Nhấc Cả Thế Giới Đến Trước Mặt Em - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Nhấc Cả Thế Giới Đến Trước Mặt Em


Chương 16


Ngay khi Diệp Lâm Tây giáng xuống một cái tát, vừa hay cũng là lúc đám chị em giả tạo của cô ta đi vào phòng vệ sinh. Tại điểm nghỉ ngơi này chỉ có một nhà vệ sinh duy nhất. Và tất nhiên nếu có nhu cầu sử dụng thì mọi người đều sẽ đến đây. Kết quả là vừa mới đến nơi bọn họ lại được nhìn thấy một cảnh tượng thú vị như vậy.

Tuy rằng đám chị em oanh yến này không chứng kiến màn cãi vã trước đó, nhưng cũng không ngăn được bọn họ ăn cả một trái dưa lớn trong sự kinh ngạc.

Quả là kích thích!

Bọn họ đứng ở cửa, muốn đi vào nhưng lại không dám.

Lúc này, xung quanh cực kỳ yên tĩnh, không ai dám lên tiếng, có lẽ cũng không biết nên nói gì.

Hiện trường im lặng hàng chục giây.

Vẫn là Liên Vận Di nhẹ nhàng che má của mình, là một diễn viên, giờ đây khả năng diễn xuất của cô ta vô cùng thăng hoa. Bởi vì khi vừa ngẩng đầu lên, Diệp Lâm Tây đã thấy nước mắt cô ta đang chỉ chực rơi xuống. Mang theo đó cảm giác như một đóa hoa sen trắng đang lung lay trước gió.

Chậc chậc.

Bất kỳ người đàn ông nào nếu nhìn thấy cảnh tượng này đều sẽ cảm thấy rất đau lòng. Đáng tiếc thay, Diệp Lâm Tây lại là phụ nữ, hơn nữa còn là loại lòng dạ sắt đá nữa, cô sẽ chẳng thể tin nổi một người luôn tự hào về hành vi bạo lực trên mạng của đám fans hâm mộ cô ta, mà giây phút này lại tỏ ra đáng thương như vậy.

Thực ra, Diệp Lâm Tây chỉ là muốn đến nhà vệ sinh mà thôi, kết quả là vừa mới vào đến cửa liền nghe thấy những lời Liên Vận Di mắng nhiếc Khương Lập Hạ, đáng bực nhất là câu “Hay là cô muốn nếm thử mùi vị của những trận mắng chửi đó một lần nữa” đã khiến cô kích động.

Diệp Lâm Tây biết sự sỉ nhục mà Khương Lập Hạ phải chịu đựng trước đó.

“Đồ đần độn, sách mà cô viết không xứng với chị chúng tôi.”

“Nếu còn muốn dùng chị chúng tôi để câu fans nữa thì chúng tôi chúc cả nhà cô sớm được lên thiên đường.”

“Con đĩ, quyển sách tồi tệ của cô còn dám bám lấy Vận Vận của tôi để hút máu? Nếu còn dám bấu víu không buông thì tôi chúc cả nhà cô chóng chết.”

Những lời xúc phạm khó nghe này cứ thế inbox riêng cho cô ấy như vũ bão. Khiến cho người ta khó có thể tin được đó là những lời do con người nói ra.

Ban đầu, Diệp Lâm Tây chỉ phẫn nộ vì cô ta dùng miệng lưỡi của người hâm mộ để đấu đá. Vừa rồi nghe được Liên Vận Di còn dám uy hiếp Khương Lập Hạ, cô thực sự tức giận không kìm chế nổi. Cũng biết chỉ một lát nữa thôi đám chị em giả tạo của cô ta sẽ loan tin này ra ngoài và Ngụy Triệt cùng Thiệu Kỳ sẽ nhanh chóng kéo đến đây.

Khi Liên Vận Di trông thấy Thiệu Kỳ, lập tức nước mắt vòng quanh lao vào vòng tay anh ta: “Anh đưa em đi đi, xin anh đưa em ra khỏi đây.”

Thiệu Kỳ còn chưa hoàn hồn đã nghe thấy lời cầu xin thảm thương của cô ta.

Tuy Thiệu Kỳ là một tên phong lưu lãng tử, lúc này cũng bị tiếng khóc thống thiết của cô ra làm cho bối rối. Tự nhiên tận trong đáy lòng dâng lên một mong muốn được nâng niu, che chở.

Diệp Lâm Tây suýt thì bật cười khi chứng kiến cách diễn xuất như ở thập niên tám mươi của Liên Vận Di.

Tuy chiêu này không mới, nhưng vẫn rất hữu ích.

Sự thật chứng minh, tại sao một số bạch liên hoa lại có thể giống như cá gặp nước cũng bởi vì vẫn có những tên đàn ông mù quáng nuốt trôi lối diễn xuất này.

Thiệu Kỳ cũng vươn tay kéo bàn tay đang ôm má của Liên Vận Di, thế nhưng cô ta có chết cũng không chịu buông ra. Nước mắt thì vẫn đọng đầy quanh mắt, nhưng thần kỳ ở chỗ là lại không rơi xuống.

Hai người chàng hát nàng khen hay, diễn cảnh đôi uyên ương tình thâm nghĩa trọng tước mặt cô.

Chết tiệt!!

Diệp Lâm Tây cảm thấy buồn cười trước màn biểu diễn ngu ngốc này quá rồi.

Tuy nhiên, sau khi tức giận đến bật cười, cô vẫn kịp thời nhìn về phía Liên Vận Di, hai tay khoang trước ngực, vẻ mặt bình tĩnh, bộ dạng không đồng tình đứng xem cô ta còn muốn diễn đến bao giờ.

Dù sao thì đánh cũng đánh xong rồi.

Nhưng Ngụy Triệt lại bước tới bên cạnh Diệp Lâm Tây, thấp giọng hỏi: “Lâm Tây, cô không sao chứ?”

Diệp Lâm Tây khẽ cười: “Không sao, vốn dĩ tôi cảm thây thân là chủ nhà thì nên khách sáo với khách đến chơi một chút.”

“Nhưng ở địa bàn của tôi lại dám đe dọa người của tôi, là ai cho cô ta dũng khí đó?”

Đe dọa?

Mắt mọi người sáng lên, sôi nổi lộ ra vẻ “Tôi biết chắc chắn có nội tình gì đó ở đây mà”.

Lúc này, Liên Vận Di vẫn đang nép vào vòng tay Thiệu Kỳ, bộ dạng vẫn như cũ “Tôi chẳng nói gì hết, tôi cúi đầu bởi vì người chịu thiệt thòi là tôi”.

Nhưng Diệp Lâm Tây lại không hề bị màn biểu diễn của cô ta hù dọa, cô chậm rãi siết chặt ngón tay. Bộ móng đặc biệt được làm để chuẩn bị cho lễ tốt nghiệp vẫn lung linh, tinh tế như vậy.

Cả đám chị em oanh yến đều không dám bước lên, nãy giờ luôn đứng ở gần cửa ra vào. Cũng không biết là ai thực sự không kìm nén được đành thấp giọng hỏi: “Vị này rút cuộc là ai thế?”

Kiêu ngạo đến mức này?

Liên Vận Di cũng chẳng phải một ngôi sao mới vào làng giải trí, dù sao thì cô ta cũng là tiểu hoa đán đang lên như diều gặp gió với bộ phim truyền hình ăn khách, là minh tinh đi đến đâu cũng thu hút được sự chú ý của mọi người. Mặc dù trước đó gặp rất nhiều rắc rối với thương hiệu C, đến vòng tròn fans hâm mộ cũng xảy ra sự cố khiến hình ảnh của Liên Vận Di chịu ảnh hương không nhỏ.

Lúc trước, khi mới thấy cô ta xuất hiện ở trường đua ngựa, đám chị em giả tạo này còn kinh ngạc không ngớt, không ngờ cô ta lại móc nối với cả thiếu gia nhà họ Thiệu.

Nhưng hiện tại con ngươi của bọn họ gần như muốn rớt ra ngoài đến nơi rồi, không ngờ còn gây rối đến mức độ động tay động chân.

Có người hóm hỉnh nói: “Không phải cô ấy vừa nói mình là chủ nhân ở đây sao?”

Bọn họ đến trường đua ngựa chơi, tất nhiên biết rằng nơi đây thuộc quyền sở hữu của gia định họ Phó, mà cô ấy lại tự nhận mình là chủ chỗ này?

“Tôi nhớ là nhị thiếu gia nhà họ Phó đã kết hôn rồi phải không?” Một cô gái nổi tiếng trên mạng đã quen thuộc với việc móc nối với các vị thừa kế thế hệ thứ hai này nói. Bình thường cô ta hay tham dự các bữa tiệc lớn, tự nhiên sẽ nghe ngóng được nhiều tin tức.

“Chẳng trách lúc cô ấy đến, Ngụy Triệt đã chạy ra đón.”

Có người nghĩ ra nói.

“Nhưng tôi nghe nói Phó nhị thiếu gia là liên hôn giữa hai gia tộc, cho nên vị tiểu thư này vốn dĩ đã xuất thân từ một gia thế rất vững chắc rồi.”

Chẳng trách cái tính cách kiêu ngạo này lại có thể toát ra từ chân mày cho đến khóe môi như vậy, ai cũng cảm thấy lời đồn đoán này là sự thật nhưng chẳng ai nỡ chấp nhận gáo nước lạnh này.

Nếu nói đến việc không đồng tình thì phải kể đến cả Liên Vận Di. Vừa nãy, khi Diệp Lâm Tây chưa xuất hiện, đối với đám oanh yến vây quanh này Liên Vận Di cũng bày ra vẻ mặt lạnh lùng và cao quý với bọn họ. Trên mặt như viết rõ câu “Các người xứng đáng được nói chuyện với tôi ư”.

Vì vậy, đám chị em hoa nhựa này đều có tâm lý muốn hóng chuyện, dù sao thì họ cũng chẳng thấy phiền với việc đó.

  *

Buổi tụ tập hôm nay là do Ngụy Triệt mở ra, anh ta được xem như một nửa chủ nhân ở đây, vậy nên cũng biết rõ không nên làm to chuyện.

Vì vậy anh ta chủ động nói: “Lâm Tây, hay là tôi đưa cô về nghỉ ngơi trước, cô xem này, cô còn đang đi giày cao gót, đứng lâu sẽ không tiện đâu.”

Diệp Lâm Tây cũng chẳng muốn đứng diễn kịch cho người khác xem nên gật gật đầu ra hiệu cho Khương Lập Hạ chuẩn bị ra về.

Ai ngờ rằng, còn chưa kịp quay người lai nghe thấy Liên Vận Di nãy giờ vẫn im lặng không lên tiếng, bây giờ lại thì thào nói: “Em không sao.”

“Thật sự không sao mà, là em đem rắc rối đến cho anh.”

Tôi không sao, không sao cả, là lỗi của tôi, một màn trả đũa liền mạch lưu loát được cô ta ngân nga rất rõ ràng.

Diệp Lâm Tây đứng tại chỗ, quay người lại nhìn qua.

Không thể không nói, với kiểu thiếu gia không đàng hoàng như Thiệu Kỳ thì chiêu này của cô ta thực sự có hiệu quả. Tuy rằng Thiệu Kỳ biết mình không thể chọc vào Diệp Lâm Tây, nhưng vì sĩ diện của anh ta cộng thêm việc Liên Vận Di rõ ràng là bị đánh nhưng lại không kêu không than, thậm chí còn chủ động xuống nước vì hắn.

Vì thế, vị công tử ăn chơi trác táng này căn bản không thèm động não đã lập tức chặn đứng suy nghĩ.

Cái này, giọng Thiệu Kỳ có chút oán giận: “Không phải lúc nãy đã xin lỗi rồi sao? Tại sao còn đánh người?”

Ngụy Triệt ở bên cạnh vốn dĩ không định để ý tới chuyện này, dù sao thì Diệp Lâm Tây không chịu thiệt thòi là được. Kết quả, anh ta không ngờ rằng cái tên Thiệu Kỳ này thường ngày xem ra còn có chút thông minh, lúc này đột nhiên đầu óc lại trở nên hồ đồ như vậy.

Còn muốn tự tìm đến cái chết.

Diệp Lâm Tây buồn cười nhìn Thiệu Kỳ: “Anh cho rằng chúng tôi rảnh rỗi đi kiếm chuyện, cô ý bắt nạt cô ta?”

Thiệu Kỳ bị cô tra hỏi, đầu óc bỗng dưng trở nên tỉnh táo, nhưng Liên Vận Di vẫn được anh ta ôm trong vòng tay, nếu như lúc này anh ta tỏ ra lúng túng thì có chút mất mặt. Kiểu công tử ăn chơi trác táng như anh ta, rõ ràng chả để việc gì trong lòng, nhưng ngoài mặt thì lại rất sợ bị người khác coi thường. Lúc này, tuy rằng trong lòng đang rất tức giận, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ.

Diệp Lâm Tây gật đầu: “Được rồi, thực sự là tôi đã đánh người, nhưng không bằng trước hết anh nên hỏi vị tiểu thư anh đang ôm trong lòng xem cô ta đã làm những chuyện gì? Định xem nơi này là trường quay rồi diễn cảnh hình tượng nạn nhân bị người khác hãm hại cho tôi xem sao? Nếu đã dám làm, thì cũng nên dám nói ra chứ?”

Liên Vận Di khẽ lắc đầu: “Tôi không có.”

Nãy giờ, Khương Lập Hạ vẫn đứng yên quan sát một mực không lên tiếng, lúc này thấy cô ta vẫn không biết xấu hổ mà giả vờ đáng thương, hận không thể lao đến xé nát bộ mặt thật của cô ta ra.

Vì vậy, Khương Lập Hạ đã bình tĩnh trở lại, lặp lại những lời vừa nãy của Liên Vận Di.

Mọi người nghe xong còn chưa cảm nhận gì, nhưng người đang nép vào vòng tay của Thiệu Kỳ lại khẽ run lên. Bởi vì cô ta phát hiện ra rằng Khương Lập Hạ đang lặp lại những gì cô ta đã nói, một chữ cũng không thiếu.

Diệp Lâm Tây cũng chú ý thấy những cử động nhỏ của Liên Vận Di, khẽ cười: “Nhân tiện nói luôn, Lập Hạ tốt nghiệp tại đại học Bắc An và còn là nhà vô địch trí nhớ cấp quốc gia. Vì thế, những gì cô nói với cô ấy, cô ấy có thể nhắc lại từng chữ từng chữ một. Tất nhiên, nếu có sai chỗ nào, cô hoàn toàn có thể sửa lại cho đúng.”

Đại học Bắc An là trường đại học hàng đầu trong cả nước.

Nơi mà cả đời nhiều người phải ngước nhìn.

Làm sao những người có mặt lại không biết hàm ý vàng ngọc của dòng chữ Đại học Bắc An chứ?

Trên thực tế, Diệp Lâm Tây không quan tâm đến việc mình đã đánh Liên Vận Di, đánh thì cũng đánh rồi, cô chỉ lười chẳng muốn chứng kiến màn đẩy tội của cái cô bạch liên hoa kia mà thôi.

Tuy nhiên, cô thực sự đã đánh giá thấp khả năng của bông hoa nhỏ bé này.

Liên Vận Di hơi cúi đầu: “Bỏ đi, cứ cho là tôi đã nói vậy.”

Cái quái gì thế??

Cứ cho là tôi đã nói?

Một lần nữa Diệp Lâm Tây phát hiện ra mình thực sự đã đánh giá thấp mức độ mặt dày và khả năng diễn xuất của cô ta, đến lúc này rồi mà vẫn có thể nói dối mà không hề chớp mắt, chẳng trách lại có thể ngồi lên vị trí như hiện tại trong làng giải trí.

Giờ đây, Diệp Lâm Tây và Khương Lập Hạ thực sự giống hình tượng hai ác nữ cố ý đi hãm hại người khác.

Mãi cho đến khi hội chị em hoa nhựa giả tạo đang đứng ngoài cửa nghe thấy một âm thanh cực kỳ nhẹ nhàng, dễ nghe:

“Cảm phiền, nhường đường.”

Khi quay đầu lại, họ mới nhận ra người vừa lên tiếng là một chàng thanh niên ngoại hình sáng sủa trong bộ áo Vest, nhìn lại một lần lại phát hiện bên cạnh anh ta còn có một người đàn ông khác.

Mặc dù anh ta không mở miệng mà chỉ đứng đó, nhưng trông như ánh đèn trên sân khấu vậy, tự động thu hút sự chú ý của mọi người.

Mấy người ở cửa ậm ừ vài câu rồi tách ra thành một lối đi cho bọn họ.

Kết quả là, anh chàng đẹp trai mặc vest không trực tiếp bước vào mà đứng sang một bên mời người đàn ông kia đi trước.

“Ai đây?” Khi hai người họ bước vào trong, có người không kìm được hỏi.

Chưa kể ngoại hình trẻ trung đẹp trai như vậy lại còn có khí chất kiêu ngạo kiểu “phàm nhân tránh lại gần”.

Cuối cùng, một người biết chuyện bên trong nói: “Đây là Phó nhị thiếu gia, tập đoàn Thịnh Á chính là của nhà anh ta, trước đó có rất nhiểu bản tin đưa tin rằng anh ta đã đảm nhận vị trí chủ tịch của tập đoàn Thịnh Á.”

Có thể thấy rằng trong đám hoa nhựa này có những người thực sự nghiêm túc nghiên cứu tình hình của giới thượng lưu, vừa nhìn đã nhận ra là Phó Cẩm Hành.

Khi mọi người nhìn vào bóng lưng cao lớn của anh, trong lòng không khỏi nảy sinh một ý niệm. Thì ra chồng của vị tiểu thư kiêu ngạo bên trong lại đẹp trai như vậy.

Kiểu liên hôn gia tộc như này thật là hạnh cmn phúc quá đi thôi!

  *

Diệp Lâm Tây không ngờ rằng Phó Cẩm Hành lại thực sự xuất hiện tại đây, công chúa hoa hồng nhỏ là người có phần độc đoán, nên trong lòng cảm thấy hơi khó chịu. Rốt cuộc thì cảnh này cũng lại bị tên đàn ông chó kia nhìn thấy, có lẽ anh ta sẽ nghĩ rằng cô đang sử dụng kịch bản của một bộ phim có nữ chính là nhân vật phản diện nào đó.

Ngụy Triệt dùng dăm ba câu nói đã kể lại đại khái sự tình cho anh ta, cũng để Diệp Lâm Tây đỡ phải tốn lời.

Phó Cẩm Hành liếc nhìn xung quanh một lượt, vẻ mặt lạnh nhạt, như thể một việc nhỏ nhặt tầm thường như vậy không đáng để anh ta phải lên tiếng vậy.

“Tần Chu, đi lấy dữ liệu camera giám sát đến đây.”

Camera giám sát?

Còn có cả camera giám sát nữa sao?

Nó được lắp đặt ở đây vậy?

Diệp Lâm Tây lập tức quay đầu lại, chuẩn bị liếc tìm, cho đến khi Phó Cẩm Hành vươn tay nắm lấy bàn tay cô, Diệp Lâm Tây mới nâng mắt lên nhìn anh.

Thì thấy trên khuôn mặt anh ta khẽ nở nụ cười: “Ở phía sau kìa.”

Lúc này cô mới phát hiện ra camera giám sát được lắp đặt ở cuối hàng lang, vì chỗ đó cách xa nhà vệ sinh nhất, nên mọi người mới không chú ý đến.

Sau đó ánh mắt Phó Cẩm Hành lại rơi trên khuôn mặt Diệp Lâm Tây, anh thấp giọng nói: “Tùy rằng tôi không có mặt ở đây, nhưng tôi biết rõ tính cách của vợ mình, cô ấy sẽ không bao giờ vô duyên vô cớ ra tay đánh người.”

Diệp Lâm Tây không ngờ rằng Phó Cẩm Hành sẽ nói điều này trước mặt mọi người. Mặc dù cô cảm thấy phần lớn kỹ năng diễn xuất của anh đều bị kích hoạt trong trạng thái bị động và bật chế độ tự động thể hiện tình cảm trước mặt người khác, nhưng nghe anh nói vậy, cô vẫn vui không thể giải thích được.

hehehehe.

Từ nay về sau, cô sẽ không chỉ trích cuộc hôn nhân hời hợt này nữa, vợ chồng trên danh nghĩa thì đã làm sao, chí ít thì anh ta cũng bảo vệ cô trước mặt người khác.

Trong lòng Diệp Lâm Tây âm thầm cảm động.

Một lúc sau, Tần Chu trở lại.

Anh ta nói: “Lấy được dữ liệu rồi, nhưng chỉ có hình ảnh, không có âm thanh.”

Tuy anh ta nói như vậy, nhưng ở bên kia sắc mặt Liên Vận Di vẫn trở nên trắng bệch.

Phó Cẩm Hành không thèm để ý cười, nói: “Nếu mọi người thực sự muốn tìm ra chân tướng sự thật, tôi sẽ mời tới một chuyên gia đọc khẩu hình, giải mã xem rốt cuộc hai vị tiểu thư này lúc này đã tranh cãi những gì.”

Có… có độc.

Người đàn ông này có độc phải không?!!

Không nói đến việc Diệp Lâm Tây bị sốc, tất cả mọi người có mặt đều bị lời nói của anh làm cho kinh ngạc đến mức không ai nói được gì.

Phụ nữ cãi nhau mà mời cả chuyên gia đọc khẩu hình đến giải quyết?

Có chuyện bé xé ra to quá không?

Nhưng Diệp Lâm Tây lại liếc nhìn Liên Vận Di, cô ta rõ ràng đang bối rối, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy thật vui vẻ.

Tiểu Cẩm nhà họ Phó quả nhiên là cao thủ!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN