Nha! Trong Lòng Em Có Quỷ
Chương 19: Ánh trăng
Nắng mai phản chiếu lên khuôn mặt anh, ánh sáng lóe lên, anh dịu dàng và sáng ngời, ngoài dự đoán của mọi người, dường như có một nguồn sức mạnh, chỉ vì cô buồn khóc mà anh xuống đây ngay, rũ bỏ đôi cánh trắng trước khi cô quay lại.
Đồ Sam không thể kìm nén được nữa, trong lòng khó chịu và nôn nóng oa lên một tiếng, sặc cả nước mũi ra ngoài. Dùng sức che miệng và mũi lại, cô đỏ mắt đứng im.
Du Dần hơi nhíu mày, bước về phía cô.
Anh dừng lại trước mặt cô và thở nhẹ: “Em còn khóc sao.”
Lông mi Đồ Sam ươn ướt rủ xuống, cũng che đi đôi mắt ẩm ướt nhòe lệ.
Thấy tay cô vẫn che mũi và miệng, Du Dần nghiêng người: “Làm sao vậy, chảy máu mũi rồi sao?”
Đồ Sam e sợ, chầm chậm mở tay để lộ gương mặt ra, giọng cô nhỏ và ấp úng: “Chảy nước mũi rồi…”
Du Dần buồn cười.
Mặt Đồ Sam lên tới tận lỗ tai.
“Không có khăn tay sao?” Du Dần hỏi.
Đồ Sam vươn tay sờ túi con thỏ bên hông.
Du Dần cầm cổ tay cô, giữ cái túi hình con thỏ, hai lỗ tai màu trắng rủ xuống, cũng mặc váy đỏ và đeo nơ bướm màu đỏ giống cô: “Ở trong này hả?”
Đồ Sam gật đầu. Du Dần bắt đầu kéo dây kéo liền tìm thấy một gói khăn giấy. Đồ sam vừa muốn cầm lấy. Anh co tay lại không cho cô đụng vào, rút ra một tờ, muốn lau cho cô.
Đồ Sam bịt mũi đến chết cũng không chịu bỏ tay ra, Du Dần trừng mắt nhìn cô thị uy, cô mới ngượng ngùng buông ra, lập tức cúi đầu xuống, giấu mặt đi.
“Để em tự lau!” Đồ Sam vội vàng nói, nhưng một tay anh đã nâng cằm cô lên. Tay khác thì lau mũi cho cô. Môi anh nhếch một vòng cung, đôi mắt tập trung, động tác tay lại chậm và nhẹ, giống như đối xử với một đứa bé.
Đồ Sam đảo mắt nhìn xung quanh, không dám nhìn Du Dần, cô xấu hổ đến nỗi muốn chui xuống đất.
Lau sạch sẽ, Du Dần liếc mắt kiểm tra lại trước khi buông tay. Đồ Sam cảm thấy mũi mình nhất định đã đỏ hết lên rồi.
Cô liếc trộm Du Dần một cái, phát hiện anh còn nhìn mình, lại cúi mắt xuống, nói: “Cảm ơn anh.”
Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của cô, không nói chuyện.
Đồ Sam nhịn không được sờ sờ mặt: “Trên mặt em có phải bị nhòe lớp trang điểm rồi không…?”
Du Dần nhướng mày “Ừm”.
Đồ Sam vỗ trán, bắt đầu trốn tránh.
“Trang điểm, mà còn chảy nước mũi, để xem em có dám khóc rồi chạy trốn nữa không?” Anh cong môi, giọng nói cố tình nghiêm túc.
Bị nhắc nhở như vậy, Đồ Sam xấu hổ che mặt.
– ————————
Du Dần đưa Đồ Sam về kí túc xá… trang điểm lại.
Đương nhiên, phòng nữ sinh không cho phép nam sinh tùy ý ra vào, cho nên, anh chỉ có thể chờ ở dưới lầu.
Khuôn mặt Du Dần rất đặc biệt, chiều cao và khí chất hơn người, da trắng, vô cùng bắt mắt. Các cô gái đi ngang qua phải quay đầu nhìn, đoán lai lịch của anh không phải là người tầm thường, lại hâm mộ cô gái nào tốt số thế.
Bạn cùng phòng không biết đi đâu rồi, trong phòng không có một ai. Đồ Sam sợ Quỷ ca ca đợi lâu, cô dặm phấn mấy lần, tô son xong liền chạy xuống lầu.
Cô gái mặc váy đỏ chạy như bay đến, làn váy giống như một bông hoa đang nở rộ.
Đợi cô đi đến trước mặt, Du Dần có chút giật mình: “Nhanh vậy sao?”
Đồ Sam nhìn lên: “Vâng, em rất điêu luyện nha”.
Anh cười khẩy, ngắm nghía mặt cô: “Ừm, em là người điêu luyện nhất”.
Nói xong liền dắt tay cô, không nói gì, mười ngón đan chặt vào nhau.
Đồ Sam đáy lòng nóng lên, lầm bầm, cho dù luyện quen đi nữa cũng không có điêu luyện bằng anh…
Du Dần dường như không đi ra ngoài, chỉ muốn ở trong khuôn viên trường, thu hút không ít sự chú ý.
Đồ Sam có thể đọc rõ ánh mắt kinh ngạc của những cô gái trên đường. Cô không khỏi nhìn người bên cạnh, đánh giá Quỷ ca ca. Anh mặc chiếc áo phông đơn giản nhất, cũng là hào hoa phong nhã, cũng không khác gì những sinh viên trẻ tuổi khác.
21 tuổi, vốn hẳn nên giống như cô, đang đi học.
Nhưng cô không biết gì về quá khứ của anh, cô không biết, điều gì đã khiến anh trưởng thành sớm như bây giờ.
Trong đầu Đồ Sam quanh quẩn những lời chị Lư Á nói sáng nay, cô cũng không thèm để ý có bao nhiêu cô gái đưa bữa sáng cho anh giống cô, nhưng chỉ có câu kia “Các người không phải cùng một loại người” đã in thành vết sẹo trong cô.
Đúng vậy! Luôn có một vật cản giữa anh và cô, từ đầu tới cuối đều cách nhau một lớp bụi mờ, dù cô có cố gắng mở to mắt ra nhưng vẫn như cũ không nhìn rõ.
Anh nắm tay cô, gần như vậy, nhưng cũng xa đến thế, giống như một giấc mơ, lại giống như ảo ảnh, như nắm giữ một cơn gió rồi sẽ nhanh chóng biến mất.
Có thể gặp nhau như vậy là không thể tưởng tượng nổi rồi.
Anh đối với cô tốt như vậy, cô rất thích anh.
Nghĩ tới phần tình cảm này như trăng trong nước hoa trong gương, hư vô mờ mịt lại tươi đẹp đến cực điểm, trong lòng liền nhói đau.
Ý nghĩ ở trong lòng lại khiến ngón tay dùng lực nắm chặt, Du Dần bị bóp đau một chút, liếc mắt nhìn Đồ Sam một chút, thấy cô không để ý, đáy mắt cũng không thấy ánh sáng.
Du Dần ho một tiếng, mới đem hồn cô kéo về.
Cô chuyển mắt nhìn qua, lập tức chớp mắt.
Du Dần hỏi: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Đồ Sam nhếch môi, trong lòng đã quyết, chợt mở miệng nói: “Em thích anh”.
Cô rất nghiêm túc, Du Dần khẽ giật mình, cười nhạt: “Anh biết”.
Đồ Sam lại hỏi: “Anh có thích em không?”
Du Dần đứng ngược sáng, mang theo ánh sáng sau lưng, ánh mắt đen sâu lắng, cảm xúc bị vùi lấp khiến người khác nhìn không thấu: “Em cảm thấy thế nào?”.
Đồ Sam hít một hơi, thành thật nói: “Em không biết”.
Du Dần nói: “Nếu anh không thích em, tại sao lại ở đây, còn không bằng về nhà đi ngủ”.
Trái tim như bị trói chặt, nghẹt thở và đau đớn. Đồ Sam lặng lẽ siết chặt, và khuyến khích bản thân đừng sợ hãi, nói: “Vì sao?”
Du Dần dừng lại, cũng không lập tức nói rõ, chỉ nhìn chăm chú cô một lát, sau đó mới kéo tay cô nói: “Đồ Sam, em đi cùng anh nào”.
Đồ Sam không hiểu.
Anh dắt lấy cô, sải bước đi đến một chỗ.
Anh đưa cô đến một quảng trường nhỏ trong khuôn viên phía Bắc của trường. Đồ Sam chưa bao giờ nghĩ rằng anh quá quen thuộc với khuôn viên trường của mình.
Thỉnh thoảng nơi đây sẽ có các sự kiện, bán hàng hóa, sinh viên tự tổ chức hoặc các doanh nghiệp tổ chức để tuyên truyền, giống như một hội trợ ngoài trời.
Hôm nay là Chủ nhật, không tránh được sẽ có người bán hàng.
Dừng lại một bước trước bậc thang, anh thả tay ra và nói: “Đợi anh, nhiều nhất là nửa tiếng.”
Dù hoang mang, nhưng Đồ Sam vẫn nhìn, gật đầu đồng ý. Du Dần xoay người rời đi.
Đầu tiên, anh đi được vài bước, lập tức bắt đầu chạy và nhanh chóng biến mất trong nháy mắt.
Đồ Sam ngoan ngoãn ngồi xuống và ôm con thỏ vào trong ngực.
Trên bậc thang ánh sáng chuyển động.
Đồ Sam cứ ngồi như vậy, rất buồn chán, vừa muốn đổi lại tư thế, đôi mắt cô thoáng chớp, thấy Du Dần trở về, trên tay cầm theo một cái túi giấy.
Đồ Sam lúc này đứng lên.
Du Dần thấy thế, thả chậm tốc độ, đưa tay ra hiệu cô ngồi trở lại.
Đồ Sam lại ngồi xuống. Anh cong môi và quay lại với cô, như thể anh đã đi một chặng đường dài. Du Dần chống đỡ chân ngồi xuống, thở hồng hộc, mặt cũng đỏ lên.
Đồ Sam nhíu mày: “Anh đi đâu vậy, có mệt hay không”.
Du Dần lắc đầu, thấy khuôn mặt cô đau lòng và lo lắng. Anh chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái mát mẻ: “Không mệt”.
Anh lấy từ trong túi giấy một thứ và đưa nó cho cô: “Trả lại cho em.”
Đồ Sam đưa mắt xem, trong nháy mắt sững sờ, trong tay anh, là một cái dù màu trắng, được gấp đến cẩn thận tỉ mỉ, đường viền sạch sẽ, sạch sẽ như mới.
Nó thật là của cô.
Nhưng làm sao lại ở chỗ anh…
Cô rõ ràng…
Du Dần hơi mỉm cười: “Có ấn tượng không?”
Đồ Sam nháy mắt, một chút hồi ức vô cùng sống động.
Anh nhắc nhở: “Ngay ở chỗ này.”
Ánh nắng sáng mãnh liệt, sắc màu rực rỡ, Đồ Sam rốt cục nhớ lại.
Một năm trước, thời tiết và địa điểm cũng giống hôm nay.
Đồ Sam cả người nổi da gà, tim đập nhanh không ngừng, là anh sao?
Mắt cô chớp chớp, khiếp sợ mở miệng: “Anh là… Con gấu kia?”
Anh cười, không nói gì nhiều.
Vào tháng 6 năm ngoái, anh làm việc bán thời gian tại đây, với trang phục búp bê nặng có hình chú gấu nâu dễ thương, nhằm thu hút khách hàng cho một nhãn hiệu sữa nào đó.
Khi đó, khí trời nóng bức, mặc đồ con gấu dày, bên trong buồn bực vô cùng. Hơn nửa ngày, số lượng hàng bán chẳng được bao nhiêu. Kinh doanh rất thưa thớt. Nhiều sinh viên chỉ chụp ảnh mà không mua.
Hơn bốn giờ chiều, Du Dần đầu đầy mồ hôi, hô hấp không thoải mái, vẫn bị các học sinh vui đùa ầm ĩ vây quanh, chụp ảnh nhóm cùng họ với nhiều động tác khác nhau.
Đúng lúc đó, anh thấy một cô gái đi đến, cô mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, trên đầu đeo dải lụa mỏng cùng màu, cô cầm chiếc dù màu trắng, trời rất nóng, toàn thân cô lại giống như ánh trăng, rõ ràng rất giống cô dâu.
Bởi vì cách ăn mặc của cô hơi lạ và khá nổi bật, nên anh bị thu hút ngay.
Cô nhìn đám người ở bên ngoài rồi nhìn anh nhiều lần, khi đến lượt cô thì cô không đến thẳng chỗ của anh mà hướng về bên cạnh chiếc bàn.
Cô nói rằng cô sẽ mua sữa, nhân viên nữ hỏi cô muốn mua bao nhiêu. Cô cẩn thận nhìn vào thùng sữa một lát, cuối cùng giơ ba ngón tay lên.
Có một số sinh viên nhìn cô chăm chú, họ nhìn nhau xì xào. Sau khi trả tiền, cô gái nói lời cảm ơn.
Người nhân viên mỉm cười nói, “Cô có thể đi qua bên chỗ chú gấu để chụp hình.”
Cô cười, đi qua chỗ Du Dần.
Nụ cười của cô quá ngọt, giống kẹo sữa tan ra, anh cảm thấy trong người càng nóng lên. Cô cầm ô và đi về phía anh, đột nhiên cô lao vào vòng tay mềm mại của anh và ôm anh thật chặt. Cô kề sát vào cái bụng căng tròn của anh, giọng nói của cô rõ ràng và có chút không nỡ: “Trời nóng quá, hãy về nhà sớm nha!!”.
Du Dần không thể cử động, giống như một lời nguyền. Trong không gian chật hẹp này, anh như người mất trí.
Cô không cùng anh chụp ảnh chung, chỉ là trước khi đi, cô nhét chiếc dù cho anh.
Anh muốn từ chối, nhưng cô khăng khăng không chịu, quay đầu lại lấy sữa. Một số chàng trai muốn giúp đỡ, cô lắc đầu từ chối, nặng nề khưng ba thùng sữa chạy đi.
Con gấu nhìn theo hướng cô rời đi, nửa ngày không động đậy.
Đó là một cô gái thuần khiết, như ánh trăng từ lâu đã chôn vùi trong lòng anh.
Sau khi trở về, anh cất giữ chiếc ô cẩn thận, chỉ là, anh chưa hề nghĩ tới, anh còn có thể trở lại dưới ánh trăng kia.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!