Nhà Họ Trịnh Có Ma - Phần 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
389


Nhà Họ Trịnh Có Ma


Phần 5


Từ ngày bước vào trong phòng của bà ta,đêm nào tôi cũng mơ thấy những tiếng khóc lóc đến man rợn từ xung quanh.

Cứ đến đêm là cả người tôi lạnh buốt,mặc dù là mùa hè,dù có đắp chăn cũng không thể dịu đi được chút nào.

Cô Thảo thì cũng hay hiện hồn về ,nhưng chỉ thấy khóc,cũng không nói năng với tôi câu nào.

Bà Lan thì tối ngày ở trong phòng,thỉnh thoảng tôi vẫn còn nghe thấy tiếng gõ ai oán kèm theo vài lời mà tôi cũng chẳng nghe rõ.

Chẳng biết cái thứ tà đạo mà bà ta đang theo là cái gì nữa.

Hôm nay tôi cùng bà Trương mới con Lý lại sửa soạn đồ chuẩn bị cúng ngày rằm.Bà Lan cùng cô Ba dưới nhà đi xuống,nhìn tôi vẻ khó chịu rồi nói

“Này,mày lên nhà lấy hết đống quần áo cũ cho tao “

“Để làm gì vậy mẹ”

Tôi thắc mắc không hiểu tại sao.

“Nhanh lên,tao nói mày cứ việc nghe theo,tối nay theo tao đi đến 1 nơi”

Bà ta làm căng tôi cũng đành bất lực mà làm theo thôi,cãi lời rồi lại theo phiền phức.

Đúng đêm rằm,tôi lấy một số quần áo cũ đưa cho bà ta rồi cùng đi ra khỏi nhà

Trước khi đi bà Trương có dặn tôi

“Mợ đi theo bà Lan phải thật tỉnh táo,nếu thấy cái gì bất thường thì cứ nhắm mắt lại mà đọc kinh,tai coi như không nghe thấy cái gì,rõ không”

“Vâng cháu biết rồi”

Đêm hôm đó,tôi cùng bà ta đi .Bà Lan dẫn tôi qua một rặng tre nhỏ ,vừa đi qua mà tôi đã thoáng giật mình,chẳng hiểu sao mà tôi cứ cảm giác như ai đó đang nhìn mình,tôi ngó nghiêng xung quanh không thấy bất thường.Vội vàng chạy nhanh bám sát gần người bà Lan.

Rồi bà ta dẫn tôi đến chỗ cái cầu nhỏ có cái ao.Trông nó cũng không được sạch sẽ cho lắm,bà ta vứt quần áo tôi xuống quanh bên ao,rồi lẩm nhẩm gì đó mà tôi chẳng nghe rõ.

Trong phút lơ là,bà ta lại tự dưng biến mất,một mình tôi đứng đó,giữa nơi hoang vu thế này.

Có lẽ chuyện này sẽ vô cùng kinh khủng mà tôi đang trải qua nó.Hiện trước mắt tôi là hình ảnh đứa trẻ sơ sinh nhìn vào tôi chằm chằm,nó cứ cười rồi lại khóc,tiếng khóc ai oán chết chóc làm chân tay tôi vô cùng bủn rủn

Tôi quay người lại,rồi quay bốn phía,đi đâu cũng thấy hài nhi ấy,vẫn còn nguyên cuống rốn treo lơ lửng mà tôi đến phát hoảng

“Mẹ,đến đây chơi với con”

Từng lời nói như gim sâu vào não bộ khiến tôi như bị thôi miên mà cứ đi theo tiếng gọi ấy.Hai con mắt tôi lờ đờ,sắc mặt xanh đợt hẳn ra,nay lại mặc thêm cái áo sơ mi trắng nữa,tôi nghĩ mình trông giống một cái xác chết đúng nghĩaaa.

Bước gần đến mép ao,tôi như thức tỉnh,tôi nhớ lại lời nói của bà Trương,ra sức không bước,gượng ép bản thân,chân tôi rụt lại.

Tôi thấy dưới ao biết bao nhiêu là cái tay đang chuẩn bị nắm lấy chân tôi mà kéo xuống,một mùi hôi tanh gớm ghiếc như mùi thi thể đang phân huỷ cứ thế sộc lên mũi làm tôi buồn nôn không chịu nổi.

Tôi chạy nhanh lên bờ cỏ,rồi nôn oẹ ho khan đủ thứ.Cổ họng bỗng như nghẹn lại,muốn nổ tung.Tôi cố nhắm mắt lại,giả vờ không nghe thấy gì,cứ như vậy tụng kinh,âm thanh càng gần,càng nhanh,tôi càng đọc kinh nhanh hơn,hai tay bấu vào nhau để chấn an bản thân.Chân tôi không còn chút sức lực nào để mà bước đi.

“Đến đây chơi với ta nào”

“Ta ở đây một mình buồn lắm”

“Xuống đây với ta”

Một bàn tay lạnh buốt đặt xuống bên vai trái của tôi.Tôi như đứng người,truyền đến lão tôi là cảm nhận về bàn tay đang chạm vào da thịt mình.

Tôi giật mình,đứng dậy toan định bỏ chạy thì lời nói của bà Lan cất lên đúng lúc,làm tôi bừng tỉnh trở về với hiện tại

“Là tao mà,mày làm gì mà sợ hãi thế”

“Dạ không,hoá ra là mẹ à”

Mồ hôi mồ kê nhễ nhại ướt hết cả chiếc áo tôi đang mặc.Bà Lan xuất hiện đúng lúc cũng có thể coi là vị cứu tinh của tôi

“Mẹ ơi,về thôi”

Tôi nhanh chóng mà giục bà ta rời khỏi chỗ này,tôi thực sự rất sợ,dường như bà ta biết tôi vừa bị hù 1 trận cho phát khiếp,liền nhanh chóng đưa tôi rời khỏi chỗ đó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN