Nhà Hàng Dị Giới Của Ông Bố Bỉm Sữa
Chương 32: McGonagall? Cha sao?
McGonagall dành ba phút mặc niệm cho quả trứng còn chưa nở ra kia, lực bất tòng tâm với cố chấp sâu sắc của Amy với ngỗng quay. Xem ra, gã phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, sớm ngày đổi được công thức của món ngỗng quay mới được.
Tất nhiên, nếu có thể đổi được công thức của món vịt quay Bắc Kinh lại càng tốt.
Mở cửa đi vào nhà hàng, Amy xách chiếc giỏ nhỏ cất vào ngăn tủ dưới quầy, còn ngồi xổm xuống thì thầm gì đó với quả trứng kia một lúc, mới cẩn thận đóng cửa tủ lại, giống như sợ đánh thức con vật bên trong quả trứng vậy.
“Cha ơi, bao lâu thì vịt con xấu xí mới nở ra vậy ạ?” Cô nhóc hỏi gã.
“Chuyện này cha cũng không rõ lắm, có thể phải đợi đến mùa xuân.” McGonagall lắc đầu, gã không hề biết gì về thời kỳ nở trứng của loài chim.
“Nếu phải đợi đến mùa xuân thì lâu lắm.” Cô nhóc ngẫm nghĩ, có chút buồn bã.
McGonagall suy nghĩ một chút liền nói: “Nếu được đặt ở nơi ấm áp một chút, có lẽ nó sẽ nở sớm hơn, giống như vịt mẹ ấp trứng vậy.”
Mắt Amy lóe lên: “Vậy Amy cũng nằm lên trên quả trứng đó có được không?”
Gã phì cười, lắc đầu: “Vậy không được đâu, Amy lấy tấm khăn lông nhỏ trong phòng ra đắp lên cho nó, như vậy là được rồi.”
“Vâng ạ.” Cô nhóc vui vẻ đồng ý, chạy nhanh lên lầu.
“Hy vọng đó là quả trứng thiên nga thật, tuy hy vọng này không lớn lắm.” McGonagall lầm bầm, đi vào bếp rót hai ly nước.
Giúp Amy bọc quả trứng vào trong khăn lông xong, McGonagall nhìn đồng hồ, đã 11 giờ 25 phút rồi, lại đến giờ mở cửa. Gần đó, Amy vẫn đang ngồi xổm dưới đất, nhỏ giọng nói: “Vịt con xấu xí cố lên, lớn nhanh nhanh nhé…” Gã thấy thế, không khỏi nghĩ, hay là ra tiệm ngỗng quay mua một con về cho Amy giải cơn thèm trước nhỉ?
Đợi vài phút, vừa đúng 11 giờ 30 phút, McGonagall mới đi ra lật bảng hiệu trước cửa, thời gian mở cửa buổi trưa chính thức bắt đầu.
Tuy người đi qua nhà hàng vẫn không nhiều lắm, nhưng phong cách sang trọng đặc biệt của nhà hàng cũng thu hút được không ít sự tò mò, trước sau đã có hai người lùn, một người thú ghé vào, nhưng sau khi nhìn thực đơn đều lắc đầu bỏ đi.
Bây giờ, McGonagall đã thản nhiên hơn rồi, âu cũng là điều bình thường thôi, không phải ai cũng thích ăn cơm chiên Dương Châu, hơn nữa ngay cả cơm chiên Dương Châu là gì họ cũng không biết. Bảo họ bỏ ra 6 đồng vàng để ăn một món không biết là gì, không bằng đi ăn một phần thịt nướng lớn cộng thêm một vò rượu nồng còn hơn.
“Chắc là buổi trưa chỉ có Macbeth và bạn của ông ấy đến thôi.” Gã nghĩ thầm, có chút bất lực. Đây đã là ngày bán thứ hai, tổng cộng chỉ bán ra được tám phần, muốn hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, trong chín ngày tiếp theo ít nhất phải bán được năm trăm phần cơm chiên Dương Châu, tình hình không lạc quan chút nào.
Lúc này, bên ngoài có tiếng vó ngựa truyền đến, McGonagall nhìn ra, suýt thì bật cười thành tiếng. Hóa ra không phải một con ngựa, mà là một con lừa đen, trên lưng lừa là một kỵ sĩ nhân loại mặc áo giáp màu xám bạc, dáng người cao lớn, ngồi trên lưng lừa, đôi chân gần như chạm đất.
Kỵ sĩ kia trông khoảng ba mươi tuổi, mặt chữ điền, mái tóc đen được buộc qua loa bằng sợi vải màu xám, một tay nắm cương lừa, một tay nắm thanh kiếm trên thắt lưng, dừng lại trước nhà hàng, tươi cười ngước đầu nhìn bảng hiệu nhà hàng.
“Nhà hàng McGonagall và Amy? Tên rất hay, buổi trưa ăn ở đây vậy.” Conti Nicholas mỉm cười lẩm bẩm, xoay người bước xuống đất, dẫn con lừa buộc vào gốc cây cạnh quảng trường, sau đó sải bước đi về phía nhà hàng, mở cửa tiến vào.
“Xin chào, hoan nghênh quý khách.” McGonagall nhìn thoáng qua viên đá quý màu lục trên thanh kiếm trong tay kỵ sĩ cưỡi lừa, mỉm cười nói.
“Xin chào, tôi muốn dùng bữa, ở đây có món gì ngon vậy?” Conti cũng mỉm cười đáp lại gã, không vội đánh giá xung quanh như những vị khách thông thường.
“Thực đơn ở trên bàn, quý khách có thể xem qua trước.” McGonagall chỉ quyển thực đơn ở bên cạnh, kỵ sĩ này tạo cho gã cảm giác đầy nhiệt huyết, dường như không có gì đáng để hắn thấy phiền não.
“Được.” Conti ngồi xuống, tươi cười mở thực đơn ra, thấy trên đó chỉ có một món duy nhất cũng hơi sửng sốt, nhưng nhanh chóng khôi phục nụ cười tươi rói, ngước lên nhìn McGonagall: “Ông chủ, vậy hãy cho tôi một phần cơm chiên Dương Châu.”
“Được, vui lòng đợi trong chốc lát.” McGonagall nhìn anh ta vẫn một mực nở nụ cười, có chút kinh ngạc. Đây là vị khách đầu tiên chỉ nhìn qua thực đơn liền gọi món ngay, không hề có chút chần chừ do dự.
Tuy vậy, nét mặt của gã vẫn bình thản như cũ, gã đương nhiên thích nhất loại khách hàng như vậy rồi, còn chuyện khách hàng ăn xong rồi hối hận hay không thì gã không hề lo lắng chút nào, chỉ mỉm cười gật đầu rồi đi vào bếp.
“Phong cách trang trí ở đây cũng tốt lắm.” Conti đặt thanh kiếm dài lên bàn, lúc này mới đánh giá không gian nhà hàng, tâm trạng có vẻ rất tốt.
“Xin chào người khách mới.” Lúc này, Amy ngồi xổm sau quầy từ nãy đến giờ chợt thò đầu lên, chào hỏi anh ta.
“Ối!” Conti giật nẩy mình, co chân nhảy vụt lên ghế, thuận tay cầm thanh kiếm đã rút ra một nửa, nét mặt vừa nghiêm túc vừa căng thẳng.
“Chú là kỹ sĩ ạ?” Cô nhóc cũng giật mình trước phản ứng của Conti, nhưng nhìn bộ giáp sáng bóng và thanh kiếm dài của anh ta, lại tò mò đi ra từ phía sau quầy, nhìn anh ta hỏi.
Conti thấy người đi ra là một cô bé đáng yêu, trông có vẻ chỉ mới ba bốn tuổi, liền lúng túng thu kiếm lại. Sau khi nhảy xuống khỏi ghế, anh ta hất cằm đầy kiêu ngạo: “Không, chú là một dũng sĩ diệt rồng, tuy bây giờ chú vẫn chưa gặp qua con rồng nào, nhưng chú tin, sớm muộn cũng có một ngày chú bắt những con rồng tà ác kia phải chết dưới lưỡi kiếm của mình!”
McGonagall nghe thấy động tĩnh cũng quay sang nhìn, nghe được những lời của Conti, bất giác bật cười. Trong ký ức của chủ nhân trước của thân thể này, có rất nhiều kỵ sĩ đặt mục tiêu giết rồng hệt như anh ta vậy, đương nhiên, McGonagall cũng từng là một trong số đó. Nhưng gã không giống với những người khác, kiếm của gã quả thật đã từng giết rồng, hơn nữa không chỉ mỗi một con.
“Oa, giỏi quá.” Amy vỗ tay, nhìn Conti với vẻ sùng bái, chỉ thanh kiếm trong tay anh ta, “Vậy chắc là chú đã từng đánh bại rất nhiều đối thủ lợi hại nhỉ?”
“Chú không thích quyết đấu với người khác, thần tượng mà chú sùng bái nhất là McGonagall Alex, người đó từng giết chết bốn con rồng tội ác chồng chất, là một trong những kỵ sĩ dũng cảm và hùng mạnh nhất đại lục.” Conti cười nói, trong mắt chứa đầy sự cuồng nhiệt và sùng bái, rồi lại cúi xuống nhìn Amy: “Nhóc con, nếu cháu thích kỵ sĩ, thì nên thích người giống như McGonagall Alex ấy.”
“McGonagall? Cha của cháu sao?” Amy nghi hoặc nhìn anh ta.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!