Nhà Hàng Dị Giới Của Ông Bố Bỉm Sữa
Chương 28: Mua cho Amy một con vịt con xấu xí có được không?
Từ sáng đến giờ, Amy chỉ ăn ba phần cơm chiên Dương Châu, nhưng quả cầu lửa mà cô nhóc phóng thích ra lúc này đã có độ nóng khủng khiếp hơn lúc sáng nhiều, tốc độ tăng trưởng này quả thật khó tin.
Hơn nữa, nếu ăn cơm chiên có thể tăng thực lực, vậy thì trở nên mạnh hơn không còn là chuyện khiến người ta đau đầu nữa, sau này chỉ cần ngoan ngoãn ăn cơm mỗi ngày là được.
“Cha ơi, cha có muốn nghịch lửa không?” Amy nhìn ngọn lửa bập bùng trong tay mình, cười nói như một cô nhóc muốn chia sẻ đồ chơi của mình với người khác vậy.
“Thôi, lửa này nóng quá, Amy phải nhớ, trừ người xấu ra thì không được sử dụng với ngưới khác, nếu không sẽ rất dễ làm người ta bị thương.” McGonagall vội xua tay, lửa này không nghịch được đâu.
“Người xấu sao?” Cô nhóc nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc, “Nếu ăn rồi không chịu trả tiền có phải người xấu không ạ?”
“Phải, đó gọi là ăn quỵt, là người xấu đấy.” Gã gật đầu, kiếp trước gã đã không thích những kẻ ăn quỵt rồi, bây giờ gã đã trở thành ông chủ của nhà hàng, hiển nhiên càng ghét cay ghét đắng loại người đó hơn.
“Dạ, Amy nhớ rồi, sau này có ai ăn xong không trả tiền, Amy sẽ đốt người đó.” Amy nghiêm nghị gật đầu.
“Được, vậy sau này cha nhờ Amy bảo vệ nhà hàng nhé.” McGonagall hơi buồn cười, nhưng sau này, có khi sẽ gặp phải khách hàng như vậy thật, nếu cầu lửa của Amy có thể khiến họ sợ hãi, có khi sẽ đảm bảo an toàn cho nhà hàng.
Dù sao, ngoài việc không giữ nguyên tắc trước tiền tài ra, những mặt khác của hệ thống vẫn khá đáng tin cậy. McGonagall nghĩ ngợi một lúc rồi thu dọn bát đũa trên bàn, đem vào bếp.
“Nên giả vờ không hay biết chuyện này sao? Hay nên nhanh chóng báo tin cho người liên lạc của tộc trong thành Chaos biết?” Sally vẫn chưa rời đi, đứng nấn ná mãi dưới gốc cây cổ thụ trong quảng trường bên ngoài nhà hàng, nhìn nhà hàng đang sáng đèn, xoắn xít không thôi.
“Nhưng món cơm chiên Dương Châu đó thật sự rất ngon, nếu có đủ tiền thì có thể ăn ngày ba bữa luôn cũng không chán, nhưng với tình trạng hiện giờ, chỉ thỉnh thoảng mới được ăn một phần thôi.” Suy đi tính lại một lúc, tâm trí của cô lại quay về với món cơm chiên vừa ăn, chỉ cần nhớ lại thôi mà như cảm thấy hương vị của biển cả đang ngập tràn trong khoang miệng mình.
“Mặc kệ, dù sao giờ mình cũng đã trốn đi rồi, không có nghĩa vụ phải làm những chuyện này.” Sally xua tay, cố vứt hết phiền não trong đầu mình, đeo cung tên lên lưng.
Có vẻ ông chủ nhà hàng cũng không mấy quan tâm đến chuyện này, nếu không đã chẳng ngang nhiên bán bát cơm chiên Dương Châu có Suối Nguồn Sinh Mệnh với giá 6 đồng vàng, dù mùi vị trong đó đã được pha loãng vô số lần rồi.
“Nhà hàng McGonagall và Amy, một đôi cha con vô cùng thú vị.” Sally nhìn nhà hàng lần nữa rồi mới xoay người rời khỏi quảng trường.
McGonagall dùng máy rửa bát rửa sạch bát và thìa, sau đó cùng Amy ngồi trên chiếc ghế cao sau quầy đợi khách đến.
Người qua lại vào buổi tối nhiều hơn buổi trưa một chút, nhưng vài vị khách vừa nhìn thấy mức giá 600 đồng tiền cho một phần cơm chiên Dương Châu trên thực đơn đều chê quá đắt, lắc đầu bỏ đi.
McGonagall thật muốn giữ họ lại, kể rõ nguồn gốc của từng loại nguyên liệu cho họ nghe, để họ biết bỏ ra 600 đồng tiền ăn món cơm chiên này là hời biết bao nhiêu.
Tất nhiên, là một thần bếp dự bị, gã vẫn có thể cố kìm nén, hành vi như vậy trái ngược với mục đích mà gã định ra lúc trước.
Hôm nay tuy chỉ có hai khách, nhưng đã bán được tám phần cơm chiên, mới ngày đầu khai trương mà đạt được số lượng thế này, McGonagall cũng đã rất hài lòng rồi.
Đến tám giờ, nhìn vị khách thứ tám lắc đầu bỏ đi vì giá quá cao, gã bước đến lật tấm bảng đóng cửa bên ngoài, tắt đèn quảng cáo, kết thúc ngày buôn bán đầu tiên.
“Cha ơi, hôm nay chúng ta không bán cơm chiên cầu vồng nữa ạ?” Amy thu quả cầu lửa trong tay mình lại, hỏi gã.
“Ừ, hôm nay kết thúc tại đây thôi.” McGonagall mỉm cười gật đầu, đếm lại số tiền trong tủ, 20 đồng vàng cộng thêm 1 đồng rồng và 12 đồng tiền, có 18 đồng vàng đã bị hệ thống tự động khấu trừ cho phần nguyên liệu mua vào tối qua.
Đây là kết quả sau ngày đầu tiên khai trương, trong khi tối qua, gã vẫn chỉ là một kẽ nghèo kiết xác trong túi chỉ còn sót lại hai đồng tiền ít ỏi.
“Nhiều đồng vàng quá.” Hai mắt Amy sáng rỡ nhìn số đồng vàng trên bàn, sau đó ngước lên nhìn gã: “Cha ơi, mua cho Amy một con vịt con xấu xí có được không?”
“Được, sáng mai chúng ta ra quảng trường dạo một chút, xem có ai bán vịt con xấu xí hay không nhé.” Gã cười xoa đầu cô nhóc, cô nhóc quả thật rất cố chấp với việc ăn thịt ngỗng quay, ngày mai đành phải dẫn cô nhóc đi thử vận may vậy.
Buôn bán suốt cả ngày, McGonagall không hề thấy mệt mỏi. Một là, hệ thống đã lo phần cung ứng nguyên liện và sơ chế, ngay cả việc rửa bát cũng có máy móc làm thay, còn hai là, một ngày gã ăn tận ba phần cơm chiên Dương Châu, rất hữu hiệu trong việc xoa dịu mệt nhọc trong người, thậm chí càng thêm khỏe khoắn hơn.
Thấy Amy đã có vẻ buồn ngủ, gã bảo cô nhóc đọc lại bảng cửu chương vừa học lúc trưa thêm lần nữa. Cô nhóc có thể đọc làu làu đến hết ba nhân năm, nhưng cứ hễ đọc đến ba nhân sáu thì hệt như vừa lọt vào hố sâu, dù cố lục lại trí nhớ mãi vẫn phải bỏ cuộc, vẻ mặt đầy hụt hẫng.
“Không sao, Amy đã giỏi lắm rồi, hôm nay học xong đã biết áp dụng để thu tiền, ngày mai chúng ta bắt đầu trả bài từ ba nhân sáu, nhất định sẽ không có vấn đề.” McGonagall khích lệ.
“Vâng vâng, Amy sẽ cố gắng.” Amy gật đầu.
McGonagall tranh thủ thời gian này để làm một bảng thời gian hoạt động. Tuy bây giờ công việc chính của gã là mở nhà hàng buôn bán, nhưng cũng không thể mở suốt từ sáng đến tối. Việc đặt ra thời gian hoạt động thế này sẽ giúp gã không phải trông nhà hàng cả ngày, khách cũng biết lúc nào có thể đến ăn, không cần phải chờ đợi, tiện cả đôi bên.
Sáng từ 7 giờ 30 phút đến 9 giờ, trưa từ 11 giờ 30 phút đến 1 giờ 30 phút, tối từ 5 giờ đến 9 giờ, thời gian còn lại gã có thể tự do sắp xếp, cách sáu ngày nghỉ một ngày, thế là được.
“Tuyệt vời.” McGonagall nhìn thời gian biểu trên mặt giấy, nói thầm: “Hệ thống, có thể giúp tôi thêm thời gian biểu này lên bảng hiệu trước cửa không?”
“Ký chủ, hệ thống kiến nghị anh kéo dài thời gian bán các buổi, như thế có thể bán ra nhiều thức ăn hơn.” Hệ thống trả lời.
“Làm ông chủ nhà hàng là công việc chứ không phải toàn bộ cuộc sống của tôi, tôi có thể thích công việc, nhưng tôi càng thích hưởng thụ cuộc sống hơn.” Gã bình tĩnh đáp, có chút tức giận: “Có thêm hay không? Không thêm tôi tự viết ra rồi dán lên.”
Hệ thống im lặng một lúc rồi đáp: “Đã thêm.”
“Đi thôi, lên lầu ngủ nào.” McGonagall cất đồng vàng trở vào hộc tủ, dù sao đến lúc nấu ăn hệ thống cũng sẽ tự động trừ tiền nguyên liệu và trả lại tiền thừa, gã không cần nghĩ ngợi nhiều làm gì.
Sau khi dạy Amy tư thế đánh răng rửa mặt đúng chuẩn và nhận biết các loại đồ vậy trong phòng tắm, gã cũng tự tắm rửa rồi rồi bế cô nhóc lên giường.
Cô nhóc vốn đã buồn ngủ đến díu cả mắt, vừa nằm xuống giường mắt đã nhắm nghiền lại.
“Ngủ đi.” McGonagall mỉm cười, vuốt ve mái tóc của Amy.
“Cha đã hứa rồi nhé, phải mua một con vịt con xấu xí cho Amy đấy.” Amy giữ chặt ngón tay gã, nghiêm nghị nói.
“Được, ngày mai chúng ta sẽ đi mua ngay.” Gã gật đầu đồng ý.
“Cha thật tốt.” Cô nhóc bò dậy, hôn lên má gã, rồi mới nằm xuống, nhắm mắt một lúc đã chìm vào giấc ngủ ngủ say, miệng vẫn thì thầm: “Vịt con xấu xí… vịt con xấu xí… Ngỗng nướng…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!