Nha Hoàn Có Điểm
Chương 14 - Cười Cười Nói Nói!
” Vưu Thiếu gia, ngươi có nhớ vẻ bề ngoài của đạo sĩ kia, hoặc là tên của lão không ?”
” Vẻ bề ngoài của đạo trưởng kia thì ta không biết, tên à, hình như là Phi Vân đạo trưởng? ” Vưu Đức Ân trả lời một cách không chắc chắn.
” Phi Vân ?” Đôi mày của Tề Tụ Hiền càng nhíu lại.
” Tụ Hiền, sao vậy ? Đạo sĩ kia có vấn đề gì sao ?” Lần đầu tiên thấy dán
g vẻ này của Tề Tụ Hiền, Hồng Tử Duyến cũng không khỏi bắt đầu tò mò.
” Ngươi không nhớ rõ à ?” Ánh mắt Tề Tụ Hiền nhìn Hồng Tử Duyến có phần cổ quái.
” Nhớ rõ cái gì ?” Nàng mờ mịt nhìn sang phía hắn ?
” Thuốc của hắn quả nhiên bất phàm, ngươi đúng là quên sạch rồi…” Trông Tề Tụ Hiền có vẻ đăm chiêu, làm Vưu Đức Ân và Hồng Tử Duyến càng thêm tò mò, hai người cùng đồng thanh hỏi : ” Rốt cuộc có chuyện gì hả ?”
” Không có chuyện gì cả” Tề Tụ Hiền thu lại ánh mắt và cảm xúc phức tạp kia, quay trở lại với biểu tình ngàn năm không thay đổi của hắn ” Vị đạo trưởng mà Vưu thiếu gia vừa nói kia, ta cũng biết… khụ… thực ra mà nói, lão coi như sư thúc của ta … chính là…. tuy y thuật của hắn cao minh, nhưng cách làm người thì … Khụ. Hắn coi tiền tài như bùn đất, cứu người không vì vàng bạc châu báu, có thể coi đó là một ưu điểm, có điều hắn có một điểm rất đặc thù, chính là thích bày trò trêu ghẹo những người hắn đã cứu.” Nhắc tới người này, ánh mắt hắn liếc Vưu Đức Ân một cái đầy thâm ý.
Vưu Đức Ân cũng không phải kẻ ngốc, cũng hiểu được ý tứ của những câu đó, sắc mặt khẽ thay đổi : ” Ngươi muốn nói …” Không thể nào ? Chẳng lẽ tám năm này của hắn bất quá chỉ là một trò chơi ác để tiêu khiển sao ?
Không đành lòng nhìn vẻ mặt bị đả kích nghiêm trọng của Vưu Đức Ân, Tề Tụ Hiền tiến lên một bước, vỗ vỗ vai hắn, vẻ mặt của Hồng Tử Duyến cũng rất đồng tình, cũng tiến lên vỗ vỗ bả vai Vưu Đức Ân : ” Ngươi nha.”
Người này, còn có lòng đi an ủi người khác chứ ! Tề Tụ Hiền trừng mắt nhìn đôi tay của Hồng Tử Duyến đang đặt trên vai của Vưu Đức Ân, liền túm áo nàng kéo lại, cái thời điểm nhạy cảm như thế này, tốt nhất để đương sự một mình ngẫm nghĩ đi ” Vưu Thiếu gia, xin mời cứ tự suy ngẫm.”
Hồng Tử Duyến không hiểu vì sao mình đột nhiên bị tha đi như một con chó con mèo nhỏ. Nàng bực bội kêu lên be be : ” Tụ Hiền ! Ngươi muốn làm gì. Buông ta ra. Ngươi điên rồi hả”
” Ngươi thực sự không nhớ gì sao ?”
” Nhớ cái gì ? Đồ đáng chết nhà ngươi, mau buông ta ra.” Thanh âm ồn ào gây lộn dần dần đi xa, bốn phía yên tĩnh trở lại.
Vưu Đức Ân ngơ ngác đứng một mình, trong lòng như có sông cuộn sóng gầm. Nghĩ tới việc tám năm ròng hắn phải mặc đồ nữ trang, nghĩ đến cha vì cái gì mà bắt hắn phải mặc đồ nữ cho tới tận năm hai mươi tuổi, lại còn lấy mẫu thân đã quá cố để uy hiếp hắn, hắn đúng là khóc không ra nước mắt. Cái tên Phi Vân đạo trưởng kia. Không biết nên tạ ơn hắn cứu mình một mạng, hay là hận hắn vì đã giỡn mình đến mức thế này.
Đến lúc Hạ Tiểu Tiểu thay quần áo xong quay trở lại Cúc Hương Uyển, chỉ thấy tiểu thư đang đứng ngẩn ngơ ở trong viện, trên mặt thiên biến vạn hóa, nàng kinh hãi lay nhẹ : ” Tiểu thư ? Tiểu thư ? Người làm sao vậy ?” Ngốc ? Nàng giơ tay hươ hươ trước mặt tiểu thư.
” Tiểu Tiểu. ” Rốt cuộc hắn cũng tỉnh lại, ôm lấy Tiểu Tiểu trước mặt với nhu cầu bức thiết là được an ủi.
” Tiểu Thư, người làm sao vậy ? Có phải cái nàng Hồng Tử Duyến kia lợi dụng lúc ta không có ở đây để bắt nạt nàng không ? ” Khẳng định là bị bắt nạt, từ trước tới giờ tiểu thư chưa bao giờ lộ vẻ yếu ớt như vậy.
” Tiểu thư, ta đã nói ngươi tìm đến bọn hắn không phải là chủ ý tốt. Ngươi xem xem, bị bọn hắn khi dễ đi? Hừ! Ta phải mách với lão gia, không đem bọn hắn đuổi đi là không được!”
” Không cần! Tiểu Tiểu, ta không có việc gì, bọn hắn không khi dễ ta, bọn hắn tốt lắm, may mắn gặp được bọn hắn, ta mới có thể làm rõ ràng một chuyện rất trọng yếu.” Vưu Đức Ân đột nhiên cười,” Tiểu Tiểu, cha ta ở đâu? Chúng ta đi tìm hắn! Ta có việc muốn nói cho hắn– thêm cả ngươi nữa.” Lần này, hắn nhất định phải khôi phục nam trang.
” Chuyện rất trọng yếu? Chuyện gì?” Vì sao tiểu thư lại đột nhiên cao hứng như vậy, thật là kỳ quái.
” Lát nữa ngươi sẽ biết, chúng ta đi tìm cha ta trước .” Hắn vui vẻ lôi kéo Hạ Tiểu Tiểu hướng đại sảnh đi đến,” Cha ta hiện tại ở đại sảnh hả?”
” Không có a, vừa rồi thấy lão gia mang theo quản gia đại thúc đi Mẫu Đơn Uyển.” Lão gia còn gọi nàng cùng đi Mẫu Đơn Uyển xem mỹ nữ mà.
” Mẫu Đơn Uyển!” Vưu Đức Ân nổi giận dừng chân, cái địa phương đó tràn ngập cái mùi đáng sợ kia á.
” Dạ. Tiểu thư, không phải ta nói ngươi, đến Cúc Hương Uyển học võ làm cái gì, đi Mẫu Đơn Uyển tìm đám tiểu thư tán gẫu nói chuyện phiếm còn tốt hơn. Ngươi xem các tiểu thư đều lễ phép, vào phủ liền đến bái phỏng tiểu thư, rất có thành ý muốn làm bằng hữu với tiểu thư nha.” Ai nấy đều tốt hơn cái vị Hồng tiểu thư kia, nhớ tới Hồng Tử Duyến, Hạ Tiểu Tiểu bắt đầu quệt miệng.
” Ngươi biết cái gì, học võ là vì rèn luyện thân thể.” Nhớ tới cái sự kiện mình vừa phát hiện ra, trong lòng hắn bắt đầu rối ren.
” Quên đi, đừng đi tìm cha ta nữa, chúng ta về phòng thôi.” Lại đột nhiên nhớ tới đám nữ nhân ở Mẫu Đơn Uyển kia, Vưu Đức Ân nhất thời giống bóng cao su bị chọc thủng, không còn hào hứng như vừa rồi : Các nàng đã nhìn thấy hắn mặc nữ trang, nếu hắn hiện tại liền khôi phục nam trang, có phải là đi chiêu cáo cái trò đùa tám năm kia cho khắp thiên hạ, để cho người người nhạo báng không? Quên đi quên đi! Tám năm còn chịu được, vội gì chút thời gian này, tốt nhất nghĩ biện pháp đuổi đám nữ nhân kia đi đã.
” Tiểu thư……” Nhìn thấy tiểu thư nhất thời cao hứng, nhất thời lại có vẻ mất mát, Hạ Tiểu Tiểu không khỏi thầm thở dài tự nhủ: có phải tiểu thư trúng tà không ?
Tiểu thư có trúng tà hay không, Hạ Tiểu Tiểu không dám xác định, chính là tiểu thư là càng ngày càng kỳ quái, là điều chắc chắn. Này nhé, sáng sớm lại c khỏi sự ngăn trở của nàng, lại chạy tới Cúc Hương Uyển, thật là! Hạ Tiểu Tiểu tức giận giẫm giẫm chân, hôm nay Lam tiểu thư người ta có lòng tốt mời tiểu thư đi mẫu đơn uyển thưởng trà, thế mà tiểu thư lại là không cảm kích, tức chết người đi được! Không có biện pháp, vẫn là nàng phải đến chỗ Lam tiểu thư người ta nói tiếng xin lỗi đi.
Cân nhắc không biết phải xử trí với Lam Tiểu Thư hòa ái thân thiết cao quý hào phóng kia như thế nào, Hạ Tiểu Tiểu tự mình vào Mẫu Đơn Uyển, vẫn là mùi hoa nồng nàn như trước, không chút nghênh tiếp người ta, chậm rãi đi vào giữa viện, những thanh âm ồn ào càng ngày càng rõ, cảnh tượng này, sao lại quen thuộc đến như vậy.
Khe khẽ tiến lại gần hòn giả sơn, Tiểu Tiểu thầm khinh bỉ chính mình : ” Ngươi bị tiểu thư làm hỏng rồi. Ngươi lại thích rình coi người ta. “
” Cái nàng Vưu tiểu thư kia đúng là một đứa trẻ con lớn xác đi, chúng ta đến cửa bái phỏng cũng không thèm khách khí tiếp đãi, mấy ngày hôm nay cũng không thèm bước chân vào trong viện đáp lễ, hừ!” Nữ nhân đang nói giống như đang phải chịu sự ủy khuất rất lớn, cơn tức đầy bụng.
” Không ai chịu nổi, cậy cha mình có tiền, đúng là không chịu nổi.” Người này rõ ràng là đang ghen tị với tài phú của Vưu gia.
” Hừ, có tiền thì sao chứ, cũng không tự lấy gương ra mà soi xem bề ngoài của mình như thế nào, nam nhân nào thèm muốn chứ” Khẩu khí chua lè vang lên.
” Dám chắc có nam nhân sẽ lấy nàng, ai lấy nàng chắc giảm bớt được hơn ba mươi năm phấn đấu ấy chứ” Lại một giọng nói chua lè khác vang lên.
” Cũng may là cha nàng có tiền, bằng không, làm gì có nam nhân nào nguyện ý ôm một nữ nhân ngực chẳng ra ngực, mông chẳng ra mông ngủ chứ. Ha ha..” Lời này vừa thốt ra, đám nữ nhân cùng cười rộ lên khi thấy người khác gặp tai họa.
Phật tổ ơi, thỉnh tha thứ cho kẻ đang rình rập là nàng đây, cái kẻ thực sự đáng bị trừng phạt, chính là đám nữ nhân đang khua môi múa mép ở dưới kia á. Hạ Tiểu Tiểu lẳng lặng đứng ở sau ngọn giả sơn, nghe đám thiên kim tiểu thư kia nói chuyện, mũi bắt đầu chua xót. Các nàng lại dám nói tiểu thư Ân Ân như thế, thật đúng là, thật đúng là không thể tha thứ. Nàng liền nắm chặt tay, chuẩn bị lao ra tranh cãi với các nàng một
” Chư vị tiểu thư đừng nói như vậy!” Một thanh âm ôn nhu đột nhiên vang lên, Hạ Tiểu Tiểu dừng chân đứng ở bên cạnh vểnh tai lên lắng nghe.
” Nghe nói thuở nhỏ sức khỏe của Vưu tiểu thư không tốt, ít giao thiệp với người khác, cho nên mới không hiểu rõ nhân tình, cũng không thể đem toàn bộ mà trách nàng. Hơn nữa, trông nàng cũng thanh tú, chỉ cần trang điểm chút son phấn, ăn mặc cẩn thận một chút, hẳn cũng là một vị giai nhân thanh tú đi. Nếu chư vị nói Vưu tiểu thư những lời khó nghe như thế, Lam Tĩnh Di ta là người đầu tiên phản đối.” Oa, cái thanh âm ôn nhu nhàn tĩnh kia chính là Lam Tĩnh Di tiểu thư nha. Nàng lại còn bất bình cho tiểu thư nhà ta nha. Đứng đằng sau ngọn núi giả, Hạ Tiểu Tiểu cảm động nước mắt lưng tròng.
Lau sạch những giọt lệ nóng hổi, Hạ Tiểu Tiểu nhẹ nhàng rời khỏi Mẫu Đơn Uyển, hiện tại nói gì cũng không ăn thua rồi, nếu ngực và hông không có cách nào cho phát triển lên, như vậy nên nghe theo ý tứ của Lam Tĩnh Di tiểu thư, cố gắng thay đổi cách ăn mặc của Ân Ân tiểu thư mới là chuyện cấp thiết nhất.
Trong Mẫu Đơn Uyển, Lam Ngọc vẫn chưa xuất hiện đột nhiên lại hiện thân sau khi Hạ Tiểu Tiểu rời đi, quay sang phía Lam Tĩnh Di khe khẽ gật đầu. Lam Tĩnh Di nhìn thấy sự ám chỉ của Lam Ngọc, liền quay người bỏ đi, nếu đã diễn đủ rồi, mục đích đã đạt được, thì không cần tiếp tục ở đây nhiều lời với đám nữ nhân ngu ngốc này nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!