Nhà Vua Tang Thi Nuôi Mèo - Chương 18: Rắc Rối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
74


Nhà Vua Tang Thi Nuôi Mèo


Chương 18: Rắc Rối


Nhớ vote cho tui nha /…
______

Phương Hoà nhận mệnh bật chế độ làm đầu bếp chuẩn bị nấu canh cá, ngồi xổm bên cạnh cái nồi, cậu hình như là một con mèo thì phải? Cậu hình như là một con mèo đáng yêu chỉ mới hai tháng tuổi thì phải? Như thế nào mà biến thành đầu bếp riêng cho hắn rồi?

Mặc dù Phương Hoà khó chịu tới mức hận không thể nhào lên người Lê Chấn, xoè móng vuốt cào hắn mấy cái, nhưng xử lý cá thì vẫn phải làm, nấu canh cá cũng vẫn phải nấu.

Mèo con nhọc lòng sợ vị đại gia này ăn không đủ no, chạy ra ngoài tìm thịt người để ăn.

Vất vả di chuyển đống cá quay lại dòng suối nhỏ để xử lý, sau đó lại cực khổ đem tụi nó nấu cho xong, nhìn cái đồ ham ăn Lê Chấn kia cuối cùng cũng bày ra bộ dáng thoả mãn no đủ.

Nhưng mà Phương Hoà toàn bộ mèo đã mệt tới mức uể oải nằm xoài trên bàn bếp, chuyện này cùng với mong đợi sau khi trọng sinh của cậu hoàn toàn không giống nhau aaa, nói sẽ dự trữ thật nhiều vật tư hoành hành mạt thế đâu? Cuộc sống hiện thực là cả một bầu trời đen tối =∆=.

Phương Hoa liếc mắt nhìn thoáng qua cái nồi, nghiêm túc suy nghĩ, có nên ra ngoài tìm một cái nồi thật to không, cái loại nồi nấu lò củi, có thể nấu thật nhiều cá cùng một lúc.

Suy nghĩ một chút về sau này mỗi khi người kia đói bụng, cậu liền phải nấu thật nhiều cá, bàn chân mèo của Phương Hoà có chút run rẩy, không biết có loại dụng cụ nào có thể xử lý cá tự động hay không, cậu muốn mua năm cái!!!!!!!

Còn đang nghĩ lung tung, Lê Chấn đột nhiên duỗi tay tới trước mặt cậu, Phương Hoà nâng mắt nhìn qua, thấy trong lòng bàn tay Lê Chấn là cá khô đã được làm thành ruốc cá quen thuộc.

Phương Hoà nháy mắt nổi quạu, cậu khổ cực nấu canh cá nửa ngày, người này một ngụm canh cũng không chừa lại, cuối cùng còn giở kịch bản cũ đem cá khô nhỏ ra muốn lừa gạt bản miêu gia???

Phương Hoa căm giận quay đầu, đứng bật dậy, meo ô, mùi thơm của canh cá kia, cậu nếm thử cũng chưa kịp nếm, mỗi một lần cậu nấu xong một nồi cá, lập tức liền bị Lê Chấn liếm sạch sẽ, thật thương tâm mà.

Lúc Phương Hoà đang đè nén lửa giận, ngón tay lạnh băng của Lê Chân còn duỗi tới chọc chọc bụng cậu, Phương Hoà càng thêm giận, bản miêu gia khó chịu, mặc kệ anh.

Ngón tay của Lê Chấn lại chọc chọc từ bụng đến đuôi của Phương Hoà, còn châm thêm dầu mà vuốt vuốt một trận, cậu phẫn nộ trợn mắt, đôi mắt xanh như ngọc bích trừng Lê Chấn.

Nhưng mà, dưới mũi Phương Hoà không biết lúc nào đã có một cái chén sứ nhỏ, trong chén là thịt cá, bên dưới còn có nước canh trắng như tuyết, mùi hương hấp dẫn vô cùng.

Phương Hoà vốn đang ngồi xổm đứng dậy, cúi đầu nhìn thịt cá trong chén, lại nhìn nhìn Lê Chấn, trên mặt hắn như cũ không có một chút biểu tình nào, nhưng Phương Hoà vô cùng nghi ngờ người này lúc nãy đưa ruốc cá qua là muốn chọc giận cậu.

Vậy nên, cậu nên cao hứng hay là bất đắc dĩ đây? Cái tên ham ăn này rốt cuộc giấu cá như thế nào vậy?

Phương Hoà cúi đầu ăn cá, há mồm ăn đầy miệng, phát hiện cá vậy mà không có xương, bụng thoải mái kêu ồ ồ, cậu tạm thời bỏ qua, cắm đầu đem chén thịt cá ăn sạch sẽ.

Phương Hoà ăn no thoả mãn, thoải mái vươn vai, ngẩng đầu nhìn Lê Chấn đang đứng kế bên kệ bếp. So với lúc nãy, sắc mặt của Lê Chấn đã tốt hơn nhiều, mặc dù không biết hắn làm thế nào lấy hết xương trong thịt cá ra, nhưng điều đó có lẽ chứng minh ý thức của Lê Chấn đã càng ngày càng thanh tỉnh.

Một người một mèo ăn no nê, ở trong không gian ngẩn ngơ một hồi lâu, Phương Hoà đã bị Lê Chấn ôm ra ngoài, nhìn mặc trời đã sắp lặn, ánh chiều tà chiếu vào ao cá đã trống rỗng, Phương Hoà duỗi duỗi chân mèo, chỉ vào toà nhà ở đằng xa.

Lần này Phương Hoà đã coi như chiêm ngưỡng được tốc độ của Lê Chấn, vững vàng nhanh chóng, tốc độ so với người bình thường còn hơn gấp năm lần, Phương Hoà đắc ý nghĩ, bổn miêu gia có dị năng hệ tốc độ, nếu là cậu tự mình chạy, khẳng định còn nhanh hơn Lê Chấn.

Chờ hai người lại gần mới phát hiện, những toà nhà này là một dãy nhà hàng trang trại xây quanh hồ nước, nhưng mà thứ hấp dẫn Phương Hoà không phải là mấy cái nhà hàng này, mà là cái hồ chứa nước rộng lớn trước mặt cậu.

Phương Hoà nhìn mặt nước lóng lánh, trong đôi mắt xanh biếc loé lên ánh sáng, chỗ này nếu bị bọn họ thu vào không gian,vậy thì có bao nhiêu là cá aaa, và chỉ cần bọn họ có thêm trang bị lọc nước, thì sẽ không còn thiếu nguồn nước ngọt nữa.

Phương Hoà càng nghĩ càng thấy bản thân gặp may mắn lớn rồi, meo meo kêu lên, thúc giục Lê Chấn đi đến bên rìa hồ nước.

Có điều, Lê Chấn lại quay người đi thẳng đến nhà hàng trang trại, căn bản không thèm chú ý đến nơi mà cậu chỉ, Phương Hoà tức muốn chết, dứt khoát từ trên người Lê Chấn nhảy xuống, tự mình chạy về hướng đập chứa nước.

Tốc độ của Phương Hoà còn nhanh hơn cả Lê Chấn, cho nên hắn còn chưa kịp bắt lấy đã thấy cậu chạy đi mất, chỉ có thể một đường chạy theo Phương Hoà.

Phương Hoà học theo cách của Lê Chấn, trực tiếp nhảy vào đập chứa nước rồi lặn xuống dưới, nhưng ngoài dự đoán là, đập chứa nước này không giống hồ thủy sản dễ dàng bị ném vào không gian nữa.

Phương Hoà ở trong nước vùng vẫy một hồi, khống chế hạch đào không gian nhiều lần mà vẫn vô dụng.

Lúc Lê Chấn đuổi tới, mèo con đang ở trong nước đạp loạn vô cùng đáng thương, lông mao mềm mại đều ướt đẫm bị dính lên trên người, còn không chịu buông tha ra sức vùng vẫy.

Lê Chấn lắc mình đem mèo nhỏ trong nước vớt lên, Phương Hoà co rút trong vòng tay của hắn, trừng mắt nhìn đập nước mênh mông, này là đang khi dễ mèo sao? Vì sao Lê Chấn thì có thể đem ao cá ném vào, còn cậu thì không thể đem đập chứa nước ném vào?

Phương Hoà chưa từ bỏ ý định dùng chân bắt lấy tay Lê Chấn, duỗi đầu nhìn hắn, kêu đi kêu lại một hồi, nỗ lực truyền đạt ý nghĩ của mình.

Nhưng mà, Lê Chấn chỉ xoa nhẹ mèo con đang ướt nhẹp như con gà rớt vào nồi canh (…. Tui chém đó), từ không gian lấy ra khăn lông lau khô nước cho cậu, hoàn toàn không ý định tiếp nhận suy nghĩ của Phương Hoà.

Phương Hoà liền nổi quạu, cái tên xẻng hốt phân này chết tiệt, lúc còn minh mẫn đến cậu cũng phải tâm phục khẩu phục, lúc đầu cứng ngắt chậm chạp, hai người chính là người của hai thế giới!!!!!!!

Ba lần đều bỏ qua cơ hội, về sau cũng không thể tìm được tài nguyên tốt như thế nữa, chờ qua thêm một đoạn thời gian, các loại nước điều sẽ bị virus tang thi ô nhiễm, muốn uống cũng phải nấu sôi ba mươi phút đồng hồ, bọn họ còn có thể tìm ở đâu ra chuyện tốt như vây giờ đây?

Chính là một người một mèo có tồn tại chướng ngại giao tiếp, cho dù dùng mắt trừng hết cả một ngày, cũng không thể đem suy nghĩ của mình truyền đạt cho đối phương, Phương Hoà nhục chí lùi về một bước, chưa hết hy vọng nhìn chằm chằm đập chứa nước.

Lúc Lê Chấn ôm cậu đi qua một cây cầu bằng đá trên đập chứa nước, Phương Hoà rốt cuộc cũng không đành lòng từ bỏ tài nguyên tốt như vậy, lập tức từ trong lồng ngực Lê Chấn trốn ra, trực tiếp từ trên cầu lần thứ hai nhảy vào đập nước.

Vẫn như cũ không có kết quả, Phương Hoà sau khi bốc đồng liền phát hiện, lúc trước cậu lặng ở bên rìa còn có thể chạm tới đất phía dưới, hiện tại cậu lại nhảy ở chỗ nước sâu, bốn chân cái gì cũng không chạm được, Phương Hoà sửng sốt, thứ này cùng suối nhỏ trong không gian không giống nhau, dòng suối kia có thể đem cậu ném lên trên bờ, nhưng đập chứa nước này thì không thể.

Phương Hoà thất thố hoảng sợ ra sức giãy giụa, chỉ nghe bùm một tiếng, Lê Chấn cũng nhảy theo xuống, ngay sau đó cậu lập tức bị bàn tay lạnh băng của Lê Chấn bắt lại, Phương Hoà đột nhiên cảm giác thân thể bọn họ như không có trọng lực, rơi xuống một đống tảng đá bên dưới đập chứa nước.

Phương Hoà mở to mắt mèo, nhìn bùn đất xung quanh, cuối cùng cũng hưng phấn meo ô một tiếng, tiến đến trước cổ Lê Chấn cắn một ngụm.

Có điều sự tình lại không đơn giản như vậy, chờ tới lúc ý thức của Phương Hoà tiến vào hạch đào không gian, mới biết mình gặp rắc rối rồi.

Dòng suối nhỏ kia đã không thấy nữa, thay vào đó là cả một hồ nước, tràn ngập mấy cái sơn cốc, nhưng may mắn chỗ bọn ở là nơi địa thế cao, nên không bị ngập lụt, hơn nữa so với không gian lõi đào, hồ nước này cũng không chiếm bao nhiêu diện tích.

Phương Hoà há hốc mồm nhìn vào vị trí của dòng suối bị hồ nước chiếm cứ, muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc…

(Pi: lần này cũng không bênh nổi con rồi con giai ==)

Phương Hoà lấy lại tinh thần, trừng mắt mèo lên nhìn Lê Chấn, “meo meo meo…” Cái đập chứa nước này có thể trả lại hay không?

Phương Hoà thử một lần, phát hiện có một cỗ sức mạnh ngăn cản cậu đem toàn bộ hồ nước ra ngoài, nước bên trong đập cùng dòng suối nhỏ đã trộn lẫn vào nhau, tương đương với việc đã là một phần của không gian hạch đào, cho nên, Phương Hoà muốn đem nó ra, đồng thời cũng như đem sức mạnh trong suối nhỏ đi ra.

Phương Hoà ũ rũ cụp đuôi, quả thật không dám ngẩng đầu nhìn Lê Chấn, nhưng mà Lê Chấn lại chuyên tâm cầm khăn lông lau khô nước cho cậu, nhìn không ra bất cứ biểu tình gì.

Phương Hoà miễn cưỡng suy nghĩ, có lẽ chính Lê Chấn cũng không biết, dòng suối nhỏ duy nhất có thể mang đến sự sống cho Lê Chấn đã bị chính tay cậu làm hủy.

Chờ Lê Chấn lau xong, dưới chân dùng sức, đột nhiên bay lên, một lần nữa trở lại trên mặt đất, đập chứa nước bỗng nhiên trở nên trống không trông vô cùng kỳ dị, một vài dòng nước bên ngoài lặng lẽ chảy vào hồ nước.

Phương Hoà khóc không ra nước mắt, đem đầu chôn vào lồng ngực của Lê Chấn, nỗ lực suy nghĩ tìm cách đem suối nhỏ trở về.

Lê Chấn xoa nhẹ lên đầu Phương Hoà một phen, tiếp tục nhắm về phía nhà hàng trang trại mà đi, Phương Hoà nhìn hướng đi của Lê Chấn, cảm thấy vô cùng kỳ quái, Lê Chấn như thế nào xác định phương hướng của nhà hàng này?

Chờ đến khi một người một mèo bước vào đại sảnh, Phương Hoà mới coi như rõ ràng, chào mở màn đầu tiên là một tang thi, động tác cùng sức mạnh điều vô cùng nhanh nhẹn, rõ ràng là một tang thi biến dị, hơn nữa lực lượng hình như rất mạnh.

Phương Hoà vực dậy tinh thần, tạm thời đem chuyện suối nhỏ ném qua một bên, nhắm chuẩn cơ hội từ trong lòng Lê Chấn nhào ra, cùng hắn song song công kích tang thi biến dị.

Cũng không biết tang thi này biến dị như thế nào, sức mạnh cường đại không nói, tốc độ còn muốn nhanh hơn Lê Chấn.

Trình độ của Lê Chấn Phương Hoà cũng đã chứng kiến, tang thi bình thường cùng tang thi biến dị đều không thể chống đỡ quá hai phút, thế nhưng con tang thi biến dị này lại vô cùng lợi hại, cùng Lê Chấn chiến đấu hồi lâu vẫn không thấy hiện tượng suy yếu.

Phương Hoà công kích vài lần, chậm rãi phát hiện, mục tiêu của con tang thi biến dị này hình như không phải cậu, mà là Lê Chấn!

Phương Hoà bỗng nhiên cả kinh, cậu vốn còn cho rằng tang thi biến dị tiến hoá là vào thời điểm sau này của mạt thế, lúc mọi người thành lập căn cứ, bắt đầu chống lại tang thi, tang thi không thể ăn thịt người nữa mới quay sang cắn nuốt lẫn nhau. Việc tang thi cắn nuốt lẫn nhau dẫn đến vô số tang thi biến dị, nâng cấp thành tang thi biến dị cấp cao.

Xem tình hình hiện tại, thì ra ngay từ lúc mạt thế bắt đầu, tang thi biến dị cũng đã cắn nuốt đồng loại, tiến hoá bản năng.

Tang thi trước mắt này tốc độ cực nhanh sức mạnh cũng cường đại, hiển nhiên là muốn cắn nuốt Lê Chấn để càng thêm mạnh mẽ.

Phương Hoà không khỏi cảm thấy, sinh hoạt sau này gánh thì nặng mà đường thì lại xa, chẳng những phải đề phòng Lê Chấn ăn thịt, còn phải đề phòng tang thi khác đem Lê Chấn ăn luôn.
____

=∆=

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN