Nhà Hàng Dị Giới Của Ông Bố Bỉm Sữa
Chương 76: Mời sử dụng bản hệ thống một cách đúng đắn!
Nghe tiếng khen ngợi và khích lệ bên ngoài, McGonagall cười lắc đầu. Hiển nhiên gã không phải là thiên tài, vì có thiên tài nào mất tận một trăm ngày không ngủ không nghỉ chỉ để học cách làm món bánh kẹp Thiểm Tây đâu chứ? Gã chỉ hơn người khác ở chỗ có sự giúp đỡ của hệ thống và thêm một phần chăm chỉ nỗ lực của bản thân mà thôi.
Chẳng qua, thấy các thực khách vui vẻ ăn món mình nấu, nghe họ khen ngợi tài nấu nướng của bản thân, tâm trạng gã vẫn không khỏi lâng lâng vui sướng. Cảm giác được công nhận này còn khiến gã thoải mái hơn cảm giác được nhiều người hâm mộ hoặc lên mạng mắng chửi người khác như trước đây.
“Bánh kẹp Thiểm Tây ngon thế này, nhà hàng này ngoài món cơm chiên cầu vồng còn món gì khác ngon nữa không?” Trong lúc chờ chiếc bánh kẹp Thiểm Tây thứ hai được bưng lên, Gjergj háo hức mở quyển thực đơn trên bàn ra, sau đó hụt hẫng nhận ra trong đó chỉ có mỗi hai món ăn. Đến khi thấy rõ giá cả bên cạnh, anh ta không khỏi bật thốt lên: “Cơm chiên Dương Châu 600 đồng tiền một phần! Bánh kẹp Thiểm Tây 300 đồng tiền một phần! Sao đắt quá vậy!”
“Anh ơi, nếu chúng ta đến chỗ khác, có bỏ ra 10 đồng vàng cũng chưa chắc được ăn một món vừa ngon lại có công dụng giảm béo như bánh kẹp Thiểm Tây đâu. Chưa kể, chúng ta kiếm 3 đồng vàng cũng đâu phải chuyện khó khăn gì.” Nghe Gjergj cảm thán, Harrison cười đáp.
“Đúng vậy, đừng nói 3 đồng vàng, dẫu có là 30 đồng vàng một chiếc thì hôm nay em nhất định cũng phải ăn thêm hai chiếc nữa đấy.” Anh chàng béo áo đỏ gật đầu, vẫn chưa hết thèm đặt túi giấy trong tay xuống.
“Không phải bình thường anh Cả vẫn tiêu pha rất thoải mái sao, sao hôm nay được ăn món ngon như bánh kẹp Thiểm Tây lại còn chê đắt?” Anh chàng béo áo xanh lấy làm lạ.
Cả đám cùng khó hiểu nhìn Gjergj, 300 đồng tiền là mức giá quá hời cho món bánh kẹp Thiểm Tây vừa ngon lại vừa có công dụng giảm béo, khiến toàn thân khoan khoái thế này. Bản thân Gjergj lại quản lý hai xưởng rèn, lợi nhuận mỗi ngày tối thiểu cũng phải 200 đồng vàng, thường ngày anh ta vẫn hay giành thanh toán cho cả bọn.
“Không phải anh nói món bánh kẹp Thiểm Tây không xứng đáng với cái giá này đâu.” Gjergj vội vàng khoát tay, lúng túng giải thích: “Chẳng qua là chị dâu các chú có thai, dạo này cứ nghi ngờ lung tung, cảm thấy anh có người phụ nữ khác bên ngoài, nên mỗi ngày chỉ phát cho anh 3 đồng vàng tiêu vặt. Giờ thì hay rồi, món bánh kẹp Thiểm Tây này lại có giá đúng 3 đồng vàng một chiếc, như vậy chẳng phải anh chỉ có thể ăn một chiếc thôi sao? Không sốt ruột mới lạ ấy.”
“Thấy chưa, thường xuyên khoe vợ thể nào cũng gặp quả báo mà.” Anh chàng béo áo xanh cười trên nỗi đau của người khác.
“Nhưng em thắc mắc là, anh thật sự có người phụ nữ khác bên ngoài thật hả?” Harrison cười nhạo.
“Câu này còn phải hỏi sao, chị dâu đã nắm thóp anh ấy vô cùng triệt để rồi, giờ anh ấy ra ngoài nhìn người phụ nữ khác nhiều một chút cũng tự thấy chột dạ nữa là, làm gì có chuyện có người khác chứ.” Anh chàng béo áo đỏ bĩu môi, vẻ mặt thấu hiểu.
“Đột nhiên tôi cảm thấy mình thật sáng suốt khi từ chối mối hôn nhân do cha tôi sắp đặt hôm trước.” Anh chàng béo áo xanh gật gù vẻ nhẹ nhõm.
“Thôi đi, mấy người các cậu đến vợ còn không có, trong khi vợ anh đã sinh cho anh ba đứa con trai rồi, bây giờ còn đang mang thai một đứa nữa, anh biết các cậu hâm mộ anh lắm đấy!” Gjergj cười đầy đắc ý, giọng nói đầy cưng chiều và kiêu ngạo.
“Chắc vẫn là con trai chứ gì, mà anh lại thích con gái mới chết chứ.” Harrison nhún vai, không nể tình vạch trần.
“Cậu rút lời đấy lại ngay, nếu lần này vẫn là con trai, sau này bất kể cậu sinh con trai hay con gái, anh đều kêu bốn thằng nhóc nhà anh đi cưa cẩm con cậu, cho cậu biết thế nào là cảm giác tuyệt vọng thật sự đấy.” Gjergj nhìn chằm chằm Harrison.
“Ông anh ơi, anh đừng như vậy, em sẽ sợ lắm đấy… Là con gái, em bé trong bụng chị dâu nhất định là con gái. Sau này anh nhớ bảo mấy thằng nhóc nhà anh tránh xa con em ra nhé.” Harrison lập tức hoảng hốt, vội vàng xua tay.
“Vậy cậu phải có chút thành ý mới được, cho anh mượn trước 10 đồng vàng đi.” Gjergj xòe tay về phía Harrison.
“Được rồi, hôm nay anh cứ ăn thoải mái đi, chốc nữa em tính tiền phần anh luôn là được, chỗ anh em còn nhắc gì đến việc mượn hay không mượn gì chứ.” Harrison cười cười, gạt tay Gjergj đi.
“Không phải, anh định mua về cho chị dâu cậu một phần cơ. Dạo này cô ấy không chịu ăn uống gì cả, hôm nay anh vốn định ở nhà với cô ấy, nghe chú nói có món rất ngon nên mới đến xem thử có mua về cho cô ấy ăn được không, vì vậy món tiền này không thể tính cho chú được.” Gjergj vẫn chìa tay ra, hơi ngượng ngùng giải thích.
“Chậc chậc, anh Cả, anh quả là một người đàn ông tốt, chị dâu đối xử với anh như vậy mà anh còn nghĩ đến việc mang món ngon về cho chị ấy.” Harrison cảm thán, nhưng vẫn móc 1 đồng rồng khỏi túi rồi đưa cho Gjergj.
“Bấy nhiêu đây đã thấm vào đâu, trước đây khi sinh thằng lớn, cô ấy bị khó sinh, suýt nữa đã mất mạng. Anh bảo cô ấy đừng sinh nữa, nhưng cô ấy biết anh muốn một cô con gái nên vẫn sinh tiếp cho anh thằng hai, sang năm tiếp theo lại sinh thằng ba, bây giờ còn mang thai đứa thứ tư rồi. Anh đã may mắn có được người vợ như vậy mà không biết thương yêu chiều chuộng, lại còn ra ngoài chơi bời, thể nào cũng bị sét đánh cho xem.”
Cả đám nghe vậy đều trầm mặc hẳn. Mấy người họ quen biết nhau đã nhiều năm, dĩ nhiên đều tỏ tường mọi chuyện, vì vậy, dù họ thường xuyên trêu ghẹo Gjergj sợ vợ, nhưng quả thật vẫn rất tôn trọng chị dâu.
“Vậy anh tuyệt đối đừng đem món bánh kẹp Thiểm Tây này về, có khi chị dâu ăn món này vào sẽ sinh luôn hôm nay mất, lúc đó chuyện tốt lại hóa dở cho xem. Hay anh mang món cơm chiên Dương Châu này về đi, món này vừa ngon lại ôn hòa, còn có tác dụng tẩm bổ, anh mua về một phần cho chị ấy ăn không chừng lại tốt cho em bé trong bụng đấy.” Harrison khuyên nhủ.
“Được, vậy anh sẽ mang về cho cô ấy một phần cơm chiên Dương Châu, đây chính là món cơm chiên cầu vồng mà cô nhóc kia nói đấy à?” Gjergj nhìn thoáng qua Amy đang ngồi sau quầy.
“Đúng vậy, em chỉ không biết ông chủ có hộp đựng không.” Harrison gật đầu, có vẻ do dự. Bánh kẹp Thiểm Tây thì dễ rồi, có thể cầm đem về, nhưng cơm chiên Dương Châu thì lại khác, cầm bát cơm đi trên đường sẽ trông quái dị lắm.
“Ông chủ, tôi muốn mua về một phần cơm chiên Dương Châu, có được không?” Gjergj hỏi thẳng McGonagall đúng lúc đang bưng một phần bánh kẹp Thiểm Tây ra.
“Mang về ư?” McGonagall đặt bánh kẹp Thiểm Tây lên bàn, kinh ngạc hỏi lại. Mấy ngày nay gã có thấy những vị khách không có nhiều thời gian rảnh ghé đến nhà hàng mua bánh kẹp Thiểm Tây mang về, vừa đi vừa ăn, nhưng vẫn chưa gặp vị khách nào yêu cầu mua cơm chiên Dương Châu mang về cả. Nếu là vậy, có lẽ gã nên mua hộp đựng thức ăn từ chỗ hệ thống.
“Vợ tôi mang thai hơn sáu tháng rồi, dạo gần đây không có cảm giác thèm ăn, Harrison nói ông chủ làm cơm chiên Dương Châu rất ngon, nên tôi muốn mang về một phần, biết đâu cô ấy sẽ ăn một chút.” Gjergj thành khẩn nói, lòng hơi thấp thỏm vì có vài nhà hàng không có hộp đựng cho khách mang đồ ăn về.
McGonagall nhìn Gjergj, không ngờ anh ta lại là người chồng tốt, từ trước đến nay gã vẫn luôn rất tôn trọng những người đàn ông biết yêu thương vợ, hỏi thầm: “Hệ thống, phụ nữ có thai có thể ăn cơm chiên Dương Châu không?”
“Nguyên liệu làm món cơm chiên Dương Châu do bản hệ thống cung cấp không độc hại, già trẻ lớn bé đều có thể ăn như thường, không đối tượng nào là không thể ăn cả.” Hệ thống bình tĩnh đáp, dừng một chút, lại bổ sung thêm: “Chẳng qua, phụ nữ có thai không nên ăn bánh kẹp Thiểm Tây.”
Lúc này McGonagall mới yên lòng, bèn đưa ra yêu cầu tiếp theo: “Vậy cung cấp cho tôi hộp đựng thức ăn đi, nhãn hiệu in trên hộp cũng giống với nhãn in trên túi giấy đựng bánh kẹp Thiểm Tây vậy, tốt nhất là có sự thống nhất phong cách giữa cả hộp và túi, lấy tông màu nâu làm chủ đạo cũng được, miễn sao người khác nhìn vào liền nhớ đến nhà hàng.”
“Ký chủ, vui lòng nhớ cho, bản hệ thống là hệ thống nuôi dạy thần bếp!” Hệ thống nghiêm túc trả lời.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!