Nhà Hàng Dị Giới Của Ông Bố Bỉm Sữa
Chương 35: Ai cản được các người chứ
“Anh ơi, chúng ta đi uống rượu ăn thịt đi, đừng ăn ở đây.” Haben nói với Haga bằng ngôn ngữ của tộc người thú, bởi nếu Haga chọn ăn ở nhà hàng này, một lúc nữa đâu còn ai uống rượu với hắn nữa chứ.
“Em có muốn ăn thử không? Anh nghĩ đồ ăn ở đây được đấy.” Haga cười chất phác.
“Không đâu, Haben em dẫu có chết đói cũng tuyệt đối không ăn bất kỳ món gì ở nhà hàng này.” Haben lắc đầu nguầy nguậy, lần này còn dùng hẳn ngôn ngữ thông dụng để tuyên bố từng chữ một. Hắn khoanh tay trước ngực, chống mắt chờ xem trò hề khi món ăn do hai người kia gọi được dọn lên.
“Nói thì nhớ giữ lời đấy.” Amy đã leo lên chiếc ghế cao đằng sau quầy từ bao giờ, nhẹ nhàng nói với Haben.
Gương mặt Haben tức khắc cứng đờ, giọng nói của Amy khiến hắn cảm thấy căng thẳng một cách khó hiểu, nhưng khi nghe đến nội dung trong câu nói kia, hắn lại bừng bừng lửa giận, nhấn mạnh lần nữa: “Xin thề trước cây gậy răng sói của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không ăn miếng nào đâu!”
Cảm xúc của Haben đã thể hiện rõ như ban ngày, đương nhiên Macbeth có thể nhìn thấu suy nghĩ trong đầu hắn, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng. Một món ngon như cơm chiên Dương Châu thì chỉ cần cảm nhận là đủ, không cần giải thích dài dòng.
Conti đứng bên cạnh vẫn nhìn chằm chằm về phía nhà bếp đầy hứng thú, như thể không hề bị ảnh hưởng bởi màn ầm ĩ vừa rồi. Từ đầu đến cuối, nụ cười trên mặt anh ta chưa từng phai nhạt dù chỉ một chút.
“Mời dùng.” Chỉ chốc lát sau, McGonagall đã bưng một phần cơm chiên Dương Châu kèm theo thìa, đặt trước mặt Conti, hương thơm nồng đậm của cơm chiên chậm rãi lan tỏa trong không khí.
“Mùi hương này!” Vốn quyết không quan tâm đến món cơm chiên, nhưng hai mắt Haben lúc này đã sáng rực như đèn pha. Mùi thơm nức mũi như móng vuốt mèo con không ngừng cào khẽ, khiến trái tim hắn ngứa ngáy. Hắn đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối cùng vẫn không cầm lòng được hơi nghiêng đầu qua, liếc trộm bát cơm chiên đầy màu sắc trước mặt Conti.
“Thơm quá.” Conti trầm trồ tán thưởng, ánh mắt đầy kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cách thức nấu nướng lạ lùng thế này.
Từng hạt cơm đều được bọc kín trong một lớp trứng gà mỏng, năm sáu loại nguyên liệu được tỉ mẩn cắt thành những miếng nhỏ cỡ hạt gạo, đều tăm tắp như dùng thước đo. Hơn nữa, tất cả các nguyên liệu dường như đều được xào nấu bằng dầu, nên mới có thể dậy hương nồng đậm đến thế.
Chưa cần ăn thìa nào, mùi thơm này đã đủ khiến anh ta ứa nước bọt. Anh ta xúc một thìa cơm vào miệng, hương vị của các nguyên liệu tức thì bùng nổ trong khoang miệng, khiến anh ta không nhịn được nhắm mắt lại để cảm nhận cho thật rõ. Từng lớp trứng gà mềm mại bao quanh hạt cơm, vừa cắn vào đã thấm đẫm hương vị ngọt bùi, tôm tươi roi rói như gói gọn hương vị của biển cả, kết hợp với măng mùa đông và nấm thanh ngọt, tất cả đều được bao trùm trong một thìa cơm duy nhất. Khi đã nuốt xuống rồi, dư vị vẫn đọng lại mãi không phai, khiến người ăn thỏa mãn quá đỗi.
“Ực.” Haben quan sát một lúc, bất giác nuốt nước bọt, sau khi giật mình nhận ra mình đang làm gì, vội có tật giật mình dời mắt sang chỗ khác, đến khi thấy không ai chú ý đến mình, lại không kìm lòng được liếc trộm Conti.
McGonagall hơi nhếch miệng, động tác nhỏ của Haben không thể thoát khỏi mắt gã.
Amy chống cằm, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm ngâm, hai mắt sáng lên, dường như cũng nhận ra điều gì.
“Ngon tuyệt!” Một lát sau, Conti mới mở choàng mắt, giơ ngón tay cái với McGonagall, sau đó lập tức cúi đầu ăn lấy ăn để, không hề dừng lại giây phút nào, trưa nay chọn nhà hàng này quả là một quyết định đúng đắn, Black quả thật rất đáng tin.
Điều thần kỳ hơn là, sau khi ăn cơm, một dòng nước ấm tức khắc lan tràn, không ngừng xoa dịu những mỏi mệt trong cơ thể, cảm giác hệt như vừa uống nước thuốc hồi phục sinh lực, nhưng lại êm dịu và thoải mái hơn rất nhiều, tựa như được hàng trăm bàn tay nhỏ xoa bóp toàn thân vậy.
McGonagall quay người, đi vào bếp, bắt đầu chuẩn bị cơm chiên cho Macbeth, xem ra trưa nay sẽ bận rộn lắm đây.
Haben không biết mình đã nuốt nước bọt đến lần thứ mấy rồi, thậm chí còn chuyển từ trạng thái liếc trộm bằng nửa con mắt sang xoay hẳn nửa người về phía Conti, nhìn chằm chằm phần cơm chiên Dương Châu trước mặt anh ta, thân mình hơi nghiêng về phía trước như có thể chồm đến bất cứ lúc nào.
Một phần cơm chiên Dương Châu chẳng mấy chốc đã hoàn toàn vào bụng Conti. Nhìn chiếc bát sạch bóng trước mặt mình, anh ta lại ngẩng đầu lên, nói vọng vào trong bếp: “Thật sự ngon quá đi thôi, ông chủ ơi, cho tôi một phần cơm chiên Dương Châu nữa nhé.”
“Được, xin đợi một chút.” McGonagall đáp, động tác trên tay cũng trở nên nhanh hơn.
“Em nhìn kìa… Món ấy ngon thật đấy.” Thấy Conti ăn hết một phần cơm chiên Dương Châu, vẻ mặt của Haga cũng đầy chờ mong.
“Thật sự ngon vậy sao?” Haben không khỏi quay sang hỏi Conti.
“Tôi chưa bao giờ được ăn món nào ngon như vậy, nếu bỏ qua cơ hội nếm thử sẽ tiếc lắm đấy.” Conti cười gật đầu, tâm trạng cũng tốt hẳn lên, không so đo mối xung đột giữa đôi bên trước đó nữa.
Haben nhìn cái bát trốn trơn trước mặt Conti, rồi lại nhìn mặt anh ta, cảm thấy nụ cười trên mặt người này cũng chân thành lắm, trừ việc hơi to mồm, thì cũng không đến nỗi nào.
Ngẫm lại lời tuyên bố ban nãy của mình, Haben bỗng hối hận đến xanh ruột, giờ mà đổi ý thì mất mặt lắm, thế nào cũng bị cô nhóc kia giễu cợt.
“Mời dùng.” McGonagall bưng phần cơm chiên của Macbeth ra, nhẹ nhàng đặt trước mặt ông.
Trên bát cơm chiên Dương Châu nóng hổi mới ra lò được rắc chút hành lá cắt nhỏ, trông rất ngon miệng, mùi hương nồng đậm cứ thế xộc vào mũi.
Thấy McGonagall đứng bên cạnh, hai tay Haben lại khoanh trước ngực, mặt phụng phịu, nhưng ánh mắt vẫn cứ xoáy chặt vào bát cơm chiên Dương Châu, mũi hít hà.
“Tốt quá.” Macbeth cầm thìa lên, xúc một thìa cơm đưa vào miệng, ăn vô cùng thỏa mãn. Dù đã ăn hơn mười phần cơm, nhưng nhìn bát cơm chiên trước mặt, ngửi mùi thơm phức đặc trưng, lại thêm hương vị khó cưỡng, ông vẫn cảm thấy dẫu có ăn mỗi ngày cũng không ngán.
Sau khi nhìn thoáng qua động tĩnh từ phía Haben, McGonagall quay trở vào bếp, thầm đoán xem hắn chịu được đến phần cơm thứ mấy, chắc chỉ đến phần tiếp theo mà thôi.
McGonagall vừa đi, Haben lập tức chống hai tay lên bàn, nhìn Macbeth đang ăn say sưa, thì thầm hỏi: “Ông chủ Macbeth, món này ngon thật sao.”
“Tôi lừa cậu làm gì.” Ông bĩu môi, ăn thêm thìa nữa, cảm nhận từng cơ bắp đang được dòng nước ấm xoa dịu, để lại cảm giác thoải mái dễ chịu đến muốn kêu lên thành tiếng.
“Cho tôi nếm thử một thìa đi.” Haben nhìn vẻ mặt đầy hưởng thụ của Macbeth mà lòng ngứa ngáy, không chịu nổi nữa, đành thò đầu qua xin xỏ.
“Dĩ nhiên là không!” Ông vội bưng bát cơm đi chỗ khác như sợ bị cướp mất, chỉ vào thực đơn gần đó, “Cậu tự gọi một phần mà ăn đi.”
“Việc này…” Hắn nhìn thực đơn trên bàn, rồi lén quay qua nhìn thoáng qua Amy đang ngồi sau quầy, lòng xoắn xít mãi. Mới ban nãy hắn còn cầm gậy răng sói tuyên bố hùng hồn, bây giờ lại gọi món thì có khác nào tự vả vào mặt mình đâu?
Nhưng mùi hương của món cơm chiên Dương Châu này quá hấp dẫn, lại thấy Conti và Macbeth ăn ngon lành như vậy, ý nghĩ “gọi thử một phần” càng lúc càng cắm rễ trong đầu hắn.
“Nếu có ai đó thật sự muốn ăn, vậy thì Amy đành vờ như chưa từng nghe thấy gì. Dù sao món cơm chiên cầu vồng mà cha làm ngon như vậy, ai đó muốn ăn cũng là bình thường, ai cản được các người chứ.” Đúng lúc này, Amy thở dài, tỏ vẻ bất đắc dĩ quay sang chỗ khác.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!