Nhà Có Omega Mới Trưởng Thành - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Nhà Có Omega Mới Trưởng Thành


Chương 8


Đồng Yến từ chối mấy lần, cũng không thể khuyên bảo Trác Hướng Minh đừng tới đón cậu. Cậu lấy đá đập vào chân mình rồi, người nói là chính cậu.

Nếu như không muốn kéo dài thời gian đến tối, thành thật mà nói Đồng Dương ở nhà, lúc đưa cậu về cũng phải bốn, năm giờ, hiện tại Trác Hướng Minh lại muốn đến, nói là buổi trưa, đến cùng là buổi trưa mấy giờ, với tính cách của Trác Hướng Minh mấy giờ sau là có thể gặp người.

Trác Hướng Minh lại thức dậy sớm, chừng không tới mười hai giờ, lập tức tới đón cậu.

Chẳng qua Đồng Yến xoắn xuýt cũng không phải là trở về chỗ Trác Hướng Minh sớm hay trễ, rõ ràng Đồng Dương ở nhà, còn chèo kéo Trác Hướng Minh chạy xa như thế tới đón, cậu cảm thấy rất là ngượng ngùng.

Tay Đồng Yến cầm điện thoại di động thật chặt, nhỏ giọng nói: “Được rồi, là tôi nói láo.”

“Hả?” Trác Hướng Minh tựa hồ không nghĩ tới cậu sẽ nói như vậy.

“Ngày mai Đồng Dương không có ra ngoài, ảnh có thể đưa tôi… Ban đầu tôi chỉ muốn về muộn một chút, không phải cố ý lừa gạt anh.” Đồng Yến ngừng một chút, thành khẩn nói, “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ không như vậy nữa.”

Trác Hướng Minh cũng ngừng một lát, không có lập tức nói chuyện. Đồng Yến rất hồi hộp chờ đợi, không nghĩ tới hắn thấp giọng cười nhẹ, trong giọng nói cũng không có ý trách cứ: “Biết rồi, vậy ngày mai Đồng Dương đưa cậu tới, tôi sẽ không bao biện làm thay.”

Đồng Yến càng ngày càng xấu hổ: “Tôi không phải có ý này… Anh Hướng Minh, xin lỗi.”

“Như vậy cũng nói xin lỗi?” Trác Hướng Minh nói, “Là tôi không cân nhắc, quên bạn nhỏ rời nhà sẽ không nỡ.”

Đồng Yến không biết nên nói tiếp làm sao, chỉ muốn kết thúc trò chuyện, Trác Hướng Minh lại nghiêm túc nói: “Là bởi vì cậu muốn anh trai mình đưa, cho nên ngày mai để cậu ấy đưa cậu, tôi đón cậu cũng là chuyện bình thường, cậu không cần ngại ngùng, hoặc cảm thấy đang làm phiền tôi, có đúng hay không?”

Suy nghĩ một chút, Đồng Yến cũng rất nghiêm túc nói: “Đúng.”

“Được rồi.” Trác Hướng Minh lại khôi phục giọng nói ôn hòa, nói với cậu: “Không còn sớm, nghỉ ngơi đi.”

——

Ở nhà đợi hai ngày, Đồng Lịch Khâm chỉ ở nhà ngoại trừ bữa cơm chiều có Trác Hướng Minh kia, những thời gian khác cũng không ở, ngày hôm sau trước khi đi, Đồng Yến đều một mực chờ đợi ông, gọi mấy cú điện thoại đều là trợ lý nhận, nói là đang họp, đợi đến hơn năm giờ, Đồng Dương thúc giục không ngừng, cuối cùng mới ra cửa.

Nửa đường Đồng Lịch Khâm mới trả lời điện thoại Đồng Dương, Đồng Dương rút tai nghe nhận cuộc gọi, tiếng ông hòa cùng tiếng xe, trực tiếp nói chuyện với Đồng Yến: “Đồng Đồng, ba ba quên hôm nay là chủ nhật, lúc này không chạy về kịp, để anh của con đưa con đi có được hay không?”

Đồng Yến không muốn nói chuyện với ông, Đồng Lịch Khâm cũng không tức giận, tốt tính căn dặn cậu: “Bệnh viện có gọi điện thoại tới nói tình trạng thân thể của con, ngày mai sẽ bắt đầu đi học, bác sĩ nói dù sao nhất định cũng phải nghe, có phải cho con mang thuốc xịt, còn có thẻ bài? Buổi sáng nhớ kiểm tra cặp sách, môn thể dục đều hủy bỏ giúp con, sang năm rồi thi lại.”

Đồng Yến chỉ hạ thấp đầu xuống, Đồng Dương lấy cùi chỏ thúc cậu, cậu lập tức trốn qua một bên.

Đồng Lịch Khâm nói: “Đồng Đồng, con không trả lời ba ba, ba ba rất lo lắng, Đồng Đồng?”

“Con biết rồi.” Đồng Yến nói.

“Ngoan.” Đồng Lịch Khâm cười nói, “Nghe lời anh Hướng Minh con, học tập cho giỏi, ba ba rảnh sẽ gọi điện thoại cho con.”

Đồng Yến không lên tiếng, bên cạnh giống như có người đang gọi “Đồng tổng”, Đồng Lịch Khâm đã lập tức cúp điện thoại.

Trong xe im ắng, lái xe một đoạn đường, Đồng Dương với tay ra, dùng sức xoa nhẹ đầu Đồng Yến: “Thôi.”

Đồng Yến né tránh tay anh: “Đừng chạm vào em.”

“Anh cũng làm em giận?” Đồng Dương nói, “Đồ không có lương tâm.”

Đồng Yến đang cúi đầu xem trạng thái của bạn học trên oukm, Đồng Dương tự biên tự diễn: “Không để ý tới anh à, đợi chút nữa anh về một tuần cũng không thấy được, em sẽ hối hận cho coi.”

Đồng Yến không ngẩng đầu, hừ một tiếng.

——

Đường về nhà luôn rất dài, đường rời nhà luôn cảm thấy thật ngắn. Đồng Yến vừa không lý do tức giận Đồng Dương, vừa thấy nhà Trác Hướng Minh càng ngày càng gần, cậu rời nhà cũng càng ngày càng xa.

Cơ hồ không lâu lắm, đã đến nơi rồi.

Đồng Dương buổi tối có hẹn, phải vội vàng đi, cũng không lái xe vào cửa sân, trực tiếp đứng ở ven đường.

Anh xuống xe trước, lấy đồ chuẩn bị cho Đồng Yến khai giảng từ trong cốp sau, cầm vài bộ quần áo đồ ngủ mới ở nhà, và mấy đôi giày thể thao của Đồng Yến, đồng thời xếp vào cái valy lớn, cặp sách, bình nước và văn phòng phẩm đều mới mua, đựng trong một cái túi giấy của siêu thị.

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại WordPress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}

Đồng Dương ở đằng kia bận việc, Đồng Yến lại ngồi trên xe, không biết đang giận cái gì, sau một lát Trác Hướng Minh đi ra, cậu mới xuống xe, Trác Hướng Minh đã nhận hết đồ đạc, một tay ôm túi giấy rất lớn, một tay khác kéo rương hành lý, nghe Đồng Dương dặn.

“Đây là quần áo và văn phòng phẩm của nó, đồ vật đều đầy đủ, để cho nó làm là được, chỉ làm phiền anh, mỗi ngày nhắc nhở nó mang thẻ, trường học cũng nói, nhất định phải đeo ở bên ngoài đồng trường phục. Hơn nữa bởi vì vẫn cùng lớp với AO khác, cho nên sẽ không học thể dục, sợ nó không chịu được mùi, chúng tôi đã viết đơn gửi cho hệ thống, nhưng vẫn cần anh ký tên, mỗi tiết đều phải ký, Đồng Yến sẽ đưa cho anh. Những thứ khác… Nếu nó bướng bỉnh…”

Đồng Yến cho là Đồng Dương sẽ nói để Trác Hướng Minh tùy tiện dạy dỗ, lại không nghĩ rằng anh sẽ nói: “Nó cũng không bướng bỉnh quá, làm sai cũng biết nghe lời, nói cho nó biết nó sẽ sửa.”

Trác Hướng Minh đáp ứng từng câu từng câu, nghe đến đó, lại nói tiếp: “Đồng Yến rất ngoan.”

“Đúng.” Đồng Dương chỉ được một lần không nghiêm túc như vậy, anh cười, vẻ mặt hoàn hảo mang chút kiêu ngạo xấu xa, quay đầu nhìn Đồng Yến, Đồng Yến lập tức ngoảnh mặt qua một bên.

Đã nói xong rồi, Đồng Dương nói: “Buổi tối còn có việc, vậy tôi đi trước.”

“Được, đi đường cẩn thận.”

Trác Hướng Minh đưa Đồng Dương đến trên xe, nghe tiếng xe khởi động, quay đầu xe, lập tức lái đi, lòng Đồng Yến cũng chua xót tới cực điểm.

Nhưng xe ngừng lại, Đồng Dương ló đầu từ cửa sổ xe ra dò xét: “Đồng Đồng, anh đi nha, buổi chiều thứ sáu sẽ đến cửa trường học đón em.”

Đồng Yến sớm quên mất chút giận hờn không hiểu ra sao kia, chạy ra phía trước hai bước, chẳng qua Trác Hướng Minh nắm cánh tay cậu, để cậu không đứng trước xe nữa, đứng sát bên cạnh Trác Hướng Minh, nghe lời gật gật đầu với Đồng Dương.

“Anh đi.” Đồng Dương nói.

Đồng Yến sợ mình sẽ khóc, dáng dấp này thật mất mặt, cúi thấp đầu, chờ xe lái đi một đoạn, ánh mắt của cậu vẫn luôn nhìn giống như muốn chạy theo, mãi đến khi Trác Hướng Minh gọi cậu: “Bên ngoài lạnh, vào thôi.”

Toàn Quy đã sớm chờ ở cửa, nhìn thấy Đồng Yến lập tức nghênh đón vấn an: “Hoan nghênh về nhà!”

Nó đi theo phía sau Đồng Yến, vòng tới vòng lui: “Có xem Thủy Thủ Mặt Trăng không? Hãy chia sẻ tiến độ với tôi, hay cậu quên mất rồi?”

Đồng Yến nói: “Tao quên mất. Thứ sáu xem được mấy tập, sau đó cũng không có xem.”

Toàn Quy thở dài biểu đạt oán giận, lại làm bộ không quan tâm như giải quyết việc chung nói: “Nghe nói cậu ngày mai phải bắt đầu đi học, tôi cần biết thời gian biểu của cậu.”

Đồng Yến đành phải đáp ứng, Trác Hướng Minh nói: “Toàn Quy, yên tĩnh một lát đi.”

Toàn Quy đáp một tiếng “Được”, quả nhiên không nói chuyện nữa, yên tĩnh đi lên lầu với bọn họ.

Hai người đồng thời mang đồ đạc lên phòng ngủ Đồng Yến ở lầu hai, Trác Hướng Minh sau khi hỏi Đồng Yến, mới mở valy ra, bắt tay dọn ra bên ngoài.

Cảm xúc Đồng Yến thật sự rất tệ, nhưng cũng không đến mức lạnh mặt với Trác Hướng Minh.

Sau khi để túi giấy xuống, cậu ngồi xổm ở bên cạnh valy, lấy ba đôi tất và ba đôi giày thể thao, để vào trong tủ giày.

“Rất đẹp.” Thấy Đồng Yến nhìn mình, Trác Hướng Minh nói bổ sung, “Tôi nói giày của cậu.”

Đồng Yến cũng quay đầu nhìn giày của mình: “Đều do Đồng Dương mua.” Cậu dùng ngón tay trỏ móc ra dây giày một đôi trong số đó, thuận tiện nói, “Đôi này ảnh mua lúc đại học, đội bóng của ảnh chiến thắng, nhà tài trợ tặng mỗi thành viên một đôi giày thêu tên.”

Trác Hướng Minh nói: “Cậu ấy thêu tên của cậu?”

Đồng Yến gật đầu: “Ừm.”

“Anh cậu rất yêu cậu.”

Đồng Yến ừm một tiếng, nhỏ giọng nói: “Tôi cũng rất yêu anh ấy.”

Cậu bày xong tất, đẩy mạnh ngăn kéo nhỏ, xoay người lại ngồi ở trên giường, tận lực không để cho mình rủ đầu xuống, cũng không bày ra biểu tình phiền muộn.

Nhưng cậu khổ não mà nghĩ, tính tự giác của Trác Hướng Minh không phải vẫn luôn rất cao sao? Làm sao hiện tại lại không nhìn ra cậu cần một mình trong một thời gian ngắn?

Cũng may đợi không bao lâu, Trác Hướng Minh lại mở cửa đi ra ngoài.

Đồng Yến cuối cùng cũng có thể nặng nề ném mình lên trên giường, sắc trời đã tối sầm, đèn trong phòng còn chưa mở, nhiệt độ tháng chín không cao lắm, tia sáng ảm đạm, trong phòng còn có chút lạnh, cậu cảm thấy từng trận từng trận khó chịu ngày càng trào dâng.

Nhưng Trác Hướng Minh rất nhanh đã trở lại, đệm giường bên cạnh lún xuống, hắn ngồi sát ở bên giường Đồng Yến.

Đồng Yến cảm thấy hắn tựa hồ không chú ý tới cảm xúc của mình, mặc dù biết rất không lễ phép, nhưng Đồng Yến không thể lập tức ngồi dậy.

Sau đó cậu cảm giác có một bàn tay ấm áp chạm lên đỉnh đầu mình: “Đồng Yến?”

“Hả?” Đồng Yến quay đầu, lộ ra sườn gò má, bị tóc ngổn ngang che đi một nửa.

Trác Hướng Minh cầm trong tay nước dừa, trước tiên giúp cậu vén tóc ra sau tai, sau đó đưa tới trước mặt cậu, Đồng Yến nhỏ giọng nói: “Không muốn uống.”

Trác Hướng Minh yên lặng rót ra, nhưng Đồng Yến không nghĩ tới hắn đổi tay cầm, là một chén khoai tây nghiền.

Đồng Yến không nhịn được cười một chút, hoàn toàn xoay qua, mặt đối mặt với Trác Hướng Minh: “Anh muốn làm gì?”

Trác Hướng Minh vốn hết sức quy củ ngồi xuống, nhưng giường Đồng Yến quá mềm mại, cho nên tư thế có hơi vặn vẹo, thời điểm hắn cúi đầu nhìn Đồng Yến, nét mặt vẫn khiến lòng người sinh ra tín nhiệm và ỷ lại như vậy: “Muốn cậu vui vẻ một chút.”

Đồng Yến im lặng một lát, không có phủ nhận, rũ mắt xuống nói: “Cám ơn anh.”

Trác Hướng Minh sờ sờ đầu cậu: “Vậy có thể nói cho tôi biết tại sao cậu không vui không?”

Đồng Yến dùng tay che ở trên mặt của mình, tiếng nói mơ hồ không rõ: “Tôi cũng không biết.”

“Ở đây ít người, cảm thấy cô đơn?” Trác Hướng Minh thử suy đoán.

Đồng Lịch Khâm và Đồng Dương đều rất bận, cho nên lúc ở nhà cũng thường xuyên chỉ có một mình Đồng Yến, cho nên nói tới nhiều người ít người, trong nhà e rằng còn không sánh bằng bên này.

Đồng Yến lắc lắc đầu.

“Rất lâu không đến trường học, sợ mình dung nhập không được?”

Đồng Yến vẫn lắc đầu.

Giọng nói Trác Hướng Minh càng thấp xuống, cười nói: “Vậy là cậu đang làm khó dễ tôi.”

Hắn cúi người tới gần Đồng Yến, tiện tay nhẹ nhàng đâm đâm miếng dán cách ly sau cổ Đồng Yến: “Hay là chỗ này khó chịu?”

“Đồng Yến?” Trác Hướng Minh phát hiện không đúng, xoay mặt Đồng Yến qua, vén tóc mái của cậu lên, lập tức lộ ra cặp mắt đang khóc, “Tại sao khóc?”

Trác Hướng Minh cũng có chút nóng nảy, hắn ôm Đồng Yến lên trên đùi mình, Đồng Yến đang khóc, nên cho phép hắn bài bố, cậu đặt cằm trên bả vai Trác Hướng Minh, sau khi nước mắt rơi giống như vòi nước rất khó để ngừng lại, đến sau đó thậm chí chính cậu cũng không biết mình khổ sở vì cái gì, nói chung chính là khóc không ngừng được.

Trác Hướng Minh chỉ có thể nghĩ rằng mình càng dỗ càng nát, hắn có một em trai Omega, nhưng hai anh em chỉ kém nhau một tuổi, hắn chưa từng chăm sóc đứa nhỏ nào nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ như Đồng Yến, chỉ có thể luống cuống tay chân vỗ lưng Đồng Yến: “Oan ức chỗ nào? Nói với tôi, có phải là muốn về nhà? Tôi đưa cậu trở về, có được hay không?”

“Nhưng không thể như vậy.” Đồng Yến ôm cổ hắn, trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở.

Trác Hướng Minh nghe hiểu, lập tức nói: “Cũng không mất bao nhiêu thời gian, sau này khi cậu tan học tôi đi đón cậu, sau đó đưa cậu về nhà, có được không?”

Đồng Yến làm sao có thể như vậy, cậu bỗng nhiên khóc lên, đến bây giờ tỉnh táo lại đã rất ngượng ngùng, làm sao thật sự dám đưa ra yêu cầu vô lý như thế.

Nhưng Trác Hướng Minh hiển nhiên vẫn đang lo lắng: “Vậy vừa nãy tại sao cậu khóc?” Nói xong lại nói: “Ngày hôm nay sau khi trở về, cậu có chuyện không vui.”

Nói đến nửa câu sau, Đồng Yến giống như nghe ra một chút oan ức… không rõ nữa? Nhưng cậu nước mắt mơ hồ, không nghe rõ, Trác Hướng Minh còn nói nhanh hơn, Đồng Yến cũng rất nhanh bỏ qua ý nghĩ này.

Nhưng trước mắt cậu phải đối mặt với một vấn đề quan trọng hơn cả, là mình đang mặt đối mặt bị Trác Hướng Minh ôm ở trên đùi. Vóc dáng của Đồng Yến  so với những người đồng lứa không tính thấp, nhưng Trác Hướng Minh cao tới một mét chín, tay dài chân dài, ôm Đồng Yến vào trong ngực rất giống như người lớn đang ôm một đứa nhỏ, thao túng rất dễ dàng… Đồng Yến không nhận ra được mình đỏ mặt, mãi đến khi Trác Hướng Minh cau mày nói: “Tin tức tố của cậu lại phát ra, loại dán cách ly này ngày mai đi học nhất định phải đổi, tính cách ly quá kém.” 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN