Nhà Họ Trịnh Có Ma - Phần 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
438


Nhà Họ Trịnh Có Ma


Phần 7


Sau khi bà Trương luộc hộ tôi quả trứng gà,sau khi lăn qua người một lượt,lòng đỏ trứng gà chuyển màu đỏ tươi.

Tôi sợ hãi lùi lại nhìn bà Trương

“Có lẽ nào,cháu…”

Bà ấy gật đầu.

“Ngay từ hôm cô bước chân vào nhà này,cô đã bị yểm bùa rồi”

“Sao bác lại luôn giấu cháu””

“Những chuyện này khi chưa dám chắc chắn tôi không dám nói”

Tôi lúc này mới nhớ những lời dặn của thầy,giờ đã đến mức này có cầu xin thầy ở quê giúp cũng vô ích.Được,vậy tôi sẽ tự đi tìm chính mình.

Tôi đi thẳng lên lầu 2 ,vào phòng thờ có di ảnh của cô Thảo.Thắp 3 nén nhang rồi cứ thế cầu xin cô âys

“Cô có sống khôn thác thiêng thì về báo mộng cho tôi biết,tôi xin cô,hay cô có oan ức gì muốn tôi giải oan giúp cô thì cứ nói”

Sau lời khấn ấy,quả thật đêm hôm ấy cô ấy về báo mộng cho tôi biết.

Cô ấy bảo bà Lan đã bỏ bùa làm cho cô ấy xảy thai,rồi hại chết,móc lấy hài nhi và trái tim của cô ấy.Còn cậu Hải thì bị nhốt cái nhà kho cuối vườn mà trước đây tôi đã từng thấy

“Thế bà Lan chôn xác cô ở đâu”

Tôi hỏi mà cô ấy chỉ khóc mà lắc đầu mãi không nói.

Chờ đến sáng hôm sau,tôi mới tìm chiếc chìa khoá mà bà Lan đã giấu để mở cửa nhà kho giải cứu cho cậu Hải.

Đúng lúc lại gặp ngay cô Ba,ả ta nhìn tôi chằm chằm sinh nghi gì đó

“Mày giấu cái gì sau lưng vậy”

“Không có gì đâu mợ”

“Mày nói dối,đưa tao xem,nhanh”

“Con đã nói là không có gì mà”

“Đưa đây”

Cô Ba cứ dằng co với tôi,tôi cuống quá không biết làm gì liền bắt được cái lọ hoa sau lưng,đập vào đầu của ả ta.

Máu bắn tung toé quanh mặt tôi,tôi sợ hãi ngồi sụp xuống.Mặc kệ cho ả ta nằm đó,tôi ngổm dậy cố mà bò cho tới góc vườn để mở nhà kho.

Tôi cũng nhờ bà Trương và con Lý giúp 1 tay.

“Mợ làm gì mà người đầy máu me thế kia”

“Nhanh lên,chuyện này tôi sẽ giải thích sau”

Gương mặt tôi không còn một giọt máu,xanh đét lại mà sợ hãi.

Nhanh chóng mở được nhà kho,đập ra hình ảnh trước mắt tôi là hình ảnh câu Hải chân tây gầy gò,cơ thể bốc mùi hôi khó chịu,tóc dài,râu ria mọc che gần nửaa khuôn mặt tiều tuỵ ấy.

Tôi bịt mồm không thể tin tưởg được.Bà Trương và con Lý nhanh chóng cởi sợi dây xích.

“Cậu. hai,tôi đến cứu cậu đây”

“Bà Trương”

Giọng nói yếu ớt cố thở ra vài câu nói chuyện với bà Trương.

“Bà Lan bà ta đâu rồi,sao bác lại cứu tôi thế này”

“Nhanh lên,không có người phát hiện”

“Cô ta là ai”

Vừa nói vừa chỉ về phía tôi

“Cô ta là người cứu cậu đó,nhanh lên ,kẻo có người biết”

Cậu Hải dùng đôi tay yếu ớt mà ngăn hành động gấp gáp của bà Trương lại.

“Ở cuối vườn,Thảo bị chôn ở đấy”

“Cái gì ,cậu vừa nói gì…”

“Thảo bị chôn cuối vườn”

Câu nói vừa truyền đến tai,tôi liền chạy nhanh ở đám cỏ khô ở cuối vườn,đi tìm thêm cái cuốc mà ra sức đào.

Vô số lá bùa cùng 1 hình nhân,kèm theo một xác người.Đã mấy năm nay cô Thảo mất,chẳng lẽ lại không phân huỷ.

Một mùi hôi thối xộc lên rất nồng,con Lý mà bịt mồm nôn thốc nôn tháo,còn Bà trương hốt hoảng,Câu Hải gục xuống,tôi thì tay dính đầy đất.

Tôi dường như hoá điên,đầu óc quay cuồng,có thứ gì đó trong người tôi đang kiểm soát chính bản thân mình.

Bà Trương sợ hãi gọi Cảnh sát.

30 phút sau,cảnh sát đến bao vây hết hiện trường nhà họ Trịnh

Hàng xóm gần,làng trên xóm dưới đồn nhau nhà họ Trịnh chôn xác người ở góc vườn khéo đến ầm ầm,xôn xao cả một vùng quê.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN