Nhà Trọ Mỹ Nữ Của Ta - Trướng tư thế rồi!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
74


Nhà Trọ Mỹ Nữ Của Ta


Trướng tư thế rồi!



Trần An Nhàn liền đứng ở ngoài cửa.

Đào Bảo thăm dò xem xét, nhếch miệng cười nói:

-Trần tổng, lần này ngài không mang tổ dò xét tới sao?

Trần An Nhàn vẻ mặt bình thản:

-Lần này ta tới không phải để kiểm tra đột kích, có chút việc riêng.

-Việc riêng?

Đào Bảo nhìn đồng hồ, sau đó ngôn từ chính nghĩa, lẫm liệt nói:

-Xin lỗi, đã đến giờ làm việc. Ta là một nhân viên có nghề nghiệp hành vi thường ngày, tuyệt đối sẽ không chiếm dụng giờ làm việc đi xử lý việc riêng. Nếu như Trần tổng muốn tìm ta tư vấn chút vấn đề, phiền toái đi ra ngoài quẹo trái thu phí phòng.

Trần An Nhàn: . . .

-Vậy quấy rầy.

Trần An Nhàn nói xong, xoay người rời đi.

Diệp Băng Vũ từ dưới bàn chui ra, vẻ mặt kinh ngạc:

-Ngươi ngược lại rất là có cốt khí, thật không sợ bị chế tài?

Đào Bảo nhếch miệng cười cười:

-Bạn gái của ta là ông chủ công ty, ta há lại sợ một cái giám đốc nghiệp vụ?

Diệp Băng Vũ khóe miệng giật giật, thản nhiên nói:

-Ngươi cho rằng vừa nãy ta đang nói đùa sao? Xin lỗi, ta nói là sự thật. Ta đã đem toàn quyền của Bách Hợp Sở Hôn Giới giao cho Trần An Nhàn. Căn cứ hiệp nghị, ta không có quyền can thiệp công ty kinh doanh, bao gồm nghiệp vụ hoạt động cùng an bài nhân sự.

-Ôi chao! Ngươi không giỡn chứ?

Đào Bảo vẻ mặt ngạc nhiên.

Vừa nãy hắn thật cho rằng Diệp Băng Vũ đang nói đùa.

Ngươi gặp qua giám đốc nghiệp vụ có quyền lực lớn hơn ông chủ sao?

-Nói như vậy, vừa rồi ta đắc tội Trần An Nhàn sao?

Đào Bảo yếu ớt nói.

-Khó mà nói, xem An Nhàn nghĩ như thế nào.

Diệp Băng Vũ dừng một chút, lại thản nhiên nói:

-Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, ta cần phải đi, buổi chiều còn có cái hội.

Nhưng còn chưa kịp rời đi, cửa phòng lại bị gõ.

-Ai?

-Là ta.

Lại là Trần An Nhàn.

Vẻ mặt Diệp Băng Vũ rất là phiền muộn, lại chui trở lại dưới bàn công tác của Đào Bảo.

Đào Bảo thu thập xong tâm tình, lần nữa mở cửa.

Trần An Nhàn lấy hóa đơn giương lên trước mặt, thản nhiên nói:

-400 khối, bốn giờ.

Khục khục!

Đào Bảo trực tiếp bị nghẹn.

-Trần tổng, toàn bộ giờ làm việc buổi chiều của ta cũng bất quá bốn giờ.

-Có vấn đề gì không?

Trần An Nhàn hỏi ngược lại.

-Cái này nha. . .

Đào Bảo đếm trên đầu ngón tay, sơ qua tính một cái, có gì đó sai sai a.

Bản thân thu phí tư vấn, mỗi tiếng đồng hồ một trăm khối, một ngày tám giờ, cho dù mỗi tiếng đồng hồ đều có người trả tiền tư vấn, ngày đó tối đa được 800, một tháng ba mươi ngày, công trạng tối đa cũng chỉ hai vạn bốn Ặc, cự ly 10 vạn công trạng của bản thân kém một khoảng lớn nha.

Cuối tháng nếu như nhiệm vụ công trạng không thành, chẳng những không có tiền thưởng, liền cơ bản tiền lương đều phải giảm phân nửa.

-A…, xem ra, ngươi rốt cục ý thức được vấn đề này.

Trần An Nhàn thản nhiên nói.

Nàng dừng một chút, lại nói:

-Tư vấn phí cho mỗi tiếng đồng hồ là mỗi người cố vấn tình yêu tự mình đặt ra. Ta xem, công ty của chúng ta mười cái cố vấn tình yêu, thu phí cao nhất là Trương Luân, mỗi tiếng đồng hồ một vạn khối.

-Khục khục!

Đào Bảo trực tiếp bị nghẹn.

Trương Luân trong miệng Trần An Nhàn chính là cố vấn tình yêu duy nhất trong mười cái cố vấn của Bách Hợp Sở Hôn Giới có bạn gái.

Hắn là nguyên lão của Bách Hợp Sở Hôn Giới, hơn nữa còn là tiến sĩ chuyên gia về lĩnh vực tâm lý xã hội học đại học Stanford Mỹ.

Tại lĩnh vực tâm lý học chuyên nghiệp, đại học Stanford nổi danh nhất, chuyên nghành tâm lý xã hội học quanh năm xếp hạng thứ nhất.

-Một vạn khối? Tuy ta biết Trương Luân là vương bài của công ty chúng ta, nhưng mỗi tiếng đồng hồ thu phí một vạn khối cũng quá. . .

Đào Bảo rất giật mình.

-Rất quý phải không?

Trần An Nhàn lông mi sơ qua nhếch lên, sau đó thản nhiên nói:

-Thế nhưng, ngươi biết lịch hẹn của Trương Luân dài đến đâu không?

Nói xong, Trần An Nhàn duỗi ra ba đầu ngón tay.

Đào Bảo lấy làm kinh hãi:

-Hẹn trước đều đến ba ngày sau sao?

-Là ba tháng sau.-

Định mệnh!

Từ khi hắn tiến công ty, chợt nghe nói có cái nam nhân gọi là Trương Luân rất lợi hại, chỉ là Đào Bảo không nghĩ tới người này biến thái như vậy.

Mỗi tiếng đồng hồ thu phí một vạn khối, hẹn trước dĩ nhiên kéo dài đến ba tháng sau!

Tuy Bảo ca không cam lòng, nhưng mình cùng Trương Luân so sánh, chênh lệch thật sự có chút lớn.

Qua thoáng chốc, Đào Bảo thu thập xong tâm tình, vẻ mặt cảm động nhìn nhìn Trần An Nhàn:

-Trần tổng, không nghĩ tới ngươi quan tâm ta như vậy. . . . .

Trần An Nhàn phất phất tay, thản nhiên nói:

-Ngươi đừng lầm. Ta chỉ là không muốn bởi vì một mình ngươi mà kéo thấp cấp bậc Bách Hợp Sở Hôn Giới chúng ta. Bách Hợp Sở Hôn Giới từ khi thành lập ngày đầu tiên đều chỉ phục vụ tinh anh, các hạng mục nghiệp vụ của chúng ta thu phí tiêu chuẩn đều rất cao. Ngươi ngược lại tốt rồi, vừa chuyển qua liền tự mình định giá mỗi tiếng đồng hồ một trăm khối, đem toàn bộ hình tượng và cấp bậc bộ tư vấn tình yêu và hôn nhân đều kéo xuống.

Đào Bảo: . . .

-Nguyên lai là lo lắng cái này, ta đã nói rồi, nữ ma đầu kia làm sao có thể tốt với mình như vậy!

Đương nhiên, loại suy nghĩ này, Đào Bảo cũng không dám nói ra, phun ra liền mất việc như chơi.

Hắn đơn giản sửa sang lại suy nghĩ, sau đó nói:

-Vậy, Trần tổng, ngài cảm thấy, ta hẳn là định giá bao nhiêu đây?

-Ta không có đề nghị gì, nếu như ngươi tự tin có thể trong vòng một tháng hoàn thành mười vạn công trạng, cho dù ngươi tư vấn miễn phí đều được.

Trần An Nhàn nói xong, xoay người đi ra cửa.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên chuông điện thoại di động reo lên.

Nội tâm Đào Bảo có chút thấp thỏm.

Đó cũng không phải âm thanh điện thoại di động của hắn.

Trần An Nhàn cũng dừng bước lại, xoay người nhìn nhìn bàn công tác nghi ngờ nói:

-Điện thoại di động của ngươi?

-A, đúng vậy a.

Đào Bảo gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói:

-Ta vừa để quên điện thoại trên mặt đất, quên cầm về.

Trần An Nhàn nhìn chằm chằm Đào Bảo một hồi, sau đó thản nhiên nói:

-Ngươi không đi nhặt điện thoại?

-Đúng a, nhặt điện thoại.

Đào Bảo chạy tới, cúi đầu nhìn, Diệp Băng Vũ nhìn hắn lắc đầu, lại còn đưa di động giao cho hắn.

Trần An Nhàn ánh mắt nhìn lướt qua, sau đó nói:

-A…, mẫu mã chiếc điện thoại này giống với điện thoại của nha đầu Diệp Băng Vũ nha.

-Diệp Băng Vũ? Ai a.-

Đào Bảo giả ngu nói nói.

-Không có việc gì.

Trần An Nhàn thu xếp lại tâm tình, lại nói:

-Ngươi không tiếp điện thoại?

Điện thoại vẫn còn đang reo.

-Định mệnh, này ai a, có phiền hay không a.

Đào Bảo liếc nhìn màn hình, điện báo hiện ra là tình địch.

Khóe miệng Đào Bảo co quắp xuống.

Tình địch Diệp Băng Vũ sao?

Ai a?

-A, một cái người đáng ghét gọi điện thoại, không muốn tiếp.

Đào Bảo nói.

Trên thực tế, là vì, điện thoại có khóa bảo vệ, Đào Bảo lại không biết mật mã.

-Như vậy. . .

Trần An Nhàn cũng không nói gì, chuẩn bị rời đi.

Lúc này, ba

Thanh âm một cái rắm du dương đột nhiên vang lên.

Đào Bảo trừng mắt nhìn, sau đó theo bản năng cúi đầu xem xét.

Diệp Băng Vũ ngồi xổm dưới mặt bàn, mặt mũi tràn đầy xấu hổ.

Trần An Nhàn nghe được thanh âm kia, lại nghiêng đầu sang chỗ khác.

Đào Bảo không đợi Trần An Nhàn mở miệng, liền giành nói:

-Không có ý tứ, giữa trưa ăn nhiều củ cải trắng.

Trần An Nhàn ý vị sâu xa nhìn Đào Bảo liếc một cái:

-Không nghĩ tới, ngươi đánh rắm còn rất nữ nhân.

Đào Bảo: . . .

-Là sao? Ngươi đây là ý gì?

-Thông thường mà nói. Đường ruột Nam nhân so với nữ nhân rộng hơn, đường kính lớn hơn, cho nên khi đánh rắm thanh âm rất vang dội. Mà đường ruột nữ nhân lại hẹp, khi đánh rắm âm thanh tương đối the thé. Vừa rồi ngươi đánh rắm liền thuộc về cái sau. Trần An Nhàn nói.

Định mệnh!

Đào Bảo hóa đá.

Giời ạ, trướng tư thế rồi!

Hắn cúi đầu nhìn, Diệp Băng Vũ ở dưới mặt bàn mặt đã…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN