Nhà Trọ Địa Ngục
Quyển 7 - Chương 3: Bảy người hành khách
Thời gian cực nhanh, ngày 15 tháng 1 đã tới.
Xế chiều, bên trong phòng 1404 tại nhà trọ.
“ Ngân Vũ… Không ngờ chúng ta đồng thời chấp hành huyết tự, lại không thể ở chung một chỗ…” Ngân Dạ vừa tiếc nuối nói, vừa nhìn muội muội trước mặt.
“ Độ khó huyết tự lần thứ sáu…” Ngân Dạ nghĩ đến đây thì cảm thấy trái tim giống như bị nhéo một cái, nói:” Ngân Vũ… Em nhất định phải cẩn thận, thật cẩn thận. Độ khó nhất định rất cao, em phải luôn ở sát bên người Lý Ẩn… Mảnh địa ngục khế ước đó lấy không được cũng mặc kệ, ngàn vạn lần không được đơn độc hành động!”
“ Ừ, em biết, ca ca.”
“ Ca ca…” Chợt Ngân Vũ nói:” Lúc trước cha mẹ của em… Cũng là bị lưu trong tòa nhà trọ này… Vẫn luôn hỗ trợ nhau sinh sống, cuối cùng…”
Thời điểm bọn họ tiến vào nhà trọ, chắc là sau khi sinh Ngân Vũ không bao lâu. Mà qua năm năm, mới chết bởi huyết tự chỉ thị, cũng coi như là chống cự được khá lâu. Nói không chừng… Đã chống cự được đến huyết tự chỉ thị lần thứ sáu.
Nhưng mà, cuối cùng vẫn không chạy thoát được cái chết.
“ Đều là chuyện mười mấy năm trước rồi…” Ngân Vũ thương tiếc nói:” Vừa nghĩ tới cha mẹ cũng từng ở trong cái tòa nhà trọ này, em…”
Đúng vậy…
Ngân Dạ cũng rất rõ ràng, Ngân Vũ đối với cái chết của cha mẹ ruột, thủy chung cảm thấy vô cùng đau khổ. Cô rất hiểu cha mẹ bởi vì vào sống trong tòa nhà trọ này, không cách nào chăm sóc cô, mới buộc lòng không thể không đem cô phó thác cho người bạn thân nhất của họ.
“ Ca ca anh… Cũng phải cẩn thận, thật cẩn thận nhé. Nhất định phải mau chóng tìm ra huyết tự sinh lộ…”
“Ừ,” Ngân Dạ gật đầu một cái, ngay sau đó, Ngân Vũ nâng tay trái lên, nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, nói:” Ca ca… Anh biết không? Lần trước, trong mộng cảnh sau cùng, thằng hề đáng lẽ đã giết được em…”
“ Cái gì?”
“ Khi đó… A Thần xuất hiện. A Thần xuất hiện bên trong giấc mộng, sau đó anh ấy giúp em chế trụ thằng hề. Nếu như không phải như thế, em nghĩ em sẽ không thể nào tỉnh lại.”
“ Ngân Vũ…”
“Em biết, đó bất quá là mộng cảnh hư ảo mà thôi. Em sẽ tiếp tục kiên cường… Bởi vì A Thần, phải tiếp tục sống sót.”
Ban đêm, mười một giờ rưỡi.
Ban đêm, mười một giờ rưỡi.
Bên ngoài Đông Minh trấn ngoại ô thành phố K. Trên một con đường yên tĩnh, đám người Ngân Dạ, Lương Băng, đang ở đó chờ xe buýt đến.
“ Các người nói…” Chợt Lương Băng nghĩ đến một trường hợp kinh khủng:” Không may xe buýt trễ giờ thì làm sao đây? Nếu như nó không kịp đến trạm trước 12h đêm, vậy chúng ta không phải chết rất oan uổng sao?”
“ Làm sao có thể…” Ngân Dạ mới vừa nói ra mấy lời này… Đầu đường phía trước, xuất hiện ánh đèn xe.
Tới! Là xe buýt.
Năm người đều tập trung tinh thần cao độ, chờ xe buýt dừng lại trước mặt.
Đây là một chiếc xe buýt sơn ngoài màu trắng.
Cửa xe buýt mở ra, ngay sau đó năm người lập tức nhanh chóng nối đuôi nhau tiến vào.
Sau khi vào bên trong xe buýt, phản ứng đầu tiên của mọi người chính là liếc nhìn hành khác bên trong xe…
Tầng một bên dưới, tổng cộng có bảy hành khách.
“ Này…” Hạ Tiểu Mỹ lập tức cảm thấy, bảy người này…
Có hai người ngồi ở hai bên trên hàng đầu tiên trong buồng xe, bên trái chính là một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi đang đeo tai nghe walkman, còn phía bên phải lại là một nam nhân đeo mặt nạ đầu lâu quỷ. Phía sau một chút, cách hai hàng cũng có người ngồi hai bên, bên trái là một gã thanh niên ôm máy tính xách tay, phía bên phải là một bé trai chừng mười tuổi mặc y phục bệnh nhân của bệnh viện. Sau lưng bé trai hai hàng ghế, là một nữ nhân mặc chiếc váy đỏ, đeo kính mát màu đen, cùng một tráng hán trung niên mặt sẹo.
Người ngồi ở hàng cuối cùng, là cổ quái khác thường nhất.
Đang ở trong buồng xe, lại mở dù che kín đầu… Là một lão thái thái khoảng chừng tám chín mươi tuổi!
Còn tài xế thì là một nam tử ước chừng ba mươi tuổi, gã thấy năm người đã lên xe, liền đóng cửa xe lại, bắt đầu tiếp tục cho xe lăn bánh.
Tài xế không phải là quỷ…
Như vậy…
Như vậy…
Ngân Dạ nhanh chóng quét mắt qua bảy người hành khách này.
Thiếu nữ nghe walkman, nam nhân đeo mặt nạ quỷ, thanh niên cầm máy tính xách tay, bé trai bệnh nhi, nữ nhân váy đỏ đeo kính, tráng hán mặt sẹo, lão bà bà che dù…
Trong bảy người này, một trong số họ, chính là lệ quỷ đang cầm địa ngục khế ước!
Đến tột cùng… Là ai?
Xe đã lăn bánh.
Năm người đều đứng, cũng không hề di chuyển.
Ai cũng không dám ngồi xuống a, dù sao nhất định phải cẩn thận quan sát bảy hành khách này. Bất cứ người nào, đều có thể là quỷ hồn. Còn cầm địa ngục khế ước.
Hạ Tiểu Mỹ trên người có đem theo một cái gương, cô quay lưng lại, lấy gương ra, rọi về phía bảy hành khách sau lưng.
Bảy người kia…
Toàn bộ đều xuất hiện trong gương!
“ Quả nhiên không hữu dụng…” Hạ Tiểu Mỹ tự mình cười giễu.
Mặt khác… Bốn người Lý Ẩn, Doanh Tử Dạ, Dương Lâm cùng Ngân Vũ, cũng đã tới khu cư xá Trữ Phong.
Cư xá Trữ Phong là một khu cư xá ngoại ô bị bỏ hoang, bên trong cư xá có khoảng năm tòa nhà, tựa hồ là bởi vì công trình đã xảy ra sự cố, mà bị bỏ dỡ nửa chừng, cuối cùng toàn bộ các tòa nhà trong khu cư xá này cũng bị bỏ hoang, tương lai sẽ bị san bằng để sử dụng vào mục đích khác.
Cả khu cư xá vô cùng âm u, thời điểm gần nửa đêm không giờ, tiến vào bên trong cư xá, cảm giác chung quanh giống như tràn ngập u linh trong bóng đêm, những tòa nhà âm u đổ nát, khiến cho người ta ớn lạnh.
Tòa nhà số 1 lại nằm sâu nhất trong cư xá, điểm này hoàn toàn trái ngược với thứ tự mà nó được đánh số.
Trên mặt đất, khắp nơi đều vương vãi rác rến và tro bụi, thậm chí thỉnh thoảng thấy một hai con chuột xông ra. Ruồi muỗi cũng tương đối nhiều, khắp nơi ngập mùi hôi thối.
Trên mặt đất, khắp nơi đều vương vãi rác rến và tro bụi, thậm chí thỉnh thoảng thấy một hai con chuột xông ra. Ruồi muỗi cũng tương đối nhiều, khắp nơi ngập mùi hôi thối.
“ Hoàn cảnh đúng là không thể kém hơn được nữa.” Lý Ẩn lắc đầu một cái nói:” Địa phương mà nhà trọ chọn, đúng là nơi tuyệt vời để bắt quỷ a.”
Ngân Vũ thì mọi lúc đều chú ý chung quanh, dù cho thời gian coi như vẫn chưa tới, nhưng cũng không thể khinh thường.
Song, ngay vào lúc này, còn có hai thân ảnh khác, tiến vào khu cư xá bỏ hoang này.
Chẳng qua, hai người kia, là tiến đến cửa tòa nhà số 4.
Hai người bọn họ, thoạt nhìn là một nam tử mặc tây trang khoảng ba mươi mấy tuổi, người còn lại thì mặc áo low-cut, trang phục vô cùng hở hang là một nữ nhân hai mươi mấy tuổi, bộ y phục này, hoàn hảo phơi bày bộ ngực đầy đặn hoàn mỹ của cô gái ra ngoài.
“ Em nói này… Nơi này thật sự không có ai tới chứ?” Nữ nhân kia có chút lo lắng nhìn chung quanh, còn nam tử mặc tây trang kia vỗ ngực nói:” Đương nhiên rồi! Hôm nay hai chúng ta có thể hảo hảo ở nơi này làm đến long trời lở đất a. Từ lâu anh đã chán đến nhà trọ rồi, quá tầm thường. Loại địa phương có không khí âm trầm này, không phải rất phấn khích sao?”
“ Anh đáng ghét… Cái gì phấn với khích…”
“ Anh đã nói với lão bà, hôm nay tăng ca đêm ở công ty, ha ha, cho nên phải rất khuya mới trở về, tuyệt đối không thành vấn đề.”
Nữ nhân này đương nhiên là “gà”. Ngày thường bị vạn người cưỡi, tự nhiên sớm đã thành thói quen, ở nơi nào làm, ả căn bản không thèm để ý, dù sao, đối phương trả tiền là được. Cái nghề này, mặc dù bị người khinh bỉ, nhưng ả cảm thấy tiền kiếm rất nhanh rất dễ dàng, chỉ cần hầu hạ loại nam nhân này được thoải mái, tiền liền từng xấp từng xấp nhảy vào tay.
Tiếp theo, hai người tiến vào tòa nhà số 4. Tiến vào bên trong hành lang tòa nhà, nam tử mặc tây trang kia đã không thể chờ đợi mà cỡi quần áo ra, hơn nữa muốn kéo vai áo của nữ nhân kia xuống. Nữ nhân nhếch miệng cười một tiếng, nói:” Gấp cái gì, từ từ thôi…”
Mấy phút sau, bên trong hành lang bắt đầu ngập tràn thanh âm rên rỉ. Hai cơ thể nhờ nhờ trắng xoắn lấy nhau, hưởng thụ sự sung sướng bản năng.
Vừa lúc đó…
Đầu cầu thang, một trận gió chợt thổi.
Trên lan can cầu thang ở tầng lầu phía trên hai người…
Đột nhiên, một bàn tay trắng khô gầy đến mức gần như có thể thấy xương hiện ra!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!