Nhà Hàng Dị Giới Của Ông Bố Bỉm Sữa
Chương 63: Ông chủ, tôi muốn một phần đấy
Vừa mở cửa ra, Sargeras đã ngửi thấy mùi thịt thơm phức, mắt hắn lập tức sáng lên.
Không giống mùi thịt nướng, cũng không giống mùi thịt luộc, hương thơm từ loại thịt này lại càng hấp dẫn đậm đà, không biết đã được thêm gia vị gì và chế biến ra sao mới làm cho thịt tỏa ra hương thơm cám dỗ nhường ấy, khiến hắn ứa cả nước bọt.
Hắn vốn không mấy quan tâm đến phong cách trang trí nhà hàng, chỉ đôi khi cảm thấy phản cảm với mấy kiểu màu mè lòe loẹt mà thôi. Nhà hàng này lại khá giản dị, nhưng khi nhìn thấy bức vẽ quần đảo Vong Linh trên tường, hắn không khỏi sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy tranh vẽ quần đảo Vong Linh trong nhà hàng do nhân loại làm chủ. Hơn nữa, trên tường còn có hình ảnh thủ đô của đế quốc Loss, Rừng Gió của tộc tiên và nhiều nơi khác trên đại lục. Hắn nhìn McGonagall trong trang phục trắng đen đơn giản, xem ra ông chủ của nhà hàng này còn là một người từng trải.
“Nhưng ông chủ này sẽ tiếp đón mình chứ?” Sargeras bất giác dừng bước.
McGonagall cũng đang đánh giá vị khách mới đến. Trong mấy ngày vừa qua, mỗi lần ra ngoài, thỉnh thoảng gã vẫn sẽ gặp được một vài thành viên của tộc quỷ. Tộc quỷ vốn phân hóa phức tạp, dáng vẻ kỳ lạ quái đản gì cũng có, kẻ mọc cỏ trên đầu, kẻ thì đầu hừng hực lửa… Tóm lại, cứ nhìn thấy kẻ nào có ngoại hình khác thường nhất thì đó chính là tộc quỷ.
Tất nhiên, quỷ Succubus* là một ngoại lệ. Hôm qua, lúc ra ngoài mua sữa dê, gã đã nhìn thấy một quý cô Succubus có ngoại hình và giọng nói không tệ, trông rất cá tính đang cò kè mặc cả vô cùng hùng hồn với ông chủ sạp rau. Chỉ vài câu thôi, cô ấy đã dùng 5 đồng tiền mua được túi dưa chuột trị giá 15 đồng tiền, còn được tặng thêm một bó hành nhỏ, khiến gã phục sát đất.
(*) Quỷ Succubus: một loài quỷ trong thần thoại Do Thái, thường hiện lên trong giấc mơ của các chàng trai với dạng một thiếu nữ xinh đẹp để quyến rũ họ.
Nhưng đây lại là thành viên tộc quỷ đầu tiên đến nhà hàng dùng bữa. Người này có dáng người rất cao lớn, có khi cao hơn cả hai anh em Haben cả một cái đầu, ngoại hình lại khá giống với nhân loại.
Mắt hắn màu đỏ sẫm, đầu trọc lóc, từng đường dung nham đỏ sẫm kéo dài từ đỉnh đầu xuống dưới, lan khắp mặt, cổ và cả hai tay như hình xăm vậy, trông khá đáng sợ.
Hắn mặc bộ đồ màu đen hơi sờn cũ, giày da bò dưới chân đã mòn hơn nửa, có lẽ đã theo hắn qua rất nhiều chặng đường. Bắt mắt nhất là tấm áo choàng được hắn buộc trên vai, rũ xuống dưới thắt lưng, màu đỏ tươi rực rỡ khiến chiếc áo trông như đang cháy vậy.
Đã từ lâu, nhân loại sinh sống ở thành Chaos đã không còn quá sợ hãi tộc quỷ nữa, dù sao mỗi ngày ra ngoài họ đều nhìn thấy đủ loại chủng tộc muôn hình muôn vẻ, có vài hàng xóm là ma quỷ cũng là rất chuyện bình thường.
Nhưng thật ra, phần lớn nhân loại vẫn không thích ma quỷ cho lắm, nhất là khi ngồi ăn cùng chỗ với chủng tộc có tính áp bức mạnh như quỷ rừng, ngay nói chuyện họ cũng không dám lớn tiếng, ăn uống vô cùng áp lực.
Do đó, rất nhiều nhà hàng của nhân loại đều cố ý tách riêng khu vực dùng bữa của nhân loại và các chủng tộc quỷ, quỷ rừng, hoặc dán hẳn thông báo không tiếp đãi hai loại chủng tộc này ở ngoài cửa.
Nhà hàng của tộc tiên lại càng chỉ dành những vị trí thoải mái nhất trong nhà hàng cho thực khách cùng chủng tộc, đồng thời từ chối tiếp đãi người lùn, ma quỷ, và quỷ rừng.
Khách trong nhà hàng đều ghé mắt về phía McGonagall. Lúc này đây, ngoài Macbeth ra, những khách hàng còn lại trong nhà hàng đều là nhân loại, mà dường như nhà hàng cũng không hề bố trí khu vực riêng dành cho ma quỷ, nên ai nấy đều tò mò muốn biết rốt cuộc gã sẽ sắp xếp thế nào cho thỏa đáng.
Đương nhiên, theo suy nghĩ của họ, tốt nhất là từ chối không tiếp rồi, McGonagall cũng là nhân loại, khả năng này tương đối lớn.
“Đuổi tên ma quỷ này đi?” McGonagall đương nhiên đọc được suy nghĩ từ trong ánh mắt họ.
Nhưng sao có thể chứ!
Gã còn muốn một ngày nào đó có thể moi được vài món bảo vật cất giấu ở chỗ mấy con rồng nữa cơ, ma quỷ chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
Đã bước vào cửa thì đều là khách, đương nhiên phải được đối xử bình đẳng, gã tuyệt đối không làm mấy chuyện kỳ thị chủng tộc đâu.
“Ký chủ, để nâng cao trải nghiệm trong quá trình dùng bữa của khách hàng, từ chối tiếp đãi một bộ phận khách hàng cũng là sự lựa chọn không tệ. Ký chủ cũng có thể chia nhà hàng thành nhiều khu vực, tách các chủng tộc nguy hiểm và chủng tốc yếu thế ra khu vực dùng bữa riêng biệt, tránh xảy ra xung đột.” Lúc này, giọng nói có vài phần chân thành của hệ thống đột nhiên vang lên.
“Hệ thống, nhiệm vụ tiếp đãi một nghìn khách vào nhà hàng dùng bữa có thể giảm một nửa không?” McGonagall thản nhiên hỏi.
“Nhiệm vụ đã ban hành, không thể thay đổi! Mong ký chủ hãy tôn trọng nhiệm vụ của hệ thống, nếu không có thể sẽ gặp nhiệm vụ ẩn lần nữa!” Hệ thống nghiêm túc nói.
“Vậy cậu còn bảo tôi từ chối tiếp đãi một nửa khách hàng? Cậu tưởng tôi ngu chắc?” Gã bĩu môi.
“….” Hệ thống nhảy ra một hàng dấu chấm lửng.
“Còn nữa, cậu có mở rộng diện tích nhà hàng cho tôi không?” Gã hỏi thêm.
“Hệ thống chỉ có thể cải tạo nhà hàng trong phạm vi diện tích sử dụng mà ký chủ đã cung cấp, hiện tại việc cải tạo đã hoàn thành, trong thời gian ngắn không có quyền mở rộng thêm nữa.” Hệ thống đáp.
“Vậy với diện tích chừng này mà cậu còn bảo tôi chia khu, nếu để mỗi chủng tộc một khu vực, tổng cộng có mười sáu bàn, cậu muốn tôi chia cho mỗi chủng tộc hai bàn, sau đó dán bảng tộc tiên, ma quỷ, nhân loại lên sao? Hệ thống này, thần bếp nhà cậu mở nhà hàng như thế này đấy à?” McGonagall giễu cợt.
Lần này hệ thống thật sự cạn lời, không lên tiếng nữa.
Thấy hệ thống không hó hé gì nữa, McGonagall cũng không nói thêm. Gã không chia khu vực, không cấm các chủng tộc khác vào, chủ yếu là muốn thực hiện kế hoạch xóa bỏ việc kỳ thị chủng tộc trong lòng mình. Lúc này đây, thân phận nửa người nửa tiếng của Amy chính là một trong các đối tượng bị kỳ thị, đó cũng chính là điều mà gã không tài nào chấp nhận.
Ở thế giới này, gã không thể xuống đường diễu hành yêu cầu xóa bỏ nạn phân biệt chủng tộc được, do đó, bắt đầu tạo sức ảnh hưởng từ các thực khách đến nhà hàng là một sự lựa chọn không tệ. Nghĩ vậy, gã nhìn ma quỷ dung nham kia, mỉm cười nói: “Chào mừng quý khách, mời ngồi tự nhiên.”
Khách trong nhà hàng đều kinh ngạc nhìn McGonagall, vốn tưởng gã sẽ từ chối tiếp tên ma quỷ kia, dù sao khách trong nhà hàng hầu hết đều là nhân loại.
Nào ngờ, gã không những không từ chối, thậm chí còn không có ý định chia khu vực riêng cho ma quỷ, lại còn bảo hắn ngồi tự nhiên? Như vậy, há chẳng phải họ có thể sẽ phải ngồi bên cạnh, hoặc thậm chí là cùng một bàn với tên ma quỷ đó sao?
Nghĩ đến đây, không ít khách hàng bắt đầu thấy căng thẳng. Tuy ở thành Chaos này, hành vi của các chủng tộc đều được quản lý chặt chẽ bởi thần điện Grey, dù là nhân loại bình thường cũng có thể sinh sống yên ổn ở nơi này, nhưng riêng nhân loại chung sống với nhau thôi cũng xảy ra đủ loại va chạm rồi.
Thành Chaos lại càng khỏi phải nói, nhân loại là loài yếu thế nhất, nên chuyện nhân loại bị ma quỷ, quỷ, hay người thú nào đó đánh chết xảy ra không ít, lòng khó tránh có chút khúc mắc.
Nhưng nhìn bánh kẹp thịt đang tỏa hương thơm phức trong tay, lại nhìn sang Sargeras, mọi người đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối cùng vẫn chọn ăn tiếp.
Mặc kệ, bánh kẹp thơm ngon thế này, dù có phải ngồi chung bàn với một con rồng họ cũng chịu!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!