Nhà Họ Trịnh Có Ma
Phần 3
Trở về nơi có những bí ẩn chưa giải đáp ấy,tôi thoáng rùng mình .Cái Lí chạy từ trong nhà ra xách đồ cho tôi
“Mợ đi đâu từ hôm qua đến đêm vẫn chưa thấy về,làm con chờ suốt”
“Tôi đi có tí việc,mà có chuyện gì sao”
“Úi rồi,bà Lan về nhà không thấy mợ làm ầm ĩ lên kìa”
“Ừ ,để tôi vào xem sao”
Tôi trở vào nhà,Mẹ chồng tôi là bà Lan đang uống trà cùng cô ba,hôm nay có vẻ cô ta tỉnh táo hơn thì phải.
Bà lan khẽ “hèm giọng”,tôi biết ý liền đi tới
“Nhà này từ lúc nào con dâu có quyền tự ý đi chơi mà không xin phép vậy”
“Con có việc gấp,nên quên mất không xin phép mẹ,là lỗi của con,con xin lỗi”
“Xin lỗi là xong sao?vậy bát canh đổ xuống rồi thì có múc được lên nguyên vẹn không”
Tôi đứng đó ,cứ thế cho bà ta và cô ba miệt thị
“Cái loại con dâu lấy về thật vô phước mà”
Cô ba không quên thêm vài câu
“Nhìn đã biết loại lẳng lơ chẳng ra gì rồi”
“Nhìn thật ngứa mắt”
Tôi nắm chặt tay lại,không dám phản pháo.
“Vậy con có tốt hơn người con dâu cả đã chết của mẹ không ạ”.Bà ta nghe tôi nói xong 2 mắt trợn trừng lên,cốc trà từ tay cứ thế mà rơi xuống.2 con người bà ta quay ngoắt về phía tôi.
“Mày vừa nói cái gì,cái gì mà dâu cả”
“Chẳng phải nhà mình trước khi hỏi cưới con về đã có 1 người con dâu nữa đúng không,chuyện con nói vốn dĩ chỉ bình thường thôi mà,mẹ không sao chứ”
Tôi bắt đầu nghi ngờ biểu hiện của bà ta,rõ ràng có cái gì đó bất bình thường ở đây?
Bà Ta không trả lời,vịn tay ghế ngồi dậy
“Cái đó đã là chuyện quá khứ,giờ cô đã làm con dâu nhà họ Trịnh thì nên làm tròn trách nhiệm này thì hơn”
“Vậy cho con hỏi bao giờ con mới được gặp chồng con ạ”
“Nó còn đi làm ăn xa,khi nào nghỉ phép sẽ về”
“Nhà họ Trịnh giàu có cỡ như vậy lại để chồng con đi bôn ba làm ăn xa như vậy có chút lạ thường quá mẹ nhỉ”
Tôi hỏi dồn dập làm bà ta cắn răng trả lời không kịp.Bà ta liếc mắt,đổi sang chủ đề khác.
“Tôi mệt nên phòng nghỉ trước,cô ở đây lát cùng bà Trương vào bệnh viện thăm bố chồng,”
Bà ta nói có mỗi thế rồi rời đi..tôi đi lên phòng ,nhưng thực tế lại nén đứng trước cửa phòng bà ta nghe ngóng tình hình
“Mẹ,liệu có khả quan không,cô ta có về đây không lâu mà biết nhiều chuyện như vậy”
“Con yên tâm,mẹ sẽ có cách trừng trị cô ta”
“Nhưng mà chuyện chúng ta giấu lâu nay về cái chết của chị dâu liệu có bị phát hiện không ạ”
“Xui xui cái mồm,mày cứ để mẹ tính,mẹ chỉ cưới cô ta về làm cái bóng thôi,còn đợi khi nào lão ta chết đi,thì lúc ấy,cả gia tài này và đứa con trai kia sẽ là của con..con yên tâm”
“Vâng”
“Cứ làm như những gì mẹ bảo”
Tôi nghe được chút ít liền về phòng?”lão ta”là ai?chẳng lẽ chính là bố chồng tôi,ông Vương?
Tôi cùng Bà Trương chuẩn bị ít đồ vào viện thăm bố chồng- người mà tôi chưa từng biết mặt.Vừa đặt chân tới bệnh viện,bao nhiêu bệnh nhân đã vêy quanh tôi,họ cười nói,khóc lóc,quỳ lậy làm tôi có chút sợ hãi.bác sĩ thấy thế mới chạy ra quát
“Nào có vào không,không sẽ tiêm bây giờ này”
Họ chạy toán loạn xunh quanh
“Sợ lắm,không tiêm”
“Đi trốn đây”
“Đi chơi đây”
Tôi lặng lẽ lắc đầu,haix,số phận của họ thật thảm thương?mặc kệ không biết cuộc sống ngoài kia có như thế nào,trong đây cứ cười nói vô tư?bà Trương dắt tôi đến gặp 1 bác sĩ phụ trách
“Tình hình của ông chủ nhà tôi thế nào rồi ạ”
“Có vẻ khả quan hơn rồi ấy,nửa tỉnh nửa mê,đôi lúc còn có những biểu hiện kì lạ làm mấy người điều dưỡng hơi sợ”
“Vâng,cảm ơn bác sĩ”
“Mời đi lối này,tôi sẽ dẫn mn đi gặp ôbg Vương”
Phía xa xa,1 người đàn ông với dáng người cao gầy đang đứng trước 1 cái cây,ông ta gom hết lá khô lại,chấp thành giống như một cái chồi mộ,mồm liên tục khân vái nói năng cái gì đó rất kì lạ
Bác sĩ lắc đầu
“Thỉnh thoảbg lại bị như vậy”
Bà trương mới bước đến,ông ta nghe thấy tiếng chân vội vã quay lại
“Bà trương”
“Hoá ra ông vẫn còn nhớ được tôi”
Ánh mắt ông Vương lảo đảo quay sang tôi.Rồi hoảng sợ la hét
“Sao lại,sao bà lại đưa cái Thảo đến đây,tránh ra tôi không biết gì hết”
Cứ thế ông ta cúi lậy dập đầu xuống đất khi nhìn tôi.Miệng liên tục nói
“Con dâu,ta không có lỗi gì hết,ta khôg giết con,ta không làm hại con,đừng đến đây tìm ta nữa,ta sợ rồi,sợ lắm rồi”
Bà trương sợ quá liền gọi bác sĩ đến,ông ta được đưa về phòng?
Trong đầu tôi lúc này có 1 suy nghĩ
“Thảo là ai”
Tôi ngồi với bà Trương ,chắc chắn người phụ nữ này phải biết được cái gì đó?biểu hiện của bà ấy thực sự rất bình tĩnh.
“Hãy nói thật cho cháu biết đi ạ”
“Về chuyện gì”
“Về chuyện người con dâu cả nhà Họ Trịnh,thực sự có giống như lời đồn không ạ”
Bà trương khẽ nhắm mắt rồi thở dài
“Đến nước này,tôi cũng không giấu gì nữa.Thảo chính là tên con dâu cả,nó từ xưa đã mồ côi,được nhà Trịnh mang về làm con ở,được tôi nuôi nấng,không biết thế nào lại nảy sinh tình cảm với cậu chủ,chính là chồng hờ của cô hiện tại.3 năm trước,nó nhỡ có thai nên bắt buộc phải cưới.nó chịu khổ trăm bề ,hết lần này đến lần khác chịu bao nhiêu ấp ức nà bà Lan,cô Ba bắt ép.Ngày hôm ấy,nó bị ngã cầu thang trong khi mang thai tháng thưs5.nhưng mà việc nó chết như vậy,tôi không tin”
“Tại sao không tin ạ”
Bà lại trầm ngâm kể tiếp
“Thì tôi thương nó như con đẻ,từ bé tôi nuôi nó.tôi hiểu chứ,nó vốn cẩn thận không có chuyện nó đi đứng không cẩn thân mà ngã như vậy được?hơn nữa,việc nó ngã chết,tận sáng hôm sau khi ngủ dạy,mọi người mới phát hiện.Nó ngã phải phát ra tiếng động chứ,đằng này thì không thấy.”
“Ý bà là cô ấy không phải chết do ngã cầu thang”
“Tôi cũng không chắc chắn,nhưng chắc chắn có điều gì ẩn khúc,nó chết oang uổng quá mà,đến nỗi đêm nào tôi cũng mơ thấy nó về khóc”
“Vậy chuyện hồn ma cô ấy hiện hồn về báo thù nhà họ Trịnh liệu có phải không ạ”
“Đó cũng chỉ là lời đồn,từ sau cái chết ấy,mấy ngày sau ông Vương tự nhiên phát điên,mà bác sĩ có dấu bà Lan bảo với tôi do sử dụnh quá nhiều thuốc an thần và phải chịu cú sốc nào đó,cậu chủ (chồng tôi) thì cũng đi biệt tăm biệt tích,cậu em thì cũng mất do tai nạn”
“Vậy chuyện cô Ba phát điên ,nửa tỉnh nửa mê là thế nào ạ?sao khônh cho cô ấy vào viện”
“Ôi dào,tôi nói thật cho cô biết.cô ta trả vờ điên điên dở dở đó thôi.Cô ta là con ruột của Bà lan,bà ta không phải mẹ ruột của chồng cô đâu.bà ta là vợ 2 của ông chủ ấy.”
Giờ tôi mơia bắt đầu hiểu ra mọi chuyện.Hoá ra bà Lan không phải mẹ ruột của chồng tôi.Bà Ta và Cô Ba liệu có liên quan đến cái chết của cô Thảo và sự biến mất bí ẩn của người chồng mà tôi thậm chí còn không biết mặt.
“Đêm cái Thảo chết,tôi còn thấy nó to tiếng với bà Lan,vậy mà..”
Kể đến đó,tôi thấy bà rươm rướm nước mắt.
“Ở nhà kho sau vườn trước đây để đồ,sau khi nó chết thì bà ta cho xây lại,không biết bà ta đựng gì trong đos,mà lúc nào cũng cửa kín then cài,không có sự cho phép,cấm bén bảng?”
Tôi ngồi trên xe,lòng không khỏi mông lung về câu chuyện mà bà Trương kể,đến giờ tôi vẫn nửa tin nửa ngờ?thực sự không hiểu nổi
Chẳng mấy mà đến tối khuya,tôi lặng lẽ ở trong phòng,nhìn ra ngoài cửa sổ.Bóng ma mấy hôm nay cũng không thấy làm phiền tôi,tôi thấy có chút lạ lùng?trăng ở ngoài có vẻ sáng.Tôi nhìn xuống dưới chân,bóng dáng của ai đó thập thò cầm chiếc đèn pin.Tôi chợt dạ nghĩ “hay là trộm” liền nhanh chóng di chuyển xuống dứoi nhà,khôbg đánh động.Mở cửa,bóng dáng đó biến mắt,tôi lảo đảo xung quanh nhìn thì thấy những tiếng lạch cạch của ổ khoá phát ra từ nhà kho phía sau vườn.
Tôi rón rén tiến lại,lấp đằng sau cây,tôi thấy Bà Lan mở chiếc khoá rồi tiến vào bên trong.Tôi định quay trở vào nhà,nhưng sự tò mò lại khiến tôi quay bước trở lại.Liều mình tôi tiến lại ,đứng cạnh phía cửa xem thử.2 mẹ con nhà đó,quên không đóng cửaa chặt lên vẫn để lại cho tôi chút ít để tôi có thể nhìn vào bên trong.
1 thứ ánh sáng lấp ló ,đập thẳng vào mắt tôi là hình ảnh 1 người đàn ông trong chiếc lồng sắt,2 tay bị trói bởi những sợi xích,dáng người cao,trắng,nhưng mặt gầy xộp,râu dài có dấu hiêju để khá là lâu,mái tóc dài rũ xuống che mắt cả nửa khuôn mặt.
Anh ta gầm gừ trông rất đáng sợ.
“Bà bao giờ mới chịu thả tôi ra”
“Đến khi cậu chịu ngoan ngoãn nghe lời và chịu tiếp nhận con gái tôi”
Anh ta cười đáng sợ
“Chấp nhận con gái bà ư,chấp nhận kẻ đã giêtz vợ con tôi ư”
Bà Lan tát thẳng vào mặt anh ta 1 cái đau điếng
“Thằng khốn,con vợ đó của mày đã biết được bí mật của tao..nên nó đáng bị thế.Bố mày tao cũng làm cho phát điên rồi..còn mày nữa,ngoan ngoãn đi”
Anh ta gào thét như sắp sửa ăn tươi nuốt sống mụ ta.
“Bà ,bà cút đi”
Bà ta miệng lẩm nhẩm cái gì đó như kiểu thôi miên,anh ta từ từ lờ mờ yên lặng rồi lại nhắm mắt chìm sâu vào cơn mê.
Tôi bịt miệng lại giữ im lặng khi nghe thấy câu chuyện vừa nãy.chuyện vốn dĩ chỉ xảy ra trong phim nay lại xảy ra ngoài đời thực.
Anh ta hét to,nhưng bên ngoài không nghe được rõ lắm.hoá ra nhà kho này đã được bà ta cách âm.Và ngay trong đêm tối đó,tôi mới biết,ngừoi đàn ông đó chính là chồng tôi?
Và 1 trong những bí mật lâu nay của bà Lan đã bị tôi phát hiện?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!