Nhà Cung Cấp Cẩu Lương - Chương 41: Thiên hạ đều là ái khanh của ta
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Nhà Cung Cấp Cẩu Lương


Chương 41: Thiên hạ đều là ái khanh của ta


“Giống như Mao Cửu Lang?” Bạch Niệm Niệm suy nghĩ, “Cần phải xem cụ thể là chuyện gì. Nói thật thì, tôi cũng không thích người giả dối, nhưng nếu như người đó có nỗi khổ buộc lòng phải làm3vậy thì… có lẽ sẽ tha thứ.”

Không quên tình đầu định nói nhưng lại thôi, chẳng mấy chốc Bạch Niệm Niệm đã nói sang đề tài khác rồi. Hai người đi thẳng tới khu vườn của Meo thật to thật2to, giữa đường còn bắt được một con thỏ hoang màu xám tro nữa.

Có lẽ con thỏ kia chính là quà phúc lợi do trò chơi chuẩn bị cho người chơi, bởi vì nó chạy một hồi liền đụng rầm0vào thân cây, tự khiến bản thân choáng váng ngất xỉu luôn. Đây chắc chắn chính là lời giải thích tốt nhất cho câu “há miệng chờ sung” đấy. Bạch Niệm Niệm hô lên rồi chạy tới, một tay bắt0lấy lỗ tay cùng da lông phía sau cổ nó, rồi xách nó lên.

Không quên tình đầu thấy động tác tay của Bạch Niệm Niệm liền nói: “Có phải cô đã từng nuôi thỏ không?”

Bạch Niệm Niệm ôm con thỏ3mập mạp kia cười đến nỗi ánh mắt cũng híp lại: “Đúng vậy, sao mà anh biết?”

Không quên tình đầu nói rõ nguyên do, Bạch Niệm Niệm bừng tỉnh hiểu ra: “Ra là vì tư thế, nếu anh không nói thì tôi cũng không chú ý tới đâu. Có lẽ lúc trước bắt nhiều cho nên đã quen tay quen chân rồi.” Vẻ mặt cô lộ ra sự hoài niệm, “Khi còn bé, nhà tôi nuôi rất nhiều rất nhiều thỏ, tôi vừa tan học về là đi cho bọn chúng ăn ngay, chơi rất vui.”

Sự thật thì, không chỉ có cho ăn mà còn phải quét dọn chuồng cho bọn chúng nữa. Nếu như chỉ nuôi một con làm thú cưng thì được, còn nuôi nhiều quá mà một ngày không quét dọn thì cái mùi đó có thể sẽ khiến con người chết ngộp. Cho dù Bạch Niệm Niệm và người trong nhà rất chú ý tới hoàn cảnh sống của bọn chúng, nhưng cũng không thể nào tránh khỏi việc bị mùi này dính lên người. Vì vậy, Bạch Niệm Niệm còn từng bị bạn học xua đuổi, không gọi cô là “Bạch Niệm Niệm”, mà gọi là “Bạch thỏ tinh”, theo nghĩa xấu.

Nhưng mà, khoảng thời gian đó cũng không kéo dài quá lâu, bởi vì, mặc dù Bạch Niệm Niệm nhát gan như thỏ, nhưng lại có một người bạn tốt là Triệu Tiểu Dã – không nhát gan mà còn thích thỏ. Có Triệu Tiểu Dã thì chẳng bao lâu sau, những người ức hiếp Bạch Niệm Niệm đã im hơi lặng tiếng hết cả.

“Cô muốn ăn không?” Không quên tình đầu chỉ chỉ con thỏ xám còn đang hoang mang trong ngực Bạch Niệm Niệm.

“Hả?” Bạch Niệm Niệm hơi hơi do dự, đưa con thỏ xám cho Không quên tình đầu, nói, “Vậy, anh lấy đi nấu đi… Nhưng mà không cần để phần cho tôi đâu.”

“Tại sao?” Không quên tình đầu biết có rất nhiều cô gái sẽ nói “thỏ thỏ đáng yêu như vậy, sao mà có thể ăn thỏ thỏ chứ”, nhưng mà hắn cho rằng có lẽ Bạch Niệm Niệm sẽ không nói như vậy. Nếu phải nói nguyên nhân thì chắc là do ấn tượng về thuộc tính tham ăn của cô cho hắn sâu quá rồi.

Nụ cười của Bạch Niệm Niệm trở nên gượng gạo: “Cũng không vì cái gì cả, có lẽ là do lúc trước đã nuôi nhiều rồi cho nên có tình cảm với nó. Có một lần, trong nhà có hai con chết, nhà tôi liền đưa nó cho hàng xóm. Sau khi hàng xóm nấu xong lại đưa một đĩa tới, nói thật thì, rất thơm, nhưng mà… cả nhà tôi lại không có ăn.”

Không những vậy, vành mắt cha cô còn đỏ lên nữa. Nghe thì giống như giả bộ, nhưng vì gia đình như vậy mới khiến cho Bạch Niệm Niệm trưởng thành có tính cách như bây giờ.

Không quên tình đầu im lặng nhận lấy con thỏ, rồi lấy một xiên kẹo hồ lô từ trong túi đeo lưng ra, đưa cho Bạch Niệm Niệm.

“Hửm? Đây là dùng mận làm hả?” Mặc dù đã là buổi tối, nhưng Bạch Niệm Niệm chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể nhận ra xiên kẹo hồ lô này không phải dùng sơn tra để làm, mà chính là quả mận chua muốn chết mà hôm đó cô đã ăn.

“Đúng vậy,“ Không quên tình đầu nói, “Lần đầu làm kẹo hồ lô, tự mình thấy cũng được lắm, cô nếm thử xem, rồi cho tôi ý kiến.”

Bạch Niệm Niệm vui tươi hớn hở nhận lấy, vừa ăn vừa khen ngợi không dứt miệng, rõ ràng sắc mặt vừa mới u ám bỗng nhiên đã chuyển thành trời quang. Không quên tình đầu lặng lẽ nhìn cô, cảm thấy cô gái này giống như một ngọn đèn nhỏ vậy, là cái loại mà độ sáng chia thành mấy cấp bậc, trong lòng cô nghĩ gì, có vui hay không, cũng đều có thể nhìn thấy trên mặt.

Khi khu vườn của Meo thật to thật to đã ở ngay trước mắt, bên cạnh Bạch Niệm Niệm chợt có một mảng sương mù màu trắng không tiếng động tỏa ra, vừa nhìn đã biết có bạn tốt sử dụng đạo cụ truyền tống tới. Bạch Niệm Niệm và Không quên tình đầu đều cho rằng đó là Triệu Tiểu Dã, nhưng mà không ngờ rằng người đi ra từ trong sương mù mặc dù là một anh đẹp trai mặc quần áo cổ trang, nhưng lại không phải Triệu Tiểu Dã.

Người chơi này có thân hình cao thẳng, trong tay cầm trường kiếm, trên áo trắng có thêu hoa văn màu vàng khiêm tốn, tóc đen thật dài bay loạn ở sau lưng, dùng một sợi dây cột lại. Mặt mũi của anh ta rất đẹp, khiến cho người khác phải liên tưởng tới một cụm từ thường gặp trong tiểu thuyết võ hiệp: Mày kiếm mắt sáng.

Ánh mắt của người mặc áo trắng lướt qua mặt Không quên tình đầu, sau đó mới bày ra một nụ cười ấm áp gọi Bạch Niệm Niệm: “Niệm Niệm.”

Khuôn mặt này, giọng nói này, xưng hô này… Người này rõ ràng là Vu Văn Tu.

Nói một cách công bằng thì từ nhà trẻ đến đại học, Vu Văn Tu cùng Bạch Hiểu cũng là soái ca nổi tiếng, nhưng vì Bạch Niệm Niệm ở chung với bọn họ trong một khoảng thời gian quá lâu, cho nên đã không còn hứng thú với sắc đẹp của bọn họ nữa rồi. Lại không ngờ rằng, khi bỏ mắt kính ra, để tóc dài, mặc quần áo cổ trang vào thì Vu Văn Tu lại hơn người như vậy, hình như là còn đẹp hơn anh ta lúc bình thường nữa.

Thấy sắc mặt của Bạch Niệm Niệm, Vu Văn Tu khẽ cười: “Niệm Niệm ngốc, không nhận ra anh nữa sao?”

Bạch Niệm Niệm hơi có bộ mặt 囧, mang theo ngượng ngùng mà lên tiếng chào, giọng nói rất nhỏ: “Chào anh Văn Tu.”

“Ha ha… Sao mà còn giống như con nít vậy.” Vu Văn Tu cười nói, sau đó lại chủ động nói với Không quên tình đầu, “Xin chào, tôi là anh của Nhớ mãi không quên, Thiên hạ đều là ái khanh của ta.”

“Xin chào, tôi là Không quên tình đầu.” Không quên tình đầu nho nhã lễ độ nói.

Hắn đã từng nghe cái tên “Thiên hạ đều là ái khanh của ta” này rồi, cũng biết người này là bang chủ của bang Lương thiện đường, nhưng lại không ngờ tới lại là anh của Nhớ mãi không quên. Không quên tình đầu nhìn sắc mặt của Bạch Niệm Niệm, thầm đánh một dấu chấm hỏi với từ “anh” này.

Ba người cùng đi vào khu vườn, Meo thật to thật to vừa thấy Bạch Niệm Niệm liền vui vẻ ra đón: “Em về rồi hả? Chị vừa định gửi tin cho em đấy, dâu tây ra quả rồi!”

“A, hay quá!” Bạch Niệm Niệm ba chân bốn cẳng chạy đến mảnh ruộng ở giữa vườn, thấy mấy quả nhỏ xanh mượt mới mọc ra kia, quyến luyến không rời, chỉ mong bọn chúng chín ngay mới được.

Vu Văn Tu đi đến bên cạnh Bạch Niệm Niệm, tay vung lên, trang Cửa tiệm sành ăn liền lẳng lặng trôi tới trước mặt anh ta. Anh ta nói với Bạch Niệm Niệm: “Niệm Niệm, có phải bây giờ em muốn ăn ngay không? Chỉ cần một chai thuốc tăng trưởng thực vật là có thể làm cho bọn chúng chín ngay thôi.”

“Đừng đừng đừng,“ Bạch Niệm Niệm vội đứng lên, “Đừng dùng thuốc tăng trưởng, tụi em muốn nó sinh trưởng tự nhiên.”

“Không phải sẽ rất chậm sao? Sản lượng cũng sẽ khá ít.” Vu Văn Tu nói.

Bạch Niệm Niệm lắc đầu: “Không sao, mùi vị được trồng như vậy sẽ thuần thiên nhiên nhất, dù sao cũng còn thời gian mà.”

“Thời gian?” Vu Văn Tu nhìn ba người, rồi thuận tay quăng một viên “Hỏa nhãn kim tinh” ra, dùng cho dâu tây, sau đó mới lộ ra sắc mặt ngạc nhiên, “Thì ra là dâu tây chu sa, chuẩn bị cho cuộc thi Thần bếp đây mà.”

Bạch Niệm Niệm mang theo căng thẳng nhìn về phía Không quên tình đầu, nói với Vu Văn Tu: “Anh Văn Tu, anh phải giữ bí mật giúp tụi em nha. Hạt giống này rất khó có được.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN