Nhà Trọ Mỹ Nữ Của Ta - Bảo ca! Ngươi nhất định phải giúp ta.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Nhà Trọ Mỹ Nữ Của Ta


Bảo ca! Ngươi nhất định phải giúp ta.



Đào Bảo từ trong túi lấy ra một cái Hoan Hỉ thạch rau câu.

-Đầu tiên, bóc ra một cái thạch rau câu.

Đào Bảo ngẩng đầu, nhếch miệng cười cười:

-Sau đó, đem thạch rau câu để vào trong miệng.

Hắn đem thạch rau câu để vào trong miệng mình, nhai nhai.

-Cuối cùng, hướng về phía đối phương hôn.

Nói xong, Đào Bảo lấy tốc độ kinh người nhanh chóng hôn lên môi thơm Hạ Tình.

Động tác Đào Bảo thật sự quá nhanh, Hạ Tình căn bản không kịp ngăn cản.

Hơn nữa, bị Đào Bảo cưỡng hôn, trong nháy mắt hai người liền môi chạm môi, Hạ Tình như bị điện giựt, cả người đều bối rối.

Đào Bảo cường hôn hai ba giây, thấy Hạ Tình sắp kịp phản ứng, lập tức rút lui hướng về sau nhảy ra.

-Như thế nào a? Có phải là có luồng hương vị thạch rau câu, hay là ô mai vị.

Đào Bảo cười mỉm nói.

-Ngươi dĩ nhiên, dĩ nhiên. . . .

Sắc mặt Hạ Tình bỗng xanh mét, phẫn nộ đến cực điểm.

Nàng lấy tay lau lau bờ môi mười mấy lần, sau đó vẻ mặt tức giận nhìn nhìn Đào Bảo:

-Khốn kiếp! Cặn bã! Cầm thú! Đi chết đi!

Cảm thấy không hết hận, Hạ Tình dứt khoát cả người đều nhào tới, làm bộ muốn cùng Đào Bảo liều mạng.

Đào Bảo chảy mồ hôi:

-Tại sao a? Chúng ta lại không phải lần đầu tiên hôn môi. Được rồi, ta thừa nhận, lần này cảm giác cùng trước kia đúng là không giống nhau, môi của ngươi càng mềm mại, càng. . .

Hạ Tình trực tiếp cởi giầy, hướng về phía Đào Bảo mãnh liệt đập tới.

Đào Bảo lại càng hoảng sợ, nhanh chóng đóng cửa lại.

Phanh!

Giầy nện vào cánh cửa, rớt xuống.

-Hạ Tình, ngươi, cần bình tĩnh!

Ngăn cách bằng cánh cửa, Đào Bảo nói.

-Bình tĩnh chị ngươi!

Lúc này, Tô Noãn Noãn nghe được động tĩnh bên ngoài, cũng là chạy ra, nói:

-Làm sao vậy? Làm sao vậy?

Hạ Tình oán hận nói:

-Bị chó cắn!

-A, thật là đúng dịp, ta vừa mới cắn chó.

Hạ Tình nhìn Tô Noãn Noãn liếc một cái, tức giận nói:

-Cái chuyện hài này một chút đáng cười.

-Được rồi.

Tô Noãn Noãn nhìn nhìn Đào Bảo cửa phòng, lại nói:

-Đào Bảo làm sao chọc giận ngươi sao? Ta làm sao cảm giác từ khi Đào Bảo vào ở nhà trọ, ngươi liền một mực nhằm vào hắn vậy?

Đào Bảo trong phòng giơ ngón tay cái lên:

-Hỏi hay lắm!

-Không có biện pháp, hắn cùng chồng trước của ta có nhiều điểm giống, ta nhìn hắn đều tức giận!

Hạ Tình nói.

Đào Bảo: . . .

-A, nguyên lai như thế.

Tô Noãn Noãn gật gật đầu:

-Đây cũng là chuyện không có cách nào khác. Nữ nhân từng ly hôn thấy được nam nhân giống như chồng trước đều sẽ sinh khí.

Đào Bảo: . . .

-Cái này cũng được a? Con mẹ nó, nữ nhân nhà trọ này tam quan đều vặn vẹo a! Hẳn đây là do người gọi là Vân Hi chủ nhà dạy dỗ?

-Ta trở về stream, Hạ Tình, ngươi cũng trở về đi ngủ a. Đào Bảo chỉ là hơi giống chồng trước của ngươi, nhưng dù sao cũng không phải là chồng trước ngươi, chung quy ngươi cũng không thể đem hắn trút giận. Đào Bảo đã đủ đáng thương, vợ trước cho hắn đeo nhiều nón xanh như vậy. . .

Vẻ mặt Hạ Tình liền đen:

-Ngươi cút về stream nhanh lên a.

-Được rồi.

Tô Noãn Noãn lập tức liền rời đi.

Hạ Tình đi đến trước của phòng Đào Bảo, gõ cửa, tâm bình khí hòa nói:

-Đào Bảo, ngươi đem cửa mở ra, ta có lời muốn nói với ngươi.

Đào Bảo quyết đoán cự tuyệt: -Ta không ra.

-Yên tâm, ta không đánh ngươi. Tuy rằng ta là nữ nhân quán quân Taekwondo Bình Hà Đại học.-

Hạ Tình tận lực bình tĩnh nói.

-Ta biết ngươi là cao thủ Taekwondo, nhưng ngươi cũng không phải là đối thủ của ta. Ta không muốn mở cửa, là muốn cho ngươi bình tĩnh một chút.

-A phì!

Hạ Tình mặt mũi tràn đầy xem thường nói:

-Năm đó cũng không biết ai ở trước mặt tên côn đồ run lẩy bẩy, vẫn là dựa vào lão nương đại triển thần uy mới đánh chạy tên côn đồ.

-Ngươi cũng nói là năm đó, bây giờ ta cũng không giống ba năm trước đây nha.

-A phì! Đừng đem vàng dát lên trên mặt mình. Ta đoán chừng, ngươi bây giờ càng phế, nói không chừng liền Tô Noãn Noãn đều đánh không lại. Đừng nhìn trạch nữ Tô Noãn Noãn một cặp ngực to mà không có não, nha đầu kia cũng từng luyện tập Taekwondo, chỉ là đẳng cấp không cao mà thôi.

Hạ Tình nói.

-Ai, tùy ngươi nói như thế nào a. Dù sao, ta chính là không mở cửa.

Đào Bảo nói.

Hạ Tình tức giận đến cực độ.

Cũng không thể đạp cửa a.

Việc này nếu để cho Vân Hi tỷ biết. . .

Nghĩ đến vẻ mặt Vân Hi tỷ mỉm cười nhưng bụng dạ đen tối, da đầu Hạ Tình đều run lên.

Cửa, tuyệt đối, tuyệt đối không thể đạp.

Rồi đứng chờ một hồi, Đào Bảo kiên trì không mở cửa, Hạ Tình cũng là vô kế khả thi.

Nàng hít sâu, sau đó tỉnh táo lại, lại nói:

-Được rồi, ta sẽ không tiến vào. Có mấy lời, ta ngay tại chỗ này nói rõ ràng với ngươi, hiểu chứ!

Hạ Tình lại lần nữa hít sâu, sau đó vẻ mặt lãnh đạm nói:

-Đào Bảo, chuyện vừa rồi, ta liền không truy cứu. Thế nhưng, nếu như tái phạm lần nữa, ta sẽ không chút do dự báo động. Ngươi cũng đừng trách ta lạnh lùng vô tình, ta thật sự là một chút cũng không muốn cùng ngươi còn có bất kỳ dính líu. Chúng ta đã ly hôn, không phải là vợ chồng, thậm chí ngay cả bằng hữu đều chưa nói tới, ta hi vọng ngươi có thể tôn trọng ta, tôn trọng cuộc sống bây giờ.

-Được rồi, ta hiểu ý tứ của ngươi.

Đào Bảo ngữ khí bình thản nói:

-Mệt nhọc, ta nghĩ ngủ, ngày mai lên, chúng ta chính là bằng hữu bình thường, a, có lẽ liền bằng hữu đều chưa nói tới. Nha, cũng không sao cả. Dù sao ta cũng đã sớm không thương ngươi rồi. Còn có, đừng bởi vì bản thân ngực nhỏ liền ghen ghét Noãn Noãn. Người ta cũng là ngực to mà không có não sao? Trong mắt của ta, so với một ít người đàn bà đanh đá thông minh linh tuệ, khả ái hơn nhiều.

Hạ Tình nghe xong, lại muốn nổ lên.

-Ngươi không thương ta, ngươi hôn ta làm gì? Khốn kiếp! Cặn bã!

Hạ Tình nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, phẫn nộ a.

Cảm giác {điểm nộ khí} so với vừa rồi bị Đào Bảo cưỡng hôn cũng cao hơn.

-Ta nhìn thấy đồ vật đáng yêu, đều không tự chủ được hôn đi. Mặc kệ con mèo nhỏ, hay là con chó nhỏ, hay là Nữ Thần Tự Do.

Hạ Tình: . . .

-Hô! Hạ Tình, bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh! Không phải đã nói sao? Không nên bởi vì tên khốn nạn mà tức giận.

Liên tục làm mấy cái hít sâu, Hạ Tình rốt cục lại lần nữa tỉnh táo lại.

-Nói ngắn gọn, lời của ta đã nói rất rõ ràng. Nếu như ngươi còn có chút khí độ và lòng dạ đại trượng phu, đừng làm tiếp loại sự tình ấu trĩ. Cứ như vậy.

Hạ Tình nói xong, trực tiếp về phòng của mình.

Mà Đào Bảo cũng là nằm thẳng trên giường, hắn sờ lên miệng của mình:

-Ấu trĩ sự tình sao. . .

Nét mặt của hắn bình thản, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Qua lát sau, Tô Noãn Noãn chạy nhanh như tên lửa đến trước cửa phòng Đào Bảo, mãnh liệt đập cửa:

-Bảo Ca, cứu cứu!

-Hả? Nha đầu Tô Noãn Noãn lại làm sao?

Đào Bảo nghi hoặc, đứng dậy, mở cửa phòng.

Cửa phòng mở ra, Đào Bảo mới ý thức tới chính mình còn mặc một cái quần lót bó sát người.

-Ờ, như vậy liệu có?

Tô Noãn Noãn ngược lại là vẻ mặt bình tĩnh, còn thêm cái bình luận.

-Không đúng không phải là lúc nói chuyện này.

Không đợi Đào Bảo mở miệng, Tô Noãn Noãn lắc đầu, lại nói:

-Bảo Ca, đã xảy ra chuyện! Ngươi nhất định phải giúp đỡ Noãn Noãn, sau khi chuyện thành công, ngươi muốn ta hiến thân cũng có thể!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN