Nhà Cung Cấp Cẩu Lương - Chương 2: Ngộ độc thức ăn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Nhà Cung Cấp Cẩu Lương


Chương 2: Ngộ độc thức ăn


“Hệ thống [Thiên đường] nhắc nhở: Người chơi [Nhớ mãi không quên] không may [Ngộ độc thức ăn mức độ nhẹ], tọa độ: 100 mét hướng Đông Nam, xã Du Toàn, thành Tuyền Thủy. Mời người chơi ở lân cận tới cứu giúp, vừa giúp đỡ lẫn nhau, cũng xem đó là một bài học, hãy cẩn thận khi ăn uống.”

Loại chuyện thế này mà cũng bị đưa lên thông báo thế giới sao? Bạch Niệm Niệm chết lặng3nhổ cọng lúa mì ra, cảm thấy đầu lưỡi của mình đã tê dại: Thôi xong thôi xong, vứt mặt lên tận bầu trời rồi.

Triệu Tiểu Dã đang trong một phó bản xa xôi không biết tên nào đó gửi một đoạn chat voice tới, Bạch Niệm Niệm giơ ngón tay cứng đờ lên, chậm rãi chọc vào cái tin. Cùng lúc đó có một con ốc sên ở bờ ruộng đi ngang qua, nó còn liếc mắt nhìn2cô nữa.

Bạch Niệm Niệm: Bị ốc sên nhìn với ánh mắt khinh bỉ thì phải làm thế nào, online chờ.

Bỗng nhiên, cô nhìn thấy một cái tên quen thuộc đang đẩy lên trên màn hình:

“[Thế giới] [Bạch Ngọc Kinh trên trời]: Ha ha ha ha ha ha ha ha hô hố hô hố cười vì kính trọng trước cái đã!”

Cùng lúc đó, tin chat voice rốt cuộc cũng bị ấn mở ra: “Ha ha ha Niệm Niệm, sao mới0vừa chơi mà cậu đã bị ngộ độc thức ăn rồi, luận về mức độ tham ăn thì tớ phải phục cậu rồi!”

Bạch Niệm Niệm:… Tớ cũng biết cậu sẽ nói như vậy mà.

“[Thế giới] [Bách khoa sành ăn]: Ngộ độc thức ăn, là một trong những debuff của Thiên đường sành ăn, thể lực của người bị trúng độc sẽ tụt về không, tinh lực cũng không, choáng váng đầu, hoa mắt ù tai, nôn mửa, thời0gian kéo dài từ 20 phút tới 24 giờ, offline không làm mới.”

“[Thế giới] [Bách khoa ăn hàng]: Có thảm hay không, có thảm hay không, các bạn nói có thảm hay không? Quá thảm! Có thể nói rằng debuff có mức độ nghiêm trọng nhất của Thiên đường sành ăn có thể khiến cho người chơi chết thật ở ngoài đời luôn đó! Vị tráng sĩ này, ngài đã ăn của báu vật lạ gì, có thể chia3sẻ một chút không?”

Bạch Niệm Niệm sợ hãi đổ mồ hôi hột, debuff của cô quá lợi hại.

Thật ra thì cô cũng biết chuyện này. Lấy sự hiểu biết của cô với trò chơi thì cũng có thể tạm coi là một “bách khoa nhỏ”, nhưng mà sự thật đã chứng minh, miệng của sành ăn luôn luôn nhanh hơn đầu óc.

“[Thế giới] [Ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn]: Bách khoa ơi người đã sai rồi, không phải tráng sĩ, đó là một cô em nho nhỏ đáng yêu nhé.”

“[Thế giới] [Không ngờ cậu lại vui như vầy]: Cô em đáng yêu? Đợi, đợi tôi đi vây xem một chút!”

“[Thế giới] [Cúi đầu trước thế lực của tôm hùm nhỏ]: Cô em, tôi tới cứu cô!”

Nà ní?!

Bạn học Bạch Niệm Niệm đang bị thế lực debuff khống chế, ngay lúc này rất muốn lăn luôn vào trong ruộng lúa mì, tiếc là thân thể không chịu nghe theo sai khiến, cô chỉ có thể tiếp tục duy trì tư thế chó gặm bùn.

Làm sao đây? Ngộ nhỡ bị bạn học nhận ra, sẽ chụp hình hay quay video hay là chế thành icon in trên túi xách đây… Bây giờ còn che mặt kịp không? Nghĩ tới đây, Bạch Niệm Niệm quyết định thoát khỏi trò chơi chạy trốn. Cô dời mắt xuống, để một icon nào đó ở dưới góc phải tầm mắt rơi vào trong tầm tay, sau đó lại giơ ngón tay đang cứng đờ ra, chọc menu hệ thống với tốc độ rùa bò…

“Cô là “Nhớ mãi không quên” hả?”

Một thân hình cao lớn che đi ánh mặt trời trên đỉnh đầu, cũng chặn lại tầm mắt của những người chơi đang vây xem. Bạch Niệm Niệm ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một đôi chân dài thẳng tắp, trên người đang mặc một bộ quần áo đầu bếp sơ cấp do hệ thống cung cấp. Rõ ràng là một bộ đồng phục bình thường nhất, mà khi hắn mặc vào lại có hiệu quả thẩm mỹ cao như vậy, ngay cả khăn quàng đầu bếp trên cổ hình như cũng đỏ hơn những người khác nữa.

Trong tay hắn có một cái chai nhỏ, Bạch Niệm Niệm đoán đó là thuốc giải, ngay lập tức liền tỉnh táo lại, nâng cao giọng trả lời: “Đúng vậy!”

Nói xong cô cũng bị phát âm của bản thân làm cho giật mình: Này? Này… Anh trai à, anh phải nghe tôi giải thích, tôi thật sự không có đang COS Cô Hoạch Điểu đâu! (*)

(*) Cô Hoạch Điểu (Ubume): là một sinh vật giống chim nhưng có thể hóa thành một người phụ nữ bắt cóc trẻ em mỗi khi lông của nó bị ngắt. Ubume được cho là linh hồn của những người phụ nữ chết trong khi sinh con hoặc khi mang thai.

Đầu bếp không có phản ứng đặc biệt gì cả, chắc là không để ý tới chuyện này. Hắn ngồi xổm xuống, nói với Bạch Niệm Niệm: “Đây là canh đậu xanh, có thể giải độc, tuy nó đã hơi lạnh rồi, nhưng hẳn là còn tác dụng. Cô có muốn uống thử không?”

Không biết có phải do đang đeo khẩu trang hay không mà ánh mắt lộ ra bên ngoài của hắn giống như là được tăng thêm hiệu ứng Star Filter vậy, khiến cho người khác không thể dời mắt được. Ở giữa ngón tay thon dài là một chai thủy tinh tròn vo, đầu ngón tay trắng như ngọc, màu canh xanh biếc, còn có thể lờ mờ nhìn thấy đậu xanh bị nấu đến bung ra như đóa hoa, có vẻ như là rất ngọt.

Bạch Niệm Niệm gật đầu một cách khó khăn, tựa như một con rùa đen vậy, chậm – chậm – đưa – móng vuốt – trước –

Đầu bếp:…

Quần chúng vây xem:…

Bạch Niệm Niệm:…

“Không sao, tôi đút cô nhé?”

Dưới sự giúp đỡ của đầu bếp, rốt cuộc Bạch Niệm Niệm cũng uống hết chén canh đậu xanh, chẳng mấy chốc đã loại trừ được độc tố làm cho cả người nhẹ nhõm hẳn. Cô ăn thêm một ít bổ sung thể lực tinh lực trong túi quà tặng người chơi mới, phút chốc lại trở về là một người tham ăn khỏe mạnh như rồng như hổ.

“Cảm ơ…”

“Không quên tình đầu?!” Một tiếng quát to cắt đứt lời cảm ơn của Bạch Niệm Niệm, “Kẻ phản bội kia, vậy mà dám trốn tới Thôn tân thủ!”

“Phản bội?” Đầu bếp bị gọi bằng một danh tự khó nghe, cho nên hắn liền khẽ cau mày lại, “Tôi có phải là kẻ phản bội hay không, bản thân mấy người hiểu rõ nhất. Đừng tới quấy rầy tôi nữa.”

“Mày còn ngụy biện? Nói cho mày biết, trưởng lão sẽ tới đây ngay lập tức, nếu mày là đàn ông thì đừng chạy, đứa nào chạy đứa đó là cháu trai!”

Bạch Niệm Niệm nghiêng đầu nhìn, có một người chơi râu ria xồm xoàm đang đứng ở giữa quần chúng vây xem, khuôn mặt gã hầm hầm đang nhìn về phía bên này, miệng vẫn còn động đậy, nhưng lại không phát ra âm thanh nữa, chứng tỏ là gã đã chuyển sang kênh nói chuyện khác rồi, chẳng hạn như kênh trò chuyện riêng, bang hội, tổ đội, nói trong những kênh này người ngoài sẽ không thể nghe được gã đang nói gì.

“Cảm ơn canh đậu xanh của anh. Người đó đang gọi người tới kìa, anh đi nhanh đi?” Bạch Niệm Niệm nói khẽ.

Không quên tình đầu cúi đầu nhìn cô, giọng nói êm dịu: “Không sao, cô đi trước đi.”

Ánh mắt của hắn yên bình như hồ nước mùa thu, hàng chân mày sắc nét, đôi mắt hai mí, đuôi mắt hẹp dài, vô cùng xinh đẹp. Bỗng nhiên có ánh sáng chớp động, hóa ra là có mấy người chơi truyền tống tới, hai người trong đó không ẩn thông tin cá nhân, bên dưới ID còn treo huy hiệu: Thức ăn là trời – bang chúng.

Không quên tình đầu thản nhiên kéo ra một khoảng cách với Bạch Niệm Niệm, rồi mới nói với những người đó: “Các người lại muốn cái gì?”

Trả lời hắn chính là một vầng sáng lóa mắt, một người chơi nữ đáng yêu như búp bê xuất hiện ở phía đối diện. Cô ta mặc một bộ váy phồng lộng lẫy, tinh xảo, trên đầu treo một hàng chữ to sáng lấp lánh: Bái kiến nữ vương bệ hạ, Thức ăn là trời – Trưởng lão.

Bạch Niệm Niệm tìm hiểu Thiên đường sành ăn lâu như vậy, cho nên vừa liếc mắt đã nhận ra được bộ quần áo kia cùng với đạo cụ làm cho tên sáng lấp lánh đều là hàng hóa bán trong Cửa tiệm sành ăn, giá cả không hề rẻ, với lại chỉ có nạp thẻ thức ăn mới mua được, một thẻ thức ăn xấp xỉ bằng một đồng tiền ngoài đời thực.

“Không quên tình đầu, trứng thú cưng đâu?” Bái kiến nữ vương bệ hạ nói.

Trưởng lão vừa lên tiếng, các bang chúng cũng không chịu yếu thế: “Không quên tình đầu, mày có lòng tự trọng hay không, giữ đồ của người khác không thấy phỏng tay sao!”

Bạch Niệm Niệm hình như nghe được Không quên tình đầu cười một tiếng, sau đó hắn nói: “Phải là tôi nói những lời này mới đúng chứ? Trứng thú cưng là của tôi, tôi không muốn bị ép buộc nộp cho bang hội, các người liền vu khống tôi ăn trộm, tung tin vịt nói tôi để lộ bí mật của bang hội, tôi rời bang rồi còn tới quấy rầy tôi mãi, ai mới là người không biết xấu hổ hơn đây?”

Bạch Niệm Niệm sợ ngây người, cô bé kia nhìn thì xinh đẹp đáng yêu mà chuyện đã làm lại quá xấu xa – nếu như Không quên tình đầu không nói láo.

Cô mở tài liệu của Bái kiến nữ vương bệ hạ ra, kinh ngạc phát hiện cô ta đã cấp 22 rồi.

Chức nghiệp “Thần thực” này, cấp 10 chuyển chức thành Thùng cơm, cấp 30 chuyển chức thành Tham ăn, cấp 60 chuyển chức thành Mỹ thực gia, cấp 100 đạt tới mục tiêu cuối cùng – Thần thực. Nghe thì là một nghề nghiệp tốt đẹp chỉ cần ăn, ăn, ăn không ngừng là được, nhưng muốn thăng cấp lại không phải là chuyện dễ dàng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN