Nhà Nàng Ở Cạnh Nhà Tôi - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Nhà Nàng Ở Cạnh Nhà Tôi


Chương 14


Xe về tới Hà Nội vừa lúc chiều xuống. Mình và em chen chúc qua những con đường tắc mệt gần chết. Khổ thân em đi đôi giày búp bê hôm trước mới mua nên còn cứng, xước hết gót chân. Cuối cùng không chịu được em bỏ giày vào balo rồi đi đất. Bây giờ mà đeo cho em cái nón rách đằng sau rồi đeo cái ông bơ trước cổ thì có đầy người đến vứt tiền cho em mất. Vừa đi vừa thỉnh thoảng phải quay sang trọc em để em giật mình tỉnh ngủ chứ nhiều lúc em cứ gật gật gù gù tí ngã ra đường.
Về đến ngõ là em lại tung tăng ngay lập tức. Em phi ngay vào nhà bác Tâm để đón Ki. Nhìn chủ và chó rối rít với nhau mà thấy ghen. Ngứa mắt ! Bác Tâm thấy bóng mình gọi cả mình vào.
– Thằng Hoàng đem mấy con mèo mẹ mày gửi về này. Cho bác một con để nuôi bắt chuột nhé. Hôm nọ con Tít ngủ bị chuột leo lên giường cắn toét cả tay. @@
– Dạ thế bác lấy hai con cho chúng nó có bạn chứ tách mình nó ra tội nghiệp.
– Ừ thế bác lấy hai con tam thể nhé !
– Mẹ cháu gửi lâu chưa hả bác ?
– Gửi hôm kia. Mẹ mày đi công tác mấy ngày.
Lại đi công tác. Mẹ sắp sửa giống cô Thi rồi. Cứ bỏ con vật vờ ở nhà suốt ngày. Nhưng mà mình cũng thấy sướng. Lại được tung hoành với em. Hể hả ra mặt. Ngó vào thùng vuốt vuốt mấy con mèo. Lông bọn này dài mượt hơn chứ cũng chẳng lớn hơn mấy. Mình với em lôi đống động vật về. Nhà sắp thành sở thú đến nơi.
Mở cửa vào nhà thấy thân thuộc quá. Em không dám về nhà ngay. Vào nhà mình trước rồi nghe ngóng tình hình trước. Lúc sau em mới dám trèo qua ban công về mở cửa phòng cất đồ.
– Vi ơi !


Em thò đầu ra cửa. Trông mặt tự nhiên nham hiểm dễ sợ. Làm mình thấy ghê ghê.
– Sang nấu cơm cho anh !
– Cho Hoàng nghỉ. Em ngủ đây!
Hả? Cái gì vậy trời! Thế tối nay mình ăn gì? Lụi hụi cất đồ vào tủ, bê lũ mèo lên nhà kho, vào nhà tắm thay quần áo cho hết mùi xe. Ngửi đã thấy say. Lò dò xuống bếp đã thấy em đang cặm cụi lau chùi nồi chảo. Yêu thế!
– Sao tưởng đi ngủ không nấu?
– Thấy Hoàng chịu đi tắm em mới chăm thôi!
Em vênh mặt lên nhìn rồi với cái tạp dề vòng qua đầu mình.
– Hoàng nấu đi!
– Cái gì? Anh không biết nấu cơm!
– Không biết em chỉ cho
– Không! Vi không nấu thì nhịn.
Chưa nói xong em đã cấu cho một cái đau điếng người.
– Nhưng anh mệt lắm. Hu hu
– Em cũng thế! Hi hi
Vừa nói em vừa giả bộ ỏn ẻn. Ghét cái mặt. Mò trong tủ lạnh thấy có con cá mẹ đã mổ và rán qua. Nhăn nhó bỏ ra. Rau thì có đỗ. Hic. Em nhìn túi đỗ cứ bần thần một hồi. Biết là em nhớ bà. Mình vội giằng lấy đem ra nhặt. Hai đứa ăn đỗ xào mới cá rán là no rồi. Em lấy gạo đặt nồi cơm. Mình vừa làm vừa cười. Lần thứ lẻ vào bếp. Ngày trước bị mẹ quát vô tâm nên thỉnh thoảng cũng xuống bếp nói chuyện, giúp mẹ mấy thứ, nhưng chưa bao giờ được đứng nấu chính thế này. Em vừa vo gạo vừa ngó ngó chỉ mình phải làm thế này thế kia.






– Mệt quá! Vi giỏi thì làm đi!
– Chú ý lắng nghe! Đã dạy cho còn cãi. Người đâu kì cục.
– Có ai bắt người yêu nấu cơm thế này không chứ?
– Có Vi, được chưa? Hở? Hoàng còn cãi em tụt quần ra lót ổ cho Ki
Bà nội này lại quay trở về bản chất rồi. Khổ mình rồi. Phụng phịu làm theo em những gì em chỉ. Em mở tủ lạnh mò gừng và ớt để làm nước chấm cá. Ớ. Nhắc mới nhớ. Lát phải đi mua quần. Quần đùi mình cho thằng Học hết rồi còn đâu!
– Vi ơi!
– Lại gì nữa?
– Tí đi mua quần cho anh!
– Không, sao quần anh lại bắt em đi mua?
– Anh ngại!
– Thế thì nấu cơm ngon đi rồi em mua cho. Tiện thể em đi mua nhíp luôn!
– Cái gì?
– Không nghe rõ à? Có cần em nhắc lại không?
– Không! Không! Khỏi!
Hị hị. Thiệt là hết nói. Mình bảo mua quần không sao. Hắn bảo mua nhíp mà không thấy ngại gì hết là sao. Mà tự nhiên lại nghĩ đến cái lần bị tát vì post ảnh dìm hàng. Thôi mình rình đêm nay chụp trộm được cái ảnh nào hay mình… dìm tiếp!
Bữa cơm dọn ra sau gần nửa tiếng hai đứa vừa làm vừa cãi nhau. Bị em đấm mấy phát đau khiếp. Con gái gì mà giỏi đấm giỏi đá người ta không à. Em vừa ăn vừa cười, chân tay khua khoắng kể đủ thứ chuyện của em và mấy đứa bạn ở lớp. Mình vừa cắm cúi ăn vừa nghe. Thỉnh thoảng gật gật ừ ừ cho em đỡ tủi thân. Hiếm khi thấy em hào hứng buôn chuyện thế này.
– Hoàng!
Giật mình. Từ nhiên gọi to tướng làm rơi cả đũa.
– Hở? Anh vẫn đang nghe mà!
– Nghe cái gì! Ăn nhanh rồi còn đi mua quần. Về ngủ sớm. Em mệt rồi!





Hờ hờ. Nghe cái đoạn “về ngủ sớm” sao thấy yêu yêu. Ăn thật nhanh để đi cùng em. Trong lòng thấy vui khó tả.
Em chạy khắp nơi trong siêu thị. Khổ. Đi mua quần đùi mà toàn lượn qua mấy hàng mỹ phẩm, váy vóc, đồ ăn. Kéo mãi mới chịu về đúng chỗ.
– Mua 2 cái thui nha!
– Cái gì? Mua 2 cái thì anh mặc thối chim à?
– Im! Em bảo mua hai cái thì mua hai cái!
– Không! Mua cả tá luôn. Anh lười giặt lắm!
– Không mua nữa! Đi về!
– À ừ mua hai cái!
Hic. Em chọn hai cái quần xấu nhất quả đất. Trông xám xịt không có hình hoa hòe minh họa gì hết. Biết thế này tự đi còn hơn. Tức quá đi. Chỉ muốn đè em ra đấm một trận cho hả cơn bực. Trên đường về ức chẳng nói được gì. Em thì vừa đi vừa hát. Mua được cho người yêu hai cái quần đùi đại xấu, cực xấu mà làm như lập được chiến tích to lớn lắm.
– Hoàng ! Con chó, đi đâu lâu thế ? Bố đợi sốt ruột.
Thằng Hưng ! Trời ơi thằng quỷ. Làm gì ở đây giờ này ? Mình hoảng hốt giấu ngay hai cái quần đùi xuống cuối giỏ xe.
– Hôm nay cho tao ngủ nhờ !
– Cái gì???? Nhà mày đâu sao không ngủ? Sang nhà tao làm chi?
– Con Hoa nhà tao sinh nhật lôi đống bạn về, hát hò như bò rống ở nhà. Lại còn say rượu nôn ọe khắp nơi ghê chết. Không sống nổi với nó đêm nay.
Đời mình xong rồi. Đã được em quậy. Lại thêm thằng này. Làm sao đỡ nổi hả trời. Mà đã thế em với nó còn có mối hận thù sâu đậm nữa. Mình ở giữa thế nào cũng chết !
– A bạn Vi ! Xin chào bạn. Ôm nhau thể hiện hòa khí cái nào !
– Khỏi ! Tối vui !
Em hằm hằm bỏ mình đi vào nhà. Thằng mất dậy ! Phá vỡ hết cả không gian lãng mạn của mình.
– Cái gì đây ? Ô, có cả bim bim với thịt bò khô. Ô ! Kẹo dẻo nữa ! Ngon ! Ô ! Lại còn cả nhíp ! Tính dọn sạch lông khắp nơi hả mày ? Hả ? Lại còn quần đùi ? Óe. Quần đùi xấu thế ? Mua cho bố mày à ?
Thằng chó. Ức hộc cả máu ra. Chỉ muốn tát cho nó mấy phát.
– Vào nhanh cho bố đóng cửa.
Thằng khốn ôm đống bánh kẹo vào nhà, bỏ lại cho mình hai cái quần đùi với cái nhíp ở giỏ xe. Bực như con mực. Nhìn lên tầng hai đã thấy đèn phòng em sáng. Hic. Em giận bỏ về rồi. Chán thế không biết. Người yêu thì không được ôm. Đêm nay phải ngủ với thằng dở người.
– Mượn máy tính online nha !
– Mày bật mẹ rồi còn hỏi mượn làm gì? Rách việc.
– Tiện thể tao mượn cái quần đùi. Quên không mang!
– Có mỗi hãi cái quần của bố này thôi. Mặc thì mặc.
– Thế thôi. Tao mặc sịp.
– Mày bệnh vừa thôi thằng chó. Tao lẳng mày ra ban công bây giờ.
Tức quá đi mất. Bạn bè là cái bẹ bàn nhiều khi làm mình giận ói cả máu. Nó còn thản nhiên ăn hết bánh kẹo em mua để hai đứa mình tối nay ngồi chơi nữa chứ. Ra ban công ngó thấy cửa phòng em đóng im ỉm. Lại buồn bã đi vào.
– Hoàng mày gãi tao cái mông phát. Ngứa quá!
– Con chó. Mày không có tay à?
– Tay tao còn nhúp bò khô. Gãi xong đầy ghét ăn bẩn chết.
– Thằng khùng. Tự làm đi. Mày mà biết bẩn thì đã tắm hàng ngày.
Chả nhẽ lại ra đạp cho nó một phát quay đơ ra. Trèo lên tầng thượng chăm lũ mèo, ra hóng gió thấy em ngồi trên đó từ bao giờ. Nhưng vui cái em không ngồi bó gối như những lúc buồn khổ. Em ngồi trên ghế trèo để phơi đồ. Chân em đung đưa. Miệng hát bài gì đó không rõ. Mình đứng ngắm một lúc mà em không biết.
– Xuống phòng đi! Lạnh đó!
– Hơ. Hoàng lên bao giờ ?
– Lên lúc em bắt đầu lắc lắc đầu hát ý!
– Xấu tính!
– Đêm nay Vi ngủ một mình nha!
– Biết rồi còn nhắc.
– Anh …xin lỗi!
Nghe lời xin lỗi (mà cũng chẳng biết mình có lỗi gì mà xin) em hơi sững lại. Rồi em bảo đợi em, em chạy xuống nhà một lúc. Sau em mang lên một bọc gì đó đưa cho mình. Trời ơi. Mấy cái quần đùi ngày xưa em lấy của mình rồi nhét xuống ống nước.
– Ủa sao Vi còn giữ hả?
– Hử? Mấy cái quần đẹp thế ai vứt làm gì? Đêm hôm đó em lôi xuống giặt đấy!
– Hic, thế đợi anh, anh trả áo đồng phục cho mai còn đi học.
Chạy ngay xuống phòng, cất quần vào tủ không thằng Hưng nhìn thấy nó lại đòi mặc. Quần em giặt, không cho nó mặc được. Ôm cả hai cái áo đồng phục của em, nghĩ thế nào lại cất đi một cái. Đem trả em một cái thôi.
– Cho anh một cái nha! Anh để treo trong tủ cho thơm!
– Hư! Bày đặt!
Nói giọng lạnh lùng nhưng mình biết em thích lắm. Cười tít mắt nhìn dễ thương kinh khủng.
– Mà Hoàng này!
– Ơi!
– Ông Hưng sợ gì nhất?
– Vi định làm gì? Hả?
– Nói đi mà!
– Ờ! Sợ nhện. Mấy con nhện bụng to chân xù xù lông ý!
– Ờ ha!
– Này nha! Không được quậy nữa nha!
– He he
Mặt em lại nham hiểm rồi. Dặn em đi ngủ sớm rồi xuống phòng. Hơn 10h đêm. Phải ngủ sớm mai còn đi học. Xuống phòng đã thấy thằng khùng kia cởi quần bò, mặc mỗi sịp nằm phơi thây ra giường.
– Dm mày mặc quần dài vào cho tao cái. Nhìn bệnh bệnh!
– Thôi, khó chịu lắm. Mày quay mặt vào tường là xong.
– Tiên sư mày. Nằm dẹp ra. Bố ghét!
Đạp nó sang bên cạnh, tắt điện trùm chăn ngủ. Được một lúc đã thấy nó ngày như kéo gỗ. Trời ơi, thế này thì sao ngủ được. Đã thế còn gác. Mỗi lần mò mẫm đẩy chân nó sang lại chạm phải cái đống bùi nhùi ở háng nó. Tuy giống mình nhưng vẫn ghê thấy mồ! Khó ngủ quá vớ điện thoại nhắn tin cho em.
– Vi ơi dậy chơi với anh!
– Hoàng khùng à? Ngủ đi!
Hic. Yêu nhau mà không có tí ngọt ngào nào hết. Mấy ông làm thơ về tình yêu toàn nói phét. >”< Nhắm mắt đếm cừu để ngủ. Hình như đếm đến con thứ mấy tỉ là mình cũng lịm đi về mệt quá!

Chuông điện thoại reo lên lúc gần 5h sáng! Không biết em gọi làm gì sớm thế. Mò ra ban công đã thấy em đứng cười nhe răng.
– Gì đây bà nội?
– Này! Hoàng có sợ nhện không?
– Không!
– Thế cầm cái này cho em!
Em đưa cho mình con nhện lông lá xù xì. Không sợ mà cũng khóc thét cả lên. Định bày trò gì nữa?
– lại định làm gì nữa? Không được quậy anh nữa nha
– Sợ gì? Nhện giả! Cầm đi
Nhón nhón tay cầm thử, ờ, nhện làm bằng xơ vải. Trông giống thật khiếp. Ai sợ nhện nhìn thấy ngất luôn mất.
– Hoàng nhét vào quần ông Hưng cho em
– Không!
– Hoàng không làm em sẽ giận cái vụ Hoàng nói vớ vẩn với ông ấy!
Rồi rồi. Vì tình phản bạn. Mình là thằng khốn nạn nhất quả đất. Khổ nỗi thằng này mặc mỗi cái sịp. Hic. Nhét trong sịp thì chắc nó chạy thẳng về nhà cắt luôn quá. Vén chun quần sịp lên rồi vứt đại vào. Leo lên giường nằm tiếp. Hic. Mình sợ Vi dần rồi!
Không phải đợi lâu. Thằng Hưng tỉnh giấc ngay sau đó 10 phút. Chắc là ngứa quá. Mình nằm ngắm tình hình. Thấy thằng bé ngồi bật dậy, móc quần ra xem.
– AAAAAAAAAAAAAAAA. Hoàng ơiiiiiiiiiiii !
Tiếng thét của nó kinh khủng đến mức báo thức mấy dãy nhà. Nó nhảy dựng xuống giường rũ rũ con nhện lọt xuống đất rồi nhìn kĩ. Mấy giây sau nó chạy thẳng ra ban công. Mình không gọi nó lại chắc nó phi luôn xuống dưới sân mà ngã gay cổ quá ! Mình bật dậy, cố làm mặt ngạc nhiên.
– Cái gì ? Cái gì hả mày ?
– Thằng chó. Mày quét ngay cái của nợ dưới sàn đi cho tao.
Lật đật lấy chổi quét phòng. Trông thằng này y như hôm mình bị em nhét gián vào áo. Mà thằng điên. Nhà ngay mặt đường. Mặc mỗi cái quần sịp ra ban công hét ầm lên. Chạy ra với nó. Thấy em đứng bịt miệng cười ban công bên. Thằng Hưng nhìn sang em, em còn toe toét với nó.
– Xin chào buổi sáng bạn Hưng ! Bạn ngủ ngon chứ ?
Thằng Hưng lúc này mặt cắt không còn giọt máu rồi. Phi ngay vào nhà tắm dội nước. Mình quay sang cười với em.
– Cho nghịch nốt lần này thôi nha. Lần sau Vi nghịch nữa anh đánh !
– Dạ !
Mặt em vẫn hả hê vì trả được thù. Chỉ tội thằng bạn mình thôi. Tiếng xả nước của nó rào rào át hết cả tiếng xe đi dưới đường.

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN