Nhà Hàng Dị Giới Của Ông Bố Bỉm Sữa
Chương 67: Làm việc đi, ác quỷ!
Quả cầu lửa màu xanh tím nổ tung, tức khắc bao lấy bàn tay của Sargeras, hệt như lửa bén vào cồn, men theo ngọn lửa đỏ lan tràn khắp người hắn.
Chỉ trong nháy mắt, ngọn lửa đã nuốt chửng cả người Sargeras, một tầng lửa màu xanh tím phủ bên ngoài ngọn lửa màu đỏ, hai bên như đang không ngừng cắn nuốt lẫn nhau.
“Ồ!” Mọi người thấy vậy đồng loạt hô lên, không ngờ quả cầu lửa nhỏ bé mà Amy tiện tay ném ra lại có thể nuốt trọn cả Sargeras, chỉ là không biết ngọn lửa xanh tím này có uy lực đến đâu?
“Ngọn lửa tầm này chỉ là …” Sargeras liếc qua ngọn lửa xanh tím trên người mình, nói với vẻ thờ ơ, nhưng mới nói được nửa câu đã khựng lại. Hắn trừng mắt nhìn tay phải của mình, cũng chính là nơi đầu tiên tiếp xúc với ngọn lửa xanh tím của Amy, ngọn lửa màu đỏ trên người hắn đã hoàn toàn tắt ngúm, tuy ngọn lửa của Amy cũng yếu đi không ít, nhưng vẫn còn lưu lại cảm giác nóng rực.
Nhưng đây cũng chỉ mới là sự khởi đầu. Ngay khi có lỗ hổng, ngọn lửa xanh tím nhanh chóng lan từ tay phải về phía trên, một người lâu rồi không cảm nhận được độ nóng như hắn bỗng cảm thấy nóng rẫy, làn da chai cứng còn có cảm giác đau nhói như bị kim châm.
Thấy Sargeras biến sắc, McGonagall cũng hơi kinh ngạc. Gã cứ tưởng quả cầu lửa của Amy không đủ để thiêu chết cả Than Đen, lẽ ra cũng không hề hấn gì với ma quỷ dung nham như Sargeras mới đúng, nhưng giờ đây, phản ứng của hắn có vẻ khác so với tưởng tượng của gã, uy lực quả cầu lửa do Amy ném ra có vẻ không hề tầm thường.
Với mức độ sức khỏe chỉ có 1.5 của mình, tất nhiên McGonagall sẽ không tùy tiện xông lên liều mạng với người khác, gã tuyệt đối không làm mấy chuyện tự sát như thế đâu.
Nhưng thật ra, gã cũng chẳng sợ Sargeras dập nát nhà hàng của mình, dù sao trông hắn cũng có vẻ rất hài lòng với món bánh kẹp Thiểm Tây, thậm chí có thể nói là thèm thuồng, hẳn nó có thể mang lại tác dụng thiết yếu nào đó cho hắn.
Điều mà McGonagall tự tin nhất chính là, khắp đại lục Nolan, nhà hàng McGongagall & Amy chính là nơi duy nhất có thể làm được ra món bánh kẹp Thiểm Tây này.
Vì vậy, dù tên ma quỷ dung nham này tức giận đến đâu, hắn cũng sẽ không ra tay với nhà hàng và hai cha con gã. Do đó, gã nghĩ, cứ nhân cơ hội để để thử thách uy lực từ quả cầu lửa của Amy thử xem, dù sao toàn thân Sargeras đều là lửa, hẳn cũng không dễ bị bỏng.
“Chưa đủ à?” Amy thấy kẻ đối diện nhíu mày, lại giơ tay ra, lẩm bẩm: “Nếu một cái không giải quyết được thì hai cái vậy.”
“Dừng dừng dừng! Xuỵt! Nóng quá!” Sargeras nhảy ra sau một bước, xua tay liên tục nói với Amy. Dung nham trên người hắn nhanh chóng lưu chuyển trở lại, da cũng chuyển thành màu đỏ rực, nhờ vậy mới chịu đựng được ngọn lửa xanh tím đã dập tắt hoàn toàn ngọn lửa đỏ trên người hắn.
Sau khi đập mấy phát lên người để dập tắt ngọn lửa dai dẳng, Sargeras thở phải nhẹ nhõm, thấy Amy vẫn đang giơ tay về phía mình thì vội xua tay: “Đừng ném nữa! Đừng ném nữa! Một quả là đủ rồi!” Trong mắt hắn có chứa mấy phần e dè và bất lực.
“Phụt…” Không ít khách trong nhà hàng bật cười thành tiếng, dáng người Sargeras cao lớn, toàn thân vừa đỏ vừa tỏa ra hơi nóng, nay lại sợ hãi trước Amy nhỏ nhắn đáng yêu như chuột thấy mèo, trông hết sức khôi hài.
Ngoài buồn cười ra, ai nấy còn thấy khó tin, tên ma quỷ dung nham này có vẻ không phải loại thùng rỗng kêu to, đây vốn là chủng tộc có sức chiến đầu cực mạnh trong các chủng tộc quỷ, nếu không phải số lượng chủng tộc quá ít, hẳn đã có thể xếp vào bảng xếp hạng mười chủng tộc quỷ hàng đầu.
Ấy thế mà, tên ma quỷ dung nham lớn mạnh như vậy lại bị thuật Hỏa Cầu nhỏ xíu của Amy dọa tái mặt, còn sợ cô nhóc ném thêm một quả nữa.
Đây vốn là sở trường cũng như thế mạnh của hắn, thế mà lại nhận thua như vậy sao? Rốt cuộc ngọn lửa của Amy đáng sợ đến mức nào? Các khách hàng bắt đầu âm thầm suy đoán, ánh mắt nhìn McGonagall cũng dần thay đổi.
Người mở được một nhà hàng có phong cách và thức ăn hấp dẫn như thế này, sao có thể là người đơn giản được chứ.
Cả cô con gái bốn tuổi cũng có năng lực khiến cho ma quỷ dung nham phải sợ hãi, xem ra sau này không được tùy tiện soi mói, cũng không thể tùy ý nổi nóng trong nhà hàng, ăn xong còn phải ngoan ngoãn trả tiền, họ không chịu nổi một quả cầu lửa như vậy đâu.
Sargeras nghe thấy tiếng cười của mọi người, khuôn mặt vốn đỏ lại càng đỏ thêm. Hắn là chiến sĩ của tộc quỷ dung nham, bây giờ lại nhận thua trước một cô nhóc mang nửa dòng máu tiên, đúng là bức bối quá đi mất.
Tuy ngọn lửa màu xanh tím này hơi đáng sợ, nhưng không phải nguyên nhân chủ yếu khiến hắn phải nhận thua. Với tốc độ lan tỏa chậm thế này, đủ để hắn triệu hồi một trận nham thạch, thiêu hủy nhà hàng này ba lần rồi.
Nhưng biết sao được, nếu thiêu hủy nhà hàng này, há chẳng phải hủy luôn cả cơ hội đột phá hắn cực khổ tìm kiếm suốt năm mươi năm qua sao, hắn không thể chấp nhận điều này.
Thế nên, không thể động vào nhà hàng, không thể động vào ông chủ, càng không thể động vào con gái của ông chủ!
Nhưng nếu cứ đứng yên chịu thêm một quả cầu lửa nữa, hắn nghĩ chắc mình sẽ bị chất mất một lớp da, trong lúc đau đớn, e rằng hắn sẽ không nhịn được mà ra tay trả đòn.
Nghĩ đi nghĩ lại, cứ nhận thua cho lành.
“Được rồi.” McGonagall nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Amy, ra hiệu cho cô nhóc nhanh thu lại ngọn lửa đang nhen nhóm, nụ cười trên mặt cũng vụt tắt, nghiêm túc nói với Sargeras: “Quý khách, nhà hàng có quy định nghiêm cấm ẩu đả, uy hiếp ông chủ và nhân viên, nếu vi phạm sẽ bị liệt vào danh sách đen, bị cấm vào nhà hàng vĩnh viễn.”
“Ông chủ, thật ra tôi chỉ đang đùa thôi mà, anh xem chẳng phải cô nhóc rất vui vẻ đó sao.” Sargeras nghe sẽ cấm vào nhà hàng, tức thì thu lại lửa trên người mình, xoa xoa đầu trọc cười khan, sau đó lại vội đặt số đồng vàng trong tay xuống bàn: “10 đồng vàng tiền ghế và 3 đồng vàng tiền bánh kẹp đều ở đây. Nhưng mà ông chủ này, hôm nay tôi mang không đủ tiền, anh có thể bán thiếu cho tôi mười chiếc bánh kẹp không? Tôi lấy danh dự của chiến sĩ ác ma dung nham để đảm bảo, nhận nhiệm vụ thám hiểm xong, lấy được tiền, tôi sẽ trả cho anh ngay.”
“Thật ngại quá, nhà hàng có quy định, không chấp nhận tất cả những lời đảm bảo bằng danh dự, chỉ chấp nhận giao dịch tiền mặt, không ghi nợ.” McGonagall lắc đầu, đi đến lật thực đơn trên bàn lên, trên đó có viết ba quy định rõ ràng.
“Hệ thống, cậu đồng bộ nhanh nhạy thật đấy.” McGonagall nhìn quy định thứ ba “không được ẩu đả và uy hiếp ông chủ” vừa mới được thêm vào, thầm khen hệ thống một câu.
“Phí viết thêm là 16 đồng bạc, đã tự động khấu trừ.” Giọng nói của hệ thống vang lên.
“Có thể đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện kiếm tiền được không… Cậu ra dáng một hệ thống bình thường chút không được à?” McGonagall không nhịn được mắng thầm.
“Nhưng mà tôi…” Sargeras vẫn chưa bỏ cuộc, hắn quả thật muốn ăn một lần mười chiếc bánh kẹp có thể nới lỏng kìm kẹp này, bởi lẽ, không bàn đến hiệu quả của nó, hương vị của món này vốn đã rất tuyệt vời.
“Làm việc đi, ác quỷ! Muốn ăn bánh kẹp ngon thì phải cố gắng lên.” Amy vừa ngồi xổm xuống, Vịt Con Xấu Xí đã vui vẻ chạy đến. Cô nhóc bế nó lên, giơ nắm tay nhỏ về phía Sargeras, khích lệ hắn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!