Nhà Cung Cấp Cẩu Lương
Chương 49: Giải đấu thần bếp
“Đi giúp đỡ Meo thật to thật to.” Không quên tình đầu nói xong, dừng chân lại, trong lòng tựa hồ có một dự cảm không tốt.
“Nhưng mà, khu vườn của Meo thật to thật to là ở bên kia.” Bạch Niệm Niệm chỉ một hướng khác.
Không quên tình đầu: “À. Trời tối, tôi2nhìn lầm.”
Bạch Niệm Niệm: “…”
Hai người đi tới khu vườn của Meo thật to thật to, giúp Meo thật to thật to gieo trồng.
“Cuộc thi đấu lần này, cậu chỉ chuẩn bị dâu tây chu sa thôi, còn cần nguyên liệu khác không?” Meo thật to thật to hỏi Không quên tình đầu, “Nếu chỉ cần chu sa0thì Nhớ mãi không quên có đưa hạt giống còn thừa lại lần trước cho tôi, tôi tính thử thời gian, nếu như dùng thuốc tăng trưởng liên tục thì có lẽ sẽ kịp thi giải đó.”
“Không cần đâu,“ Không quên tình đầu trả lời không chút do dự, “Chỉ cần dùng tới thuốc tăng trưởng thì sẽ0làm giảm khẩu vị món ăn, nếu như cần dùng nhiều lần thì không bằng dùng dâu tây đỏ.”
“Dâu tây đỏ cùng dâu Akihime mà cậu gửi, tôi cũng đã trồng rồi, có thể chín trước cuộc thi,“ Meo thật to thật to nói, “Vậy thì tôi cất hạt giống chu sa trước, chờ tới khi lên cấp360 rồi hãy trồng lại.”
Trong lúc hai người nói chuyện thì Bạch Niệm Niệm ôm một đống cành cây thả xuống ngoài rìa khu vườn. “Làm gì vậy?” Meo thật to thật to hỏi cô, “Chị mới vừa bê chúng ra ngoài, sao em lại mang nó trở lại rồi?”
“Hả?” Bạch Niệm Niệm sửng sốt, “Em thấy độ dài của chúng thích hợp để làm hàng rào tre.”
Vừa nói dứt câu thì Tiểu tham ăn tham ăn cũng đã bưng một đống nữa đến.
“Ôi, mọi người đừng vội,“ Meo thật to thật to nói, “Lúc này, tôi chưa định làm hàng rào tre.”
“Tại sao vậy?” Bạch Niệm Niệm hỏi.
Meo thật to thật to bĩu môi: “Tôi cho rằng, hình như làm hàng rào tre thì càng dễ bị trộm hơn… Chỉ cần vây lại, thì người khác cũng đã biết mảnh đất này đã bị Thần nông thu mua, đồ vật trồng ra cũng tốt hơn những thứ vụn vặt bán trên thị trường, sau đó sẽ tới trộm. Nếu như có làm hàng rào hay không mà cuối cùng vẫn bị người trộm thì thôi khỏi làm cho xong.”
“Nhưng em lại cho rằng, có rất nhiều người vẫn có ý thức mà?” Bạch Niệm Niệm nói, “Nếu là em, thấy khu vườn nào có cửa, có hàng rào, cho dù không bị khóa cũng sẽ không tự tiện đi vào bên trong đâu.”
Tiểu tham ăn tham ăn phụt cười: “Còn tự khen mình nữa chứ.”
“Ôi, em không có ý đó…” Bạch Niệm Niệm đỏ mặt lên rồi im bặt, Tiểu tham ăn tham ăn tiếp chuyện: “Thật ra thì dựng hàng rào không chỉ có thể phòng người có ý xấu mà còn có thể đề phòng thú hoang nữa. Tôi đuổi theo Bé cưng tham ăn tới nhiều nơi vậy rồi, cho nên đã nhận ra được một điều, khu vườn nào có hàng rào tre thì sẽ không bị bọn cáo dòm ngó. Có một ít người chơi nhàn tản trồng quả nho ở bên ngoài, chỉ qua một đêm đã bị bọn cáo ăn sạch trơn rồi.”
“Vậy hả,“ Meo thật to thật to suy nghĩ, “Hình như cũng có chuyện này thật. Lúc trước, ngày nào cũng có tra tới ăn dưa hấu, nhưng từ khi dựng hàng rào tre lên thì chỉ bắt gặp hai con thôi. Vậy chúng ta dựng lên đi.”
Vì vậy, bốn người vừa bắt tay vào làm đã dùng gần một giờ đồng hồ để dựng hàng rào tre cùng cổng tre cho ba mươi mảnh đất. Cổng tre không phải do tự họ làm, mà là hàng hóa dùng tiền vàng để mua ở Cửa tiệm sành ăn, chứ không tốn thẻ thức ăn. Bạch Niệm Niệm nhìn Không quên tình đầu cùng Tiểu tham ăn tham ăn dựng cổng, liền cảm thấy xây nhà trong trò chơi cũng rất vui.
Thời gian không đi học, Triệu Tiểu Dã đều ngâm mình trong trò chơi, hai ngày sau, cuối cùng cũng nhịn qua hai mươi bốn giờ ngồi tù. Mười giờ sáng, Bạch Niệm Niệm đứng trước nhà tù chờ cô ấy. Triệu Tiểu Dã vừa đi ra, thì hai người liền dùng định vị phù, chẳng mấy chốc đã dời đến Phủ của Chủ thành Tuyền Thủy – cuối cùng thì Giải đấu Thần bếp đã đến rồi.
Ngày 31 tháng 1 là chủ nhật, Cuộc so tài tranh Cúp Thần bếp Đào yêu chước hoa – Giải thi đấu tay nghề nấu nướng lần đầu tiên của Thiên đường sành ăn chính thức bắt đầu vào lúc mười giờ sáng.
Lúc Bạch Niệm Niệm cùng Triệu Tiểu Dã đi tới thì Phủ Chủ thành Tuyền Thủy đã là một biển người đông nghìn nghịt rồi. Hai người đã bỏ lỡ màn Chủ thành đọc diễn văn, cũng bở lỡ màn Hoa Tự Ngọc lên sân khấu, cùng chủ cửa tiệm online của Đào yêu chước hoa đọc quy tắc cuộc thi. Lúc chen vào được bên trong thì tóc tai cùng quần áo của hai người đều đã rối tinh rối mù cả rồi.
“Niệm Niệm, cậu thả Hỏa Kỳ Lân của cậu ra, thả ra mau,“ Triệu Tiểu Dã nói, “Hỏa Kỳ Lân biết bay, tới lúc xem thi đấu cũng không sợ bị đè bẹp dí, cũng tiện kích thích đám ăn trộm kia nữa.”
“Ừ, được được.” Bạch Niệm Niệm không tập trung mà đáp ứng, nhón chân lên nhìn về phía sàn đấu ở trung tâm, nhưng cũng là tốn công vô ích. Cô vừa cố gắng chen về phía trước, vừa bĩu môi nói: “Bực thật ấy, tại sao anh ta lại cao như vậy mà tớ lại thấp như vậy chứ.”
“Gần bằng, gần bằng, đừng bĩu môi, xấu xí lắm.” Triệu Tiểu Dã che chở cô vào trong ngực, cũng dài cổ ra nhìn tám bếp lò trên sàn thi đấu, nhưng chỉ có bảy người thi đấu, rõ ràng đã có một người chơi bỏ cuộc rồi.
Bạch Niệm Niệm lẩm bẩm một câu: “Cái gì mà gần bằng, kém rất nhiều.”
“Anh ta một mét tám năm, cậu một mét năm tám, không phải là gần bằng nhau sao.” Triệu Tiểu Dã nghẹn cười.
“Tiểu, Dã!” Bạch Niệm Niệm khó chịu, muốn khóc, “Tại sao tớ lại có một đứa bạn như cậu… Với lại bây giờ tớ đã một mét sáu rồi.”
“Được được được, một mét sáu.” Triệu Tiểu Dã nói, “Cậu uống nhiều sữa bò vào là cao lên ngay, tiểu thư Levi.” (*)
(*) Nhân vật Levi trong Attack on Titan cũng cao 160cm.
“Tớ uống sữa tươi sẽ bị đau bụng…”
Bạch Niệm Niệm còn chưa nói dứt câu thì bên cạnh đã chợt có một làn sương mù màu trắng tỏa ra, liền có người hét lên: “Đừng truyền tống bạn tốt nữa có được không! Sắp bị ép chết rồi, vừa nãy người kia truyền tới liền ngồi lên trên đầu tôi luôn!”
Lời này vừa mới dứt thì đã có không ít người xung quanh đều luồn lách sang bên cạnh, muốn cách Bạch Niệm Niệm ra xa chút. Sương trắng tan hết, Vu Văn Tu mặc quần áo trắng như tuyết tao nhã lịch sự vừa mới xuất hiện đã bị người phía sau đẩy đến bên cạnh Bạch Niệm Niệm. Bạch Niệm Niệm vội tránh vào trong ngực Triệu Tiểu Dã, sắc mặt Vu Văn Tu trở nên gượng gạo: “Niệm Niệm à, sao càng ngày em càng sợ anh vậy. Bên này đông quá, tổ đội với anh, anh mang em tới bang hội, sẽ thấy rõ hơn cũng không bị chen lấn.”
Triệu Tiểu Dã nhìn theo phương hướng mà Vu Văn Tu chỉ, phát hiện người này đã cướp được ghế VIP rồi, đúng là ghê gớm thật. Phải biết rằng, bang chủ bang Ngự trù phường đã huy động toàn bộ mọi người đến trang web chính thức cùng Weibo nhà phát hành mua vé, nhưng ghế VIP đều đã cướp hết, đến cuối cùng có một ít người chơi cướp được vé loại thường cũng đều bị bang chủ lấy tiền mua lại. Mặc dù phạm vi của hàng ghế thường nhìn không tốt bằng ghế VIP, nhưng dù gì cũng là “vé ngồi”, lại càng không cần phải chen lấn với những người khác.
Nếu như Triệu Tiểu Dã không bị nhốt vào trong tù thì cũng sẽ được một chỗ ngồi, nhưng lúc ấy cô không biết có tham gia kịp hay không, cho nên lúc người trong bang hỏi thì cô đã từ chối.
“Đi đi, Niệm Niệm, tớ thấy được rồi, là ghế VIP đó, rất là gần.” Triệu Tiểu Dã nháy mắt với Bạch Niệm Niệm.
Bạch Niệm Niệm cũng không muốn một mình ở cùng Vu Văn Tu cho nên liền lấy Triệu Tiểu Dã ra làm bia đỡ đạn: “Không đi, em muốn xem cùng Tiểu Dã.”
“Anh cũng biết là hai đứa muốn dính cùng một chỗ,“ Vu Văn Tu nói, “Yên tâm đi, anh đã đặt ba chỗ ngồi rồi.”
Đã nói đến mức này rồi, Triệu Tiểu Dã liền kéo Bạch Niệm Niệm gia nhập tổ đội của Vu Văn Tu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!