Nhà Hàng Dị Giới Của Ông Bố Bỉm Sữa
Chương 21: Câu chuyện bi thảm của vịt con xấu xí
“Mong ký chủ chú ý, hệ thống không phải là trung tâm thương mại! Không cung cấp quần áo!” Hệ thống lạnh lùng đáp.
“Tôi sẽ trả tiền mà. Một bộ đồ ngủ bao nhiêu tiền? 50 đồng hay là 100 đồng? Cho dù là 2 đồng vàng, tôi cũng có thể chấp nhận.” McGonagall bình tĩnh nói, nhìn con số 616 còn lại trong hạn mức tín dụng của mình.
Hệ thống im lặng một lát rồi đưa ra một dòng chữ báo giá: “Một bộ đồ ngủ trẻ em 2 đồng vàng, một bộ đồ ngủ cho người trưởng thành 3 đồng vàng, một bộ quần áo trẻ em thường ngày 3 đồng vàng, một bộ trang phục đầu bếp 3 đồng vàng, được chọn phong cách và màu sắc.”
“Vậy thì lấy một bộ đồ ngủ trẻ em với một bộ trang phục đầu bếp trước đi.” Thấy Amy tắm rửa xong đã bắt đầu buồn ngủ, gã thầm nói. Giá này cũng không đắt lắm, nhưng lúc này đây, mục đích sử dụng tiền mặt được ưu tiên hàng đầu vẫn là mua nguyên liệu nấu ăn để hoàn thành nhiệm vụ.
Nhìn từng bộ đồ ngủ trẻ em với phong cách và màu sắc khác biệt xuất hiện trong đầu, gã không khỏi xem đến hoa cả mắt, hỏi Amy: “Amy muốn đồ ngủ thế nào? Thích màu gì?”
“Amy thích màu tím, nếu có in hình gấu thì càng tốt…” Cô nhóc nghiêm túc suy nghĩ, rồi nhìn gã vẻ trông mong. Ma pháp của cha lợi hại thật, có thể biến ra nhà và quần áo đẹp, khiến cô nhóc khó nén mong chờ về quần áo mới.
“Chắc là cái này rồi.” Ánh mắt McGonagall sáng lên khi nhìn thấy một bộ đồ ngủ màu tím. Đó là một bộ đồ ngủ liền người bằng vải nhung, trên áo còn đính mũ có hai chiếc tai gấu đáng yêu, đằng trước còn có hình một chú gấu nâu đáng yêu.
“Cha đi lấy đồ cho Amy nhé.” Thấy hệ thống nhắc nhở quần áo đã được đặt vào tủ, gã nói với Amy rồi vào phòng ngủ mở tủ quần áo ra, nhìn thấy một bộ đồ ngủ hình gấu và một bộ trang phục đầu bếp mới tinh đều đã được gấp gọn trong ngăn tủ.
Gã đặt trang phục đầu bếp lên giường, sau đó cầm bộ đồ ngủ vào phòng tắm, cười hỏi: “Thích không?”
“Ồ, bộ đồ đẹp quá đi mất!” Cô nhóc bọc kín khăn tắm, nhìn bộ đồ hình gấu màu tím trong tay cha, vui vẻ gật đầu: “Amy thích màu tím nhất, còn là vải nhung nữa, mặc vào sẽ biến thành gấu con ngay, Amy thích lắm, cha tốt nhất!”
Thấy cô nhóc vui vẻ, gã cũng cảm thấy vui lây. Gã cầm chiếc khăn khô bên cạnh: “Vậy để cha lau khô tóc cho Amy rồi thay đồ đi ngủ trưa nhé.”
“Vâng ạ.” Cô nhóc gật đầu, ngoan ngoãn thò đầu đến trước mặt gã, có vẻ đã háo hức muốn mặc quần áo mới lắm rồi.
Gã cầm khăn, cẩn thận lau tóc cho cô nhóc, rồi lại dùng máy sấy tóc, sau đó mới giúp cô nhóc thay quần áo mới.
“Mềm quá, thật thoải mái.” Amy giơ tay lên, dụi mặt vào tay áo mềm mại, mắt híp cả lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ hạnh phúc.
McGonagall thấy cô nhóc mặc bộ đồ ngủ này trông như một chú gấu con màu tím đáng yêu, càng làm nổi bật làn da trắng nõn và mái tóc màu bạc suôn mượt sau lưng, kết hợp với đôi tai nhọn nhỏ nhắn trắng muốt, quả thực là sự kết hợp hoàn hảo của nhân loại và tộc tiên.
“Để cha bế chú gấu con Amy nhà chúng ta lên nào.” McGonagall giúp kéo mũ rồi bế bổng cô nhóc lên soi gương.
“Grừ, gấu con đến đây, sẽ ăn thịt cha đấy nhé.” Amy thấy mình đã biến thành một chú gấu con, tức thì há to miệng, vung tay về phía McGonagall.
“Gấu con tha mạng, gấu con tha mạng.” McGonagall cười, còn vờ tránh ra sau.
“Không sao, đừng sợ, Amy không nỡ ăn thịt cha đâu.” Amy dang tay ôm lấy mặt gã, hôn lên má gã một cái, rồi vuốt tóc gã an ủi.
“Ừ, cha không sợ đâu. Amy của chúng ta cũng đã trở nên thơm tho rồi, phải đi ngủ trưa thôi.” Gã cố nhịn cười, cô nhóc này đáng yêu quá đi mất. Gã khịt mũi rồi bế cô nhóc vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt lên giường.
“Amy không ngủ được, cha kể chuyện cho Amy nghe đi.” Cô nhóc nằm trên giường, túm lấy một ngón tay của McGonagall, lắc đầu nguầy nguậy.
“Được rồi, vậy để cha kể cho Amy nghe câu chuyện về vịt con xấu xí nhé.” Gã gật đầu, kéo một chiếc ghế đến cạnh giường rồi ngồi xuống.
“Vâng, Amy muốn nghe.”
“Ở một thôn làng xa xôi xinh đẹp nọ, có một con vịt mẹ đang nằm ấp trứng trong ổ…” McGonagall bắt đầu kể câu chuyện vịt con xấu xí bằng chất giọng trầm thấp. Hầu như tất cả những đứa trẻ trên thế giới đều từng được nghe về câu chuyện cổ tích này, mà chính gã cũng chọn nó vì lý do riêng.
Một trong những nguyên nhân khiến Amy không tự tin là vì cô nhóc cảm thấy mình khác biệt với những đứa trẻ nhân loại khác, lại cũng không giống với tộc tiên, nên đôi khi sẽ bị bắt nạt cười nhạo, cũng giống như chú thiên nga sinh ra trong đàn vịt kia vậy.
Do đó, gã muốn mượn câu chuyện này để nhắn nhủ với cô nhóc, thực ra cô nhóc không kỳ lạ, mà là đặc biệt, sau này sẽ càng xuất sắc hơn mọi người.
Đương nhiên, bây giờ có gã ở đây, gã sẽ không bao giờ khiến cô nhóc phải tự mình gánh chịu gió táp mưa sa từ thế giới bên ngoài.
Một con vịt xấu xí được sinh ra trong đàn vịt, vì có dáng vẻ khác biệt với những con vịt khác, cũng không giống bất kỳ loài động vật nào chung quanh nên bị ghét bỏ xa lánh. Vịt con xấu xí bị bầy vịt đuổi cắn, bị gà mổ, bị mèo con cười nhạo, bị nữ hầu trông coi chuồng gà đạp lên người, đành bất đắc dĩ rời khỏi nơi đó, một thân một mình đi men theo bờ sông.
Trải qua trời đông giá rét, suýt nữa mất mạng trong tay vợ một người nông dân, cuối cùng nó cũng chờ được đến mùa xuân ấm áp. Nhìn những chú thiên nga tung cánh trên bầu trời, nó liều lĩnh vỗ cánh bay theo, lúc này mới phát hiện, hóa ra mình vốn là một con thiên nga trắng cao quý xinh đẹp, có thể bay lượn trên trời, được mọi người yêu thích biết nhường nào.
Câu chuyện được kể bằng chất giọng trầm thấp dịu dàng của McGonagall, khiến Amy hoàn toàn đắm chìm trong câu chuyện. Bàn tay nhỏ có lúc siết chặt thành nắm đấm vì lo lắng cho vịt con xấu xí, đến khi nghe thấy vịt con chạy thoát rồi, cô nhóc mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại nhanh chóng căng thẳng vì nguy hiểm khác ập đến. Mãi đến lúc vịt con xấu xí biến thành thiên nga trắng xinh đẹp rồi tung cánh bay lên trời, tìm thấy đồng loại thực sự, Amy mới nở nụ cười vui vẻ.
“Cha ơi, cho nên Amy chính là vịt con xấu xí sao? Sau này trưởng thành, có thật là Amy sẽ biến thành thiên nga trắng không?” Cô nhóc nhìn gã đầy hy vọng.
“Không đâu, bây giờ Amy đã là một chú thiên nga nhỏ xinh đẹp, khi lớn lên sẽ càng cao quý và xinh đẹp hơn bao giờ hết.” McGonagall mỉm cười lắc đầu, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc Amy, dịu dàng nói: “Hơn nữa, chỉ cần có cha ở đây, không ai có thể tổn thương Amy.”
“Vâng, Amy tin cha.” Cô nhóc nhìn gã đầy tín nhiệm, sau đó lại chần chừ một lúc, cất lời: “Amy có một thỉnh cầu nho nhỏ.”
“Sao nào?” Gã nhìn cô nhóc vẻ khích lệ.
“Nhà chúng ta có thể nuôi một chú vịt con xấu xí được không ạ?” Amy khẽ hỏi.
“Amy thích thiên nga trắng à?” McGonagall thoáng kinh ngạc. Thiên nga con rất khó tìm, nhưng nếu Amy đã muốn nuôi, gã sẽ cố nghĩ cách.
“Vâng, có như vậy, đợi đến khi nó trưởng thành rồi, chúng ta mới có thể ăn món ngỗng nướng ạ!” Cô nhóc ngây ngô đáp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!