, đến rồi.”
Trác Hướng Minh xuống xe, bởi vì trước khi cưới Lâm Duyệt Hoa có nhắc đến chứng bệnh không lớn không nhỏ của Đồng Yến, lần đầu hắn về nhà nhưng trong lòng có chút thấp thỏm.
Chứng rối loạn tin tức tố nói cho cùng là do nhân tố tâm lý dẫn đến sinh lý đau, hắn phải trợ giúp Đồng Yến vượt qua thời kỳ mẫn cảm, trước hết phải để cho cậu quen với tin tức tố của alpha, tiện đà sau khi sản sinh cảm giác an toàn, khi ra ngoài sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nhưng là trên lý thuyết nói thì dễ dàng, ngoại trừ ôm ấp, hôn môi lên giường loại hành vi thân mật đó, Trác Hướng Minh không nghĩ ra còn có cách nào khác để tiến hành “Giải trừ mẫn cảm tin tức tố”.
Ôm bé con mười tám tuổi vào trong ngực, mỹ danh viết là “Trị liệu”, nhưng Trác Hướng Minh chỉ vừa nghĩ đến, ngay cả bản thân đều cảm thấy mình rất cầm thú.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!