Nhà Vua Tang Thi Nuôi Mèo - Chương 39: Nguồn nước ô nhiễm.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Nhà Vua Tang Thi Nuôi Mèo


Chương 39: Nguồn nước ô nhiễm.


Tui học nối mi muốn lòi con mắt rồi, có bạn nào cho mượn mắt nối mi hong =3=
________

Mỗi một huyện như thế này thường có bao nhiêu nhân khẩu? Mấy vạn hay mười mấy vạn? Phương Hoà hoàn toàn không biết, sau khi virus tang thi bùng nổ, tỷ lệ người sống sót chỉ có 20%, phần còn lại đã trở thành linh hồn dưới miệng tang thi.

Liên tục giết tang thi mấy ngày liền, Phương Hoà ngồi xổm lên nóc một toà bệnh viện, nhìn bầy tang thi vẫn rậm rạp như cũ phía dưới mà muốn phát điên lên, cứ như giết mãi cũng giết không hết, nhưng mà lúc trước Lê Chấn đã nói, muốn bảo hộ được đứa bé, bọn họ vẫn phải tiếp tục giết.

Lê Chấn ngồi xổm bên cạnh, xoa bóp lỗ tai của mèo nhỏ, “Nghỉ rồi ư?”

Phương Hoà nằm sấp xuống, giết liên tục mấy ngày cậu đã sắp mệt đến chết rồi, dị năng sau khi thăng cấp so với trước kia mạnh hơn nhiều, chỉ là lực công kích dù mạnh, nhưng cũng không chịu nổi áp lực tra tấn từ tinh thần,  mỗi ngày đều phải trừng mắt nhìn những thi thể vô hồn này đi tới đi lui đã đủ lắm rồi.

Theo thời gian trôi qua, tang thi bình thường đã không giống ban đầu duy trì hình dáng con người, đã xuất hiện rất nhiều hiện tượng hư thối, bởi vì không ngừng gặm nhắm vật sống, bọn chúng dần dần mất đi lớp da bên ngoài miệng, chỉ còn lại hàm răng dữ tợn.

Bất quá hiệu quả cũng rõ ràng, ít nhất hiện tại trong huyện và phụ cận quận Bắc Quan đã không còn tang thi, đại bộ phận người sống sót trong huyện đều đã dời đến quận Bắc Quan.

(Edit: khụ khụ… Edit như vậy không biết có đúng hong :>>)

Chỉ là, người ở đó tụ tập càng nhiều, thì đối với Lê Chấn cũng là cám dỗ ngập trời, bởi vậy vì nguyên nhân an toàn là trên hết, nên Lê Chấn chưa từng vào đó, Phương Hoà cũng chỉ thỉnh thoảng tò mò, mới đi qua một vòng nhìn xem, tốc độ của cậu nhanh thân thể cũng nhỏ, người bình thường căn bản sẽ không chú ý tới.

Ở Bắc Quan, Phương Hoà nhìn thấy một căn cứ tạm thời dành cho người sống sót, hoàn toàn khác biệt với trãi nghiệm từ kiếp trước của cậu, mười mấy người ban đầu đi theo bọn họ giết tang thi đã dần dần trở thành đội trưởng của một vài đội ngũ, trước kia Phương Hoà đã từng chứng kiến hiện tượng dị năng giả thống trị một vùng, chỗ này thế mà lại không xuất hiện vấn đề ấy.

Mười mấy người đội trưởng này sẽ an bài nhân viên tuần tra và dọn dẹp tang thi xung quanh cho hợp lý, xử lý thi thể tang thi, ở khắp nơi thu thập vật tư, an bài vật tư cho thoả đáng. Hơn nữa bọn họ còn bắt đầu phá hủy những kiến trúc vô dụng xung quanh, sau đó dùng tài liệu vốn có xây dựng tường vây phòng ngự lâm thời.

Phương Hoà lười biếng nằm bò trên nóc toà nhà, Lê Chấn nhìn quanh đánh giá toà bệnh viện này, số lượng tang thi bên trong khẳng định không ít, hơn nữa, hắn ẩn ẩn cảm nhận được bên trong tựa hồ có tang thi biến dị, bất quá cảm giác này chút mơ hồ không rõ, có thể là do con tang thi này không đủ mạnh, hoặc là nó đang ở một nơi tương đối sâu.

Phương Hoà lười nhác nâng mí mắt, “Anh muốn vào sao?”

Lê Chấn duỗi tay vuốt lông cho cậu, “Dụng cụ dùng để thu hàng mẫu không đủ, tôi cần phải đi vào một chuyến.”

Phương Hoà biết khoảng thời gian gần đây Lê Chấn vẫn luôn ở trong không gian nghiên cứu các loại hàng mẫu của tang thi, có điều mỗi lần Lê Chấn điều trưng cái mặt lạnh lên, sau đó đem các loại hàng mẫu đã thí nghiệm xong hủy bỏ, khiến Phương Hoà có cảm giác những thứ đó ‘không nên giữ lại’, cùng những nhân viên nghiên cứu kiếp trước cậu thấy hoàn toàn khác nhau, những người đó ước gì đem hàng mẫu họ sở hữu được bảo tồn kỹ lưỡng.

Phương Hoà ngửa đầu nhìn thoáng qua không trung, bây giờ đã là buổi chiều, mây đen dày đặc, có lẽ là trời muốn mưa…. Trời muốn mưa! Phương Hoà đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía Lê Chấn, “Rắc rối rồi!”

Vấn đề của dị năng giả không lớn, lần thứ hai cảm nhiễm nhiều lắm sẽ khiến dị năng của họ gặp một ít vấn đề, hấp thu vài viên tinh hạch hoặc cũng có thể chậm rãi khôi phục, nhưng mà những người bình thường không bị nhiễm virus tang thi đều sẽ gặp nguy hiểm, tuy rằng có tỷ lệ kích phát dị năng, nhưng tỷ lệ biến thành tang thi sẽ lớn hơn nhiều.

Lê Chấn xoa đầu Phương Hoà một lúc, theo tầm mắt cậu nhìn về phía Bắc Quan, đột nhiên hiểu được ý của cậu, virus tang thi sẽ bị nước mưa dẫn vào trong nguồn nước!!

Sau khi hầu hết các hệ thống công nghiệp đều bị đóng cửa, hệ thống cung cấp nước máy cũng từ từ hỏng mất, mấy ngày nay, người sóng sót trong căn cứ tạm thời ở chợ nông sản Bắc Quan đều chỉ dựa vào một cái giếng trong chợ để lấy nước, nước đóng chai thu thập được cũng hữu hạn, đều được hạn chế cung cấp cho người già và trẻ nhỏ theo định mức.

Lê Chấn duỗi tay ôm lấy Phương Hoà, liền nhảy xuống toà nhà thấp hơn gần đó, sau đó mau chóng nhảy xuống đất, hoàn toàn bất chấp đám tang thi du đãng xung quanh, hướng về phía căn cứ lâm thời chạy tới.

Phương Hoà từ tay Lê Chấn bò lên vai của hắn, ngẩng đầu nhìn bầu trời, dứt khoát bò lên đầu Lê Chấn, vững vàng nắm lấy mũ của hắn, móng vuốt nâng lên ra sức vung vung trong không khí, sau khi dị năng thăng cấp, Phương Hoà đã có thể dễ dàng tạo ra một trận lốc xoáy không nhỏ.

Trận lốc xoáy này được Phương Hoà khống chế cuốn về phía Bắc Quan, hy vọng có thể tạm thời xua đi mấy đám mây ở đó, ít nhất trước khi bọn họ đuổi tới, không thể để nước mưa làm ô nhiễm nguồn nước.

Chỉ là bọn họ hiện tại đang ở hướng đông, khoảng cách với căn cứ người sống sót ở Bắc Quan có chút xa, Phương Hoà không biết liệu Phương Pháp của cậu có chính xác hay không, cả người Phương Hoà bị xối cho ướt nhẹp, lắc lắc lông, nói với Lê Chấn, “Tốc độ của tôi nhanh, tôi đi trước.”

“Không được!” Lê Chấn quả quyết cự tuyệt.

“Tại sao?”

“Đã muộn rồi, không cần cậu mạo hiểm.” Lê Chắn thẳng thắn, nơi đó nhiều người nhiều miệng, tuy rằng có không ít người đã nhìn thấy Phương Hoà, nhưng mà công kích của Phương Hoà cùng hắn khác nhau, bọn họ nhiều lắm sẽ nghĩ rằng mèo nhỏ này tốc độ rất nhanh, chạy loạn khắp nơi, sẽ không cho rằng tất cả tang thi đó điều chết dưới móng mèo.

(Edit: con trai ta mà các ngươi cũng dám khinh thường. Hừ hừ. Bệ hạ vạn tuế.)

Chân mèo của Phương Hoà nắm chặt Lê Chấn, cũng chỉ có thể thêm vào dưới chân của Lê Chấn một ít gió, giúp tốc độ của hắn nhanh hơn một chút.

May mà lúc Lê Chấn bước chân vào phạm vi căn cứ, bên này mưa có chưa kịp rơi, hơi nữa đằng xa xa mưa còn chưa ùa lại đây.

Lê Chấn bỗng nhiên xuất hiện doạ người bên trong nhảy dựng, sau khi nhìn thấy áo giáp hạng nặng mang tính biểu tượng của Lê Chấn, không khỏi kinh hỉ, “Là anh, anh chính là đại ca đã cứu chúng tôi phải không?”

Lê Chấn hơi hơi gật đầu, “Tụ tập hết mọi người đến đây, tôi có chuyện muốn nói.”

“A…a? Được, được, đại ca anh chờ chút, tôi đi ngay đây!” Thanh niên kia hưng phấn chạy vào trong, vừa chạy vừa la hét, “Mọi người mau ra đây, thần bảo hộ của chúng ta tới rồi!”

Ngồi ở trên vai Lê Chấn, Phương Hoà nâng chân mèo đỡ đỡ trán, thần bảo hộ… Một tên đang trên bờ vực tang thi hoá, thế mà lại thành thần bảo hộ của cả một căn cứ.

Mọi người rất nhanh đã tụ tập lại một chỗ, mấy đứa bé vừa cãi cọ ầm ĩ vừa chạy về phía bên này, vừa đến trước mặt của Lê Chấn đều im bặt, ngưỡng đầu sùng bái nhìn hắn.

Vì vấn đề góc độ, Phương Hoà tựa hồ cũng cảm nhận được vài ánh mắt sùng bái rơi lên người cậu…

Lê Chấn chịu đựng bản năng ăn thịt, đôi mắt sau kính râm đã sắp phiếm đỏ, dùng tốc độ thật nhanh bắt đầu nói, “Sau cơn mưa, nguồn nước sẽ bị ô nhiễm, từ hôm nay, trừ bỏ nước đóng chai, những nguồn nước khác đều không thể dùng.”

Tin tức này làm mọi người không khỏi bàng hoàng, vấn đề ô nhiễm nguồn nước là vấn đề nhức nhối nhất khắp nơi trong cuộc sống hằng ngày, bọn họ không thể làm được gì nếu không có nước.

“Nước đun sôi cũng không được sao?”

“Vậy chúng ta có thể đậy nắp giếng lại để chống ô nhiễm được không?”

“Chúng ta chỉ lấy được nước từ trên trời rơi xuống thôi sao?” Người sống sót vội vàng hỏi.

Phương Hoà ghé sát đầu vào tai Lê Chấn nhỏ giọng nói, “Kỳ thật nước đã đun sôi nửa tiếng trở lên đều có thể uống.”

“Xác định?” Lê Chấn hỏi.

Móng vuốt của Phương Hoà thật muốn cào một cái, nếu không xác định cậu nói vậy làm gì chứ?

Lê Chấn gật đầu, dựa theo ý Phương Hoà, nhanh chóng nói cho mọi người biết.

Phương Hoà ở trên vai Lê Chấn lắc đuôi giũ giũ nước, ngẩng đầu liền thấy trong đám người có một đứa bé trừng mắt đầy ngạc nhiên nhìn mình, cả mèo đều cứng đờ, meo ô, không phải đã bị nghe thấy rồi chứ? Không thể nào, lúc cậu cùng Lê Chấn nói chuyện đều cố ý đè âm thanh thật thấp, hơn nữa khoảng cách còn xa như vậy.

Đang lúc Phương Hoà đang cực độ nghi ngờ, Lê Chấn đã nói xong, xoay người nhanh chóng rời khỏi nơi này, đâu thèm quan tâm đám người đằng sau gọi hắn thế nào, nếu còn ở lại, nói không chừng hắn sẽ mất khống chế.

Phương Hoà từ trên vai Lê Chấn quay đầu lại, nhìn đứa bé kia dùng đôi mắt to nhìn chằm chằm cậu, lông Phương Hoà thiếu đều dựng lên.

Một người một mèo mau chóng rời khỏi căn cứ, Phương Hoà ngửa đầu nhìn trời, mây đen rất dày, cơn mưa này chỉ sợ sẽ kéo dài lâu lắm, chân mèo ướt nhũn của Phương Hoà giẫm giẫm lên mũ của Lê Chấn, nghiêm túc xem xét có nên tiến vào không gian tránh mưa hay không.

Lúc này Lê Chấn đột nhiên khom lưng, dùng một cái chai hứng ít nước động lại trên đường xi măng.

Sau đó cả hai liền tiến vào không gian, phương thức tấn công của Lê Chấn cùng Phương Hoà đều là cách không khí, không cần tới gần, đầy là lần đầu tiên bọn họ chật vật như vậy.

Phương Hoà chui vào khăn tắm, từ giữa khăn tắm ló đầu ra nhìn Lê Chấn từng cái từng cái cởi quần áo, chỉ là trang phục leo núi của Lê Chấn là loại không thấm nước, bên trong một chút cũng chưa có ướt, cho nên, thật đáng tiếc mà, Phương Hoà đứng đắn chuẩn bị cho tốt kết quả hồi lâu vẫn không thấy được dáng người đã lâu không gặp, Phương Hoà trì độn hoàn toàn không chút chú ý tới Lê Chấn vốn đang cố ý vô tình không muốn cởi hết trước mặt mình.

Lê Chấn cởi áo khoác xong liền xách theo cái chai đi kiểm tra đo lường, Phương Hoà oán niệm ở trong khăn tắm vừa lăn vừa cọ.

Không có người tới vuốt lông, Phương Hoà đột nhiên cảm thấy cả người đều không được thoải mái, từ trong khăn tắm chui ra, chạy tới chỗ Lê Chấn đang làm thí nghiệm.

Lúc Phương Hoà tiến vào, Lê Chấn đang đùa nghịch một vài dụng cụ, vẫy vẫy tay với cậu, Phương Hoà lon ton chạy tới, nhảy lên cái bàn bên cạnh.

“Lê Chấn, tôi có nghi vấn.” Nhìn một hồi, Phương Hoà nhịn không được.

Lê Chấn hơi hơi dừng lại, nhìn qua, “Nói thử xem.”

“Anh nói xem, chúng ta đem virus tang thi vào đây, thời gian dài, nơi này có phải rất bẩn hay không?”

Lê Chấn đặt slide mẫu đã chuẩn bị sẵn vào, chuyện này nếu phải giải thích rõ ràng thì thật sự rất khó tưởng tượng, tuy rằng có chút huyền nhuyễn, nhưng không gian hạch đào này xác thật chính là động phủ mà con người thời xưa dùng khi tu luyện, có trận pháp phức tạp, Lê Chấn rất khó để xem hiểu, nhưng hắn vẫn có thể khẳng định nói với Phương Hoà, “Sẽ không, nói đơn giảng, virus tang thi ngoài cơ thể người sẽ mau chóng bị không gian lọc sạch.”

“Vậy hàng mẫu của anh thì sao?”

“Rất nhanh sẽ biến thành máu đen bình thường.”

Mắt Phương Hoà lập tức sáng lên, “Vậy chẳng phải là sẽ tìm được biện pháp giải quyết virus tang thi rồi sao?”

Lê Chấn lắc đầu, “Chỉ là ngoài cơ thể người, virus tang thi nếu đã xâm nhập vào cơ thể thì không thể lọc sạch được.”

Phương Hoà có chút hoang mang lắc lắc đuôi, Lê Chấn duỗi tay xoa xoa lỗ tai cậu, “Sẽ tìm được biện pháp thôi.”

Phương Hoà gật đầu, liền ngồi ở đó nhìn Lê Chấn đùa nghịch mấy cái dụng cụ, cảm giác mình hình như đã xem nhẹ cái gì rồi, Phương Hoà đột nhiên đứng lên, ” Đứa nhỏ! Chúng ta quên mất đứa bé rồi!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN