Nhà Trọ Địa Ngục - Quyển 7 - Chương 13: Hiện hình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
11


Nhà Trọ Địa Ngục


Quyển 7 - Chương 13: Hiện hình


Quay ngược thời gian lại một chút.

Xe buýt cuối ngày số 145, đang không ngừng tăng tốc trên con đường nhỏ, khoảng cách tới trạm cuối ở Nguyệt Hoa thôn càng lúc càng gần.

Lệ quỷ kia, giờ phút này hoàn toàn không thấy bóng dáng. Nhưng mà ba người Ngân Dạ, Hạ Tiểu Mỹ và Lâm Linh, không dám buông lỏng một chút nào, mỗi phút mỗi giây đều cảm thấy hết sức khẩn trương.

Ngay vào lúc này, Hạ Tiểu Mỹ vô tình liếc về phía bên cạnh, kế tiếp… Xém chút nữa đã bật ra tiếng thét!

Thiếu nữ đeo tai nghe kia… Biến mất! Mới vừa rồi cô ta vẫn ngồi ở ghế, giờ phút này… Biến mất!

Đương nhiên, chẳng có bất kỳ hành khách nào phát hiện, thiếu nữ đeo tai nghe biến mất.

Tới… Tới rồi!

Hàm răng Ngân Dạ cắn vào môi, cắn đến bật máu.

Thật ra thì hắn cũng biết, khám phá ra chân thân của lệ quỷ đối với mình thật ra không có lợi, ngược lại còn làm nó thoải mái giết chóc mà chẳng kiêng kị điều gì. Nhưng mà, nếu không khám phá ra, lệ quỷ sớm muộn cũng sẽ động thủ. Khám phá ra xong, còn có hy vọng đoạt được mảnh địa ngục khế ước.

Hôm nay…

Đã lâm vào tuyệt cảnh. Trừ phi, tìm ra được huyết tự sinh lộ.

Cứ thế chết ở đây sao? Mảnh địa ngục khế ước kia xử lý thế nào? Làm sao mới giao được cho Ngân Vũ?

Mặc dù khoảng cách đến trạm cuối, nhiều lắm chỉ còn hai ba phút, nhưng trong khoảng thời gian này, cũng đủ để lệ quỷ kia giết chết bọn họ vô số lần!

Nhưng còn có thể làm gì? Chưa tới Nguyệt Hoa thôn không thể xuống xe được! Khoảng thời gian hai ba phút này… Ở bên trong buồng xe buýt chật hẹp…

Bọn họ cũng giống như chim trong lồng không cách nào chạy trốn!

Ngân Dạ liên tục toát mồ hôi lạnh trên trán, tay y cũng lạnh như băng. Đây mới là lần huyết tự chỉ thị thứ tư mà thôi, chẳng lẽ đã bó tay chịu thua?

Thời khắc này ở bên trong buồng xe buýt tràn ngập không khí sợ hãi.

Sau một khắc… Ngân Dạ phát hiện, người trung niên mặt sẹo kia, cũng không thấy nữa!

Gần như ngay lập tức Ngân Dạ nhích người rời xa khu vực phục cận ghế ngồi của gã mặt sẹo, y liên tục thở hổn hển, hai tay run rẩy rút ra chiếc bật lửa, đốt một điếu thuốc đưa lên miệng.

Sau khi rít một hơi thật sâu, y nhìn Lâm Linh và Hạ Tiểu Mỹ trước mắt nói:” Các cô… Tin tôi không?”

Hai người nhất thời gật đầu như trống bỏi, giờ phút này Hạ Tiểu Mỹ đã bị dọa bay hết hồn phách, làm sao cũng không nghĩ tới một cây dù vậy mà lại chính là lệ quỷ, hiện giờ lần nữa lẻn trở vào bên trong buồng xe buýt…

Tiếp theo, Ngân Dạ rút mảnh địa ngục khế ước ra khỏi túi áo, sau đó đặt ở trên sàn.

Tiếp theo, Ngân Dạ rút mảnh địa ngục khế ước ra khỏi túi áo, sau đó đặt ở trên sàn.

“ Nhất định nó sẽ tới lấy… Các cô giúp tôi canh chừng sát sao mảnh khế ước này…”

Tiếp theo, Ngân Dạ liền quan sát động tĩnh chung quanh. Những hành khách khác đều đang rất bình thản, song, đây chỉ là sự yên tĩnh trước cơn bão lớn mà thôi…

Khủng bố thực sự sắp lũ lượt kéo tới.

Mảnh địa ngục khế ước, Ngân Dạ khẳng định muốn lấy. Nhưng nếu như chết, vậy cũng chẳng còn ý nghĩa. Trước mắt ưu thế lớn nhất của lệ quỷ là ở trong tối, bên trong buồng xe buýt chật hẹp này, bất cứ lúc nào nó cũng có thể ra tay giết y đoạt lại mảnh khế ước.

Nhưng bây giờ không giống nữa… Nhà trọ nhất định sẽ đem toàn lực ngăn cản các chủ hộ đoạt được mảnh khế ước!

Cho nên…

Lệ quỷ khẳng định sẽ xem mảnh khế ước là mục tiêu cấp thiết, tiếp sau đó mới là giết người.

Lúc này, Ngân Dạ bắt đầu cảm giác được không khí quỷ dị. Rõ ràng không có bất kỳ người nào tiếp cận mảnh khế ước trên mặt sàn, nhưng dự cảm nguy hiểm càng lúc càng mãnh liệt…

Khoảng chừng năm phút nữa, sẽ đến trạm Nguyệt Hoa thôn. Tài xế đã bắt đầu nhắc nhở:” Các vị, trạm cuối là thôn Nguyệt Hoa, mọi người chuẩn bị xuống xe đi.”

Tới rồi…

Còn chưa động thủ sao?

Rốt cuộc nấp ở nơi nào?

Ngân Dạ lại rít một hơi thuốc, còn Hạ Tiểu Mỹ và Lâm Linh bên cạnh thì càng lúc càng khẩn trương. Nhất là Hạ Tiểu Mỹ, đôi mắt của cô cứ nhìn chằm chằm vào mảnh khế ước một khắc cũng không rời, dường như còn hận không thể trừng đến con ngươi lồi ra ngoài.

Ngay vào lúc này, dị biến bắt đầu xảy ra.

Hai bàn tay đẫm máu và rửa nát, từ sau ót vòng qua lỗ tai của Lâm Linh, chụp xuống mảnh khế ước trên mặt sàn!

Trong nháy mắt này, bên ngoài cửa sổ nổi lên một trận gió, thổi mảnh khế ước bay lên giữa không trung!

Ngân Dạ lập tức vung tay ra bắt lấy mảnh khế ước đang bay, thở phào nhẹ nhõm.

Song, kế tiếp Ngân Dạ bất ngờ nhận thấy… Lâm Linh đã biến mất không còn bóng dáng! Mà Hạ Tiểu Mỹ chỉ tập trung chú ý mảnh khế ước, căn bản không để ý cô ta biến mất vào lúc nào! Hai người, căn bản không thấy được đôi bàn tay kia!

Lúc này, rốt cục xe đã đến trạm, dừng lại.

Ngoài cửa sổ, đã có thể nhìn thấy chiếc taxi mà Ngân Dạ gọi trước.

Ngoài cửa sổ, đã có thể nhìn thấy chiếc taxi mà Ngân Dạ gọi trước.

Ngân Dạ cắn răng một cái, hung hăng nhặt lấy mảnh khế ước lên, lập tức xông tới cánh cửa xe đã mở!

Song, trong nháy mắt này, toàn bộ xe buýt bất chợt bị bóng tối bao trùm! Tiếp theo, cánh cửa lên xuống xe buýt vừa mở cũng như các cửa sổ, đều bất ngờ tự động đóng lại, tất cả rèm cửa đều buông xuống! Trong nháy mắt, cả buồng xe đều chìm vào trong bóng tối tĩnh mịch!

Không chỉ như vậy… Tài xế và những hành khách khác, toàn bộ đều biến mất không còn bóng dáng! Bên trong buồng xe buýt, chỉ còn lại hai người Ngân Dạ và Hạ Tiểu Mỹ!

Ngân Dạ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, huyết dịch tựa hồ đã chảy ngược…

Y thử đến vị trí lái xe khởi động công tắc đóng mở cửa, nhưng căn bản không có tác dụng. Chạy đến cửa sổ, dùng hết sức bình sinh, cũng không có cách nào mở một cái cửa sổ ra, thậm chí lấy hộp thuốc chuyên dụng trong ba lô ra đập thật mạnh lên cửa sổ, nó cũng không vỡ! Trong lúc đó Hạ Tiểu Mỹ cũng đi mở thử cửa xe, nhưng căn bản là vô dụng, cô cũng thử tông cửa, nhưng kết quả vẫn là tốn công vô ích.

Rất rõ ràng, mấy cái cửa này đã bị quỷ động tay động chân…

“ Không——————“

Trong tình huống tuyệt vọng này, còn có sinh lộ gì nữa đây?

Hạ Tiểu Mỹ toàn thân co quắp ngã xuống sàn, cô bất chợt ý thức được, đã xong rồi… Xong rồi! Tuyệt vọng cùng cực ập đến, nhưng cô căn bản không khóc nổi, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới này trong nháy mắt hoàn toàn biến mất, đại não… Chỉ còn lại sự trống rỗng.

Ngân Dạ cũng quỳ trên mặt sàn.

Y dường như cũng đã tuyệt vọng.

Ở bên trong buồng xe buýt tối tăm, lệ quỷ kia tiễn bọn họ đến chỗ chết, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!

Lần huyết tự này… Mình đã không thể tìm ra được sinh lộ…

Ngay vào lúc này…

Khoan… Chờ đã…

Huyết tự?

Đúng rồi, tài xế! Là tài xế a!

Tại sao không để tài xế trở thành một trong số những người bị tình nghi là lệ quỷ?

Y lập tức đứng lên, xông đến vị trí ghế ngồi của tài xế, vòng tay xuống gầm ghế, kế tiếp, y mò được một thứ đen đen!

Vật này giấu ở sâu trong góc bên dưới ghế lái, là một cái rương hình hộp chữ nhật màu đen.

Lúc này Ngân Dạ kích động cảm thấy… Cái rương này mười phần chắc chín là có quan hệ tới sinh lộ!

Lúc này Ngân Dạ kích động cảm thấy… Cái rương này mười phần chắc chín là có quan hệ tới sinh lộ!

Y lập tức mở cái rương màu đen này ra, đồng thời hô to gọi Hạ Tiểu Mỹ đang ở sau lưng:” Mau! Cô, mau lấy một cây đèn pin qua đây!”

Hạ Tiểu Mỹ lúc này mới phục hồi phản ứng, cô lập tức mở ba lô của mình, lấy đèn pin ra, xông tới đưa cho Ngân Dạ.

Bật đèn pin lên, đồ trong rương đã có thể thấy rõ, đó chính là… Năm món đồ có kích thước giống nhau, chế tác tinh xảo, là búp bê đồ chơi!

Mà mấy con búp bê này… Hình tượng không ngờ lại hoàn toàn giống Ngân Dạ, Hạ Tiểu Mỹ, Lâm Linh, Ngô Hiểu Xuyên và Lương Băng!

“ Cái này, là…” Hạ Tiểu Mỹ vô cùng kinh ngạc nhìn mấy con búp bê trong rương.

Còn Ngân Dạ ngay sau đó phát hiện… Mấy con búp bê này cả về phong cách và kỹ thuật chế tác, đều hoàn toàn giống với những con búp bê thế thân trong Tết con gái ở Nhật Bản!

“ Đúng! Những con búp bê này chính là sinh lộ mà nhà trọ đã an bài! Nhật Bản vào thời kỳ Heian, đã bắt đầu chế tác búp bê, chúng được đặt trên thuyền cỏ thả trôi theo dòng sông, tượng trưng cho việc mang đi tất cả tai hoạ. Nói cách khác, búp bê là để thay thế cho người thật nhận lấy tai hoạ, nói như vậy, nếu đem những con búp bê này giao cho lệ quỷ, những con búp bê này sẽ chết thay chúng ta, chúng ta cũng không cần chết!”

Chắc là không sai…

Nhà trọ cố ý an bài như thế! Vì không muốn bọn họ chú ý đến tài xế, nên mới không để tài xế trở thành người bị hiềm nghi là lệ quỷ. Cứ như vậy, còn ai có thể phát hiện cái rương màu đen dưới chân tài xế? Càng không có cách nào liên tưởng thứ đồ trong rương, chính là sinh lộ!

Những con búp bê đó, sợ rằng sẽ thay thế bọn họ, nộp mạng cho lệ quỷ!

Ngay từ lúc bắt đầu… Y đã hoàn toàn bị nhà trọ lừa gạt…

Trong bảy hành khách có một người là lệ quỷ, thật ra thì lệ quỷ là một trong các hành khách hay là một tồn tại vô hình có quan trọng hay không? Có lẽ cũng không quá khác nhau? Mảnh khế ước địa ngục, Ngân Dạ là cửu tử nhất sinh mà có được, hoàn toàn nhờ vào vận may tốt, chỉ cần sai một ly thì cái mạng nhỏ lập tức bỏ lại trên chiếc buýt này.

Nếu như ngay từ đầu đã để ý đến tài xế, phát hiện cái rương màu đen, mở nó ra, kết hợp với truyền thuyết búp bê Nhật Bản, Ngân Dạ lập tức có thể suy đoán ra đây chính là sinh lộ! Nhưng mà, để bọn họ chú ý vào hành khách xem ai trong đó là lệ quỷ, nhà trọ đã cố ý dẫn dắt sự chú ý của bọn họ rời xa địa phương tồn tại sinh lộ!

Nhà trọ đúng thật là kinh khủng… Chỉ với mấy dòng huyết tự ngắn gọn, lập tức có thể đẩy bọn họ vào một cái bẫy đáng sợ, không để ý mà bỏ qua sinh lộ ngay trước mắt!

Ngân Dạ đã hoàn toàn đúng. Trên thực tế, tài xế này lúc mới đi làm đã thấy bên dưới ghế ngồi có để một cái rương đen, nhưng không biết tại sao, gã căn bản không muốn mở nó ra, cũng không muốn ném nó xuống, vẫn cứ để nó ở đó đến bây giờ…

Hạ Tiểu Mỹ vừa nghe có thể cầu sinh trong tuyệt cảnh, thì kích động đến gần rơi nước mắt!

Thời điểm Ngân Dạ đang muốn lấy con búp bê ra… Chợt một trận gió thổi qua, làm cho cái nắp rương lần nữa đóng lại! Ngân Dạ muốn mở ra trở lại, thì phát hiện hình như nắp đã bị kẹt, mở mãi không ra!

Mà đúng lúc này, Ngân Dạ và Hạ Tiểu Mỹ rõ ràng nhìn thấy… Ở hàng ghế cuối cùng trong buồng xe buýt, xuất hiện một thân ảnh màu đen! Trong nháy mắt nó xuất hiện, ánh sáng đèn pin phụt tắt!

Thân ảnh màu đen kia, liên tục vặn vẹo thân thể một cách kỳ quái, từ từ nhắm hướng Ngân Dạ và Hạ Tiểu Mỹ tiến tới!

“ Mở… Mở, mở ra a!”

“ Mở… Mở, mở ra a!”

Ngân Dạ và Hạ Tiểu Mỹ cùng lúc dùng đến khí lực toàn thân bật mở cái nắp rương, nhưng dù có dùng bao nhiêu sức, nó vẫn không nhúc nhích.

Bóng đen ngày càng gần… Rất nhanh, đi tới địa phương cách Ngân Dạ và Hạ Tiểu Mỹ khoảng chừng hai thước!

Không… Không… Không!

Mấy ngón tay của Ngân Dạ và Hạ Tiểu Mỹ thi nhau liều mạng bật mở nắp rương, nhưng vẫn vô ích!

Không… Không… Không!

Bóng đen kia, rốt cục đi tới trước mặt hai người, rồi đứng lại.

Ngân Dạ hung hăng đập cái rương xuống đất, đập, đập, đập! Nhưng cái rương này cực kỳ chắc chắn, đập làm sao nó cũng không mở ra!

Vị trí của Ngân Dạ và Hạ Tiểu Mỹ là bên cạnh ghế tài xế, đã… không thể trốn vào đâu nữa!

Chợt, bóng đen kia giơ hai tay lên cao, sau đó… Giống như là tia chớp chụp về hướng hai người!

Trong nháy mắt đó, hai mắt Ngân Dạ cũng hoàn mất đi hy vọng sống, chẳng qua tay vẫn theo quán tính hung hăng đập cái rương kia xuống sàn một lần nữa!

Đông!

Đồng thời với tiếng vang, cái nắp của chiếc rương màu đen kia rốt cục bị đập bung ra! Năm con búp bê chứa bên trong, lăn ra rơi xuống, phân tán trên mặt sàn!

Cả một chuỗi sự việc phát sinh, cơ hồ chưa tới một giây. Trong nháy mắt những con búp bê lăn ra, bàn tay của cái bóng đen này dừng lại giống như là bị bấm nút pause! Lúc này, đôi tay mang theo mùi hôi thối mãnh liệt kia, cơ hồ đã dán sát vào mặt của Ngân Dạ và Hạ Tiểu Mỹ, thậm chí khoảng cách còn chưa tới một li!

Một giây… Hai giây… Ba giây… Ngân Dạ và Hạ Tiểu Mỹ vẫn không nhúc nhích. Bọn họ biết, sống hay chết, sắp được phán quyết! Thời gian mấy giây ngắn ngủi, lại dài giống như mấy thế kỷ!

Sau đó, đôi tay kia, lại bắt đầu động! Bóng đen chầm chậm, rụt hai tay trở về, động tác giống như là đang chiếu chậm. Mỗi một giây một khắc đôi tay kia rụt về, Ngân Dạ và Hạ Tiểu Mỹ cứ như đang vòng qua vòng lại giữa biên giới địa ngục và thiên đường!

Kế tiếp, bóng đen nhặt lên hai con búp bê rơi trên mặt sàn, bóng đen kia bắt đầu chầm chậm lui về phía sau, lui về phía sau…

Cuối cùng, biến mất ở trong bóng tối.

Cùng lúc đó, cửa xe lần nữa mở ra.

Ngân Dạ và Hạ Tiểu Mỹ vẫn còn ngây ngốc nhìn về phía trước, tựa hồ vẫn không có cách nào tiếp nhận, sự thật là bọn họ đã sống sót, thân thể vẫn cứ đơ như cũ, giống như bị hoá đá…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN