Nhà Trọ Cực Phẩm
Chương 30: Cám ơn anh! L!
Hà Nhạc Nhạc đang bưng cơm lên cho Thân Đồ Mặc,nhìn thấy anh ta liền sửng sốt, “Mục tiên sinh? Anh cần gì sao?”
Mục Duy nhìn Hà Nhạc Nhạc một hồi lâu… Anh vốn không có thói quen ăn cỏ gần hang, cơm chính là cơm, anh không thích dùng thứ khác thay thế đồ ăn. Hơn nữa… Anh cũng không giống Thân Đồ hay Nguyễn Lân, ăn tạp không kén chọn như vậy.
“Ngày mai tôi sẽ đến đại học X, sách hôm trước mượn sách còn chỗ cô không? Với cả cô để tiền thế chấp ở đó đúng không?”
“A!” Bộ sách 《 …. không thể nhục 》kia!”Ngại qua tôi quên mất, để tôi đem đồ ăn lên cho Thân Đồ tiên sinh trước đã, rồi sẽ lập tức mang sách sang đưa cho anh!”
“Không cần, ngày mai lúc tôi đi cô mang đưa cho tôi là được rồi.”
“… Vâng.”
Đêm khuya, mười hai giờ, Hà Nhạc Nhạc cuối cùng cũng được nằm trên giường của mình, bữa ơm vào lúc 2h của Thân Đồ Mặc cô đã bỏ vào ngăn giữ ấm rồi, cô có thể an tâm ngủ thêm vài giờ… Đúng rồi, bộ tiểu thuyết kia, từ lúc mượn về cũng chưa chạm vào nó lần nào.
Hà Nhạc Nhạc bò xuống giường lấy tiểu thuyết, đặt trên gối đầu, tựa vào đầu giường. Cũng lâu lắm rồi chưa đọc tiểu thuyết, không biết hiện tại đang thịnh hành thể loại gì nữa?
Nữ bảo tiêu bảo vệ cho “khốc ca” giả vờ háo sắc để che giấu bản thân? ừ! Cô ấy rất giở, thân thủ cũng tốt, không phải loại nữ chính dễ dàng bị đàn ông ăn hiếp.
Mở ra
Loại này, nội dung thế này cũng có thể thành sách được sao? Toàn bộ nội dung xoay quanh việc nữ chính bị cái người mà cô bảo vệ kia ác ý đùa bỡn, dạy dỗ, khi bị phát hiện chân tướng thì lại bị em trai của “ khốc ca” kia uy hiếp, rồi ở trước khốc ca bị xâm phạm, lúc khốc ca phát hiện ra, lại còn nói “Không sao cả”, còn đồng thời… Ngoài ra, nữ chính còn cùng sát thủ, bạn thân… Trời đất! Nữ chính rõ ràng có năng lực phản kháng mà! Chỉ vì nhiệm vụ yêu cầu không thể để cho khốc ca biết thân phận liền như thế bị… Nhưng hình như mấy người đàn ông nầy đều yêu nữ chính thì phải? Sau khi nhiệm vụ kia hoàn thành thì kết quả sẽ như thế nào đây?
Hà Nhạc Nhạc vẫn tiếp tục lật cho tới tờ cuối cùng, khốc ca cuối cùng cũng phát hiện anh ta yêu nữ chính, lúc chuẩn bị thổ lộ thì nhiệm vụ chấm dứt, nữ chính kết thúc công việc bỏ của chạy lấy người!
Này… sách này có ý gì, thật sự rất đáng giận!
Nhịn không được lại lật xem nội dung phía trước, càng xem thân thể càng nóng, cẩn thận chạm vào giữa hai chân, quả nhiên đã muốn… Ẩm ướt ── nhanh chóng đem sách giấu xuống dưới gối, Hà Nhạc Nhạc trùm chănn kín đầu. Tiểu thuyết bây giờ thật là… Khẩu vị quá nặng, không biết gì là giới hạn nữa rồi…
Sáng sớm hôm sau, Thân Đồ với Mục Duy ăn xong bữa sáng liền ra ngoài, Hà Nhạc Nhạc đỏ mặt đem túi bảo vệ môi trường chứa sách đưa cho Mục Duy.
“Đây là cái gì?” Liếc nhìn Hà Nhạc Nhạc đang hoảng hốt trốn tránh, Thân Đồ hỏi một câu.
Mục Duy mở túi bảo vệ môi trường ra, buồn cười bóc từng tầng túi plastic bao bọc sách ra, tiện tay mở ra xem,
Thân Đồ Mặc cũng lấy tiểu thuyết lật xem thử vài trang, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một nụ cười mị hoặc.
Xem loại sách này cũng đỏ mặt, dùng ngón tay bọn họ không đủ sao?
Sau khi Thân Đồ cùng Mục Duy đi khỏi, Hà Nhạc Nhạc nhìn lịch, lấy sổ tay quản lí ra xem, gọi điện thoại cho công ty vệ sinh nhà trọ.
Lầu hai, lầu 3, lầu 5, lầu 6 cô đều được cấp quyền, nhưng chỉ có Quý Tiết còn chưa trao quyền cho cô, nếu anh ta vẫn không cho, phòng cuả anh ta đành phải để cô tự mình lo liệu vậy.
Thừa dịp không có việc gì, Hà Nhạc Nhạc gọi điện thoại cho Linh Vũ, công việc ở nhà trọ naỳ căn bản không có cuối tuần, nhưng một tháng có hai ngày được nghỉ, nhưng lại không cố định, bắt buộc phải xin phép các chủ nhà, chủ nhà đồng ý mới được nghỉ… khi Linh Vũ biết những yêu cầu, tức giận đến mức muốn bức cô từ chức, vì thế… Bất đắc dĩ cười một tiếng, cô không thể để cho Linh Vũ biết cô còn phải thỏa mãn tính dục cho nhóm ông chủ này nuẵ, nếu không, Linh Vũ đại khái chắc sẽ lấy đao vọt vào giết chết Nguyễn Lân cùng Thân Đồ Mặc, cuối cùng vì tự trách mà tự sát mất.
Có người bạn như Linh Vũ, cô thật sự cảm thấy ông trời đã đối tốt với cô lắm rồi, vì thế cho dù phải làm những việc này, cho dù hèn hạ bị người ta tùy ý đùa bỡn, cô cũng sẽ không oán trời, cũng không oán bất cứ kẻ nào.
“A! Đúng rồi, Nhạc Nhạc, lâu lắm rồi cậu không lên NG đúng không? Lão đại rất nhớ cậu đấy, hôm qua còn nói muốn cậu hát cho anh ấy nghe nữa, buổi tối có thời gian rảnh thì lên xem đi. A! Sư phụ gọi tớ, tớ tắt máy trước nha! Nhớ lên NG nha!”
“Ừ! Biết rồi, cậu tranh thủ đi làm việc đi! Cố lên! Dùng công lý tiêu diệt kẻ xấu!”
“Tớ phải đi công tác!”
Hà Nhạc Nhạc cười tắt điện thoại.
NG là một diễn đàn mở rộng, tên đầy đủ là NO GOD, quản lý của diễn đàn tên là L, cũng chính là lão đại trong miệng Linh Vũ, lý do vì sao họ gia nhập vào trang web này, thật đúng là trùng hợp. Năm hai, Linh Vũ vì muốn tìm kiếm tài liệu mà hack máy tính người khác, vừa khéo là lúc ấy L cũng đã khống chế máy tính kia, liền bắt được Linh Vũ, Linh Vũ bị kỹ thuật của L thuyết phục, chết sống muốn nhận anh ta làm lão đại, ở trong giới hacker nơi nơi hỏi thăm tin tức của L, rồi đến một ngày… L cũng thu Linh Vũ làm đồ đệ, nhân tiện cô cũng bị kéo vào NG, nhưng cô chỉ tham gia cho vui mà thôi, chính là có một lần bị Linh Vũ lôi kéo, hợp xướng môtj bài bị L nghe thấy được, L lấy kỹ thuật hacker để trao đổi, muốn Linh Vũ kêu cô ca hát.
Cô… Rất ít khi ca hát, cũng biết mình hát rất bình thường, nhưng không biết vì sao L vẫn thích.
Đi lên NG, L không ở, nhưng có để lại lời nhắn cho cô ──
“Xảy ra chuyện gì à?”
Nhìn thấy những lời này, nháy mắt, Hà Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy mũi mình lên men, cổ họng nghèn nghẹn… Đúng vậy, cô không oán trời, không trách người, cô ép bản thân kiên cường một mình đối mặt hết thảy, nhưng mà… Biết bản thân mình được người khác quan tâm, để ý… cô thật sự rất, rất cảm kích.
Ép nước mắt trở vào, Hà Nhạc Nhạc giật nhẹ khóe miệng, trả lời anh:
L, em không sao a, chỉ là vừa mới bắt đầu làm việc nên hơi bận rộn, buổi tối không còn tinh thần nên mới không lên diễn đàn. Lần này hát cho anh một bài mới? Hy vọng anh thích.
Tựa vào đầu giường, ôm laptop, Hà Nhạc Nhạc nhẹ nhàng hát. Không có nhạc đệm chỉ mang theo sắc thái cảm ơn hát cho anh nghe…
L, cám ơn anh.
“L, cám ơn anh.” Nghe xong câu cuối cùng, người đàn ông trẻ tuổi tuấn nhã vẫn như trước nhắm mắt nằm ngửa trên ghế sô pha.
“Sư phụ, em đã chuẩn bị xong, có thể đi được rồi.” Ngoài cửa truyền đến một giọng nữ trẻ tuổi đầy sức sống.
“Ừ.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!