Nhạn Bay Hướng Nam - Chương 13: Cô lớn như thế rồi (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
148


Nhạn Bay Hướng Nam


Chương 13: Cô lớn như thế rồi (1)


Dù cho Tần Quan có ý giúp mình, Thẩm Nam cũng biết, anh ta cũng không có quyền nói chuyện trong việc quyết định lựa chọn công ty quay chụp này. Dựa theo lời nói của anh ta, thì Khương Nhạn Bắc mới là người có thể lên tiếng, nhưng bữa cơm trưa hôm trước đã chứng minh ——— đường này không đi được.

Thời học sinh là một học sinh giỏi, sau khi trưởng thành thì cũng theo lẽ đương nhiên trở thành một người công bằng đoan chính trong xã hội. Một người đàn ông ưu tú như anh vậy, có đầy đủ điều kiện để tự phụ thanh cao, làm sao có thể giúp một người bạn học cũng chẳng tính là thân thiết gì làm chuyện như này?

Huống chi, chính bản thân mình có lẽ vẫn là một người bạn học khiến anh thấy chán ghét xem thường.

Thái độ của Khương Nhạn Bắc thật ra thì cũng không phải là chuyện lớn gì, điều duy nhất khiến cô không thoải mái chính là, không muốn giúp còn ăn cơm của cô, ăn cơm thì thôi đi, lại còn quanh co lòng vòng nói Tần Quan đừng nhúng tay vào, đây không phải là cố tình chặn đường sống của cô à?

Nghĩ đến chuyện này, tim Thẩm Nam lại đau thắt lại.

Mà bây giờ hiện thực đang bày ra trước mặt cô là, coi như muốn cô từ bỏ năm vạn tiền thưởng cuối năm kia, nhưng ông chủ của Tượng Tâm Lê Hưởng lại vô cùng chấp nhất với hạng mục này, thậm chí nguyện ý bỏ tiền ra cũng phải nắm chắc hạng mục này trong tay. Thẩm Nam không thể hiểu nổi tại sao một thương nhân khắp người chỉ có chữ tiền, lắc mình một cái liền biến thành một phần tử cuồng nhiệt làm công ích bảo vệ môi trường như thế này?

Cuối tuần thành phố B sẽ triển khai một dự án về bảo vệ môi trường sinh thái cỡ lớn, Boss Lê vung tay lên, để người ta đưa cho Thẩm Nam một tờ giấy ra trận, nói là thừa dịp Joseph không ở đây, bảo cô nhanh chóng đi bổ sung một chút kiến thức về phương diện này, chờ người về nước, lại đi đàm phán với người ta, mới có cơ hội lớn hơn.

Thế là thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức cuối tuần của Thẩm Nam báo lỗi, thứ sáu vừa mới tan làm, đóng gói thu thập hành lý, ngồi lên máy bay đi tới thành phố B.

Khi đến khách sạn, đã là gần chín giờ. Sau khi check in, cô kéo vali hành lý nhỏ của mình đi về phía thang máy, nhìn thấy cửa thang máy sắp đóng lại, tranh thủ thời gian kêu lên một tiếng: “Đợi một chút!”

Nhân viên phục vụ thang máy đứng bên cạnh thân thiện giúp cô nhấn mở cửa thang máy. Thẩm Nam lễ phép nói một tiếng cám ơn, đi vào thang máy, ngẩng đầu nhìn một giây sau đó ngây ngẩn cả người.

Chỉ có một người trong thang máy, không phải ai khác, mà lại chính là người mới gặp cách đây mấy ngày, làm cho cô không mấy thoải mái gì, Khương Nhạn Bắc.

Không, là rất không thoải mái.

Bây giờ Thẩm Nam vẫn canh cánh trong lòng về bữa cơm trưa kia, cho nên khi đối mặt với người này cũng không được tự nhiên, nhìn thấy anh, trực tiếp lạnh mặt đi vào rồi đứng ở một bên, giống như không quen biết.

Ngoài dự đoán, lúc này Khương Nhạn Bắc lại chủ động mở miệng: “Đi công tác?”

Anh không gọi tên của cô, cứ trực tiếp hỏi một câu như vậy. Nghe xong, chợt giống như người quen biết đang hàn huyên.

Thẩm Nam lạnh nhạt “Ừ” một tiếng.

Hai người cũng không nói chuyện tiếp, trên tấm gương trong thang máy phản chiếu một đôi trai xinh gái đẹp mặt không chút biểu cảm nào. Mắt Thẩm Nam nhìn tấm gương, có một loại ảo giác khó hiểu đối với người đàn ông đứng bên cạnh này, đành phải càng che càng lộ buông thõng mắt.

Trong không gian an tĩnh, tựa như chỉ còn tiếng hít thở của cô và Khương Nhạn Bắc, bỗng nhiên Thẩm Nam bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên. Không thể không thừa nhận, cái người Khương Nhạn Bắc này sẽ sinh ra ảnh hưởng đối với tâm lý của cô. Một loại ảnh hưởng vi diệu và phức tạp, không thể nói rõ được.

Tinh một tiếng, cửa thang máy mở ra tại tầng tám của cô, quá trình thang máy khoảng nửa phút, thế nhưng lại dài dằng dặng như đã qua nửa thế kỷ. Cô kéo vali hành lý, không đợi cửa thang máy hoàn toàn mở ra, đã nhanh chóng đi ra ngoài. Bởi vì cô đi giày cao gót, không cẩn thận vấp phải tấm thảm trước cửa thang máy, hơi lảo đảo một chút.

Hình như cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp của người đứng sau, có chút buồn bực xấu hổ quay đầu lại, xuyên qua cánh cửa thang máy đang chậm rãi đóng lại, chỉ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của Khương Nhạn Bắc.

Chắc là mình nghe nhầm. Thẩm Nam nghĩ.

———

Làm việc ở công ty quảng cáo thì công tác là chuyện thường ngày, thường ngày bởi vì liên quan tới tính chất công việc, bình thường thì lịch trình đều kín hết, mặc dù Thẩm Nam đã đi đến rất nhiều thành phố, thế nhưng mỗi lần đều chỉ là cưỡi ngựa xem hoa. Lúc này thời gian cũng ngắn ngủi, nhưng không có áp lực công việc, coi như đây là lần công tác nhàn rỗi duy nhất.

Tắm rửa xong còn chưa đến mười giờ, còn lâu mới đến thời gian cô đi ngủ ở ngày thường, nghĩ nghĩ, cầm thẻ phòng ra cửa đi tản bộ.

Đầu tháng mười ở một thành phố phương năm này không có khí lạnh, Thẩm Nam mặc một chiếc váy dài, bên ngoài khoác một chiếc áo dệt kim mỏng hở cổ, cơn gió thổi qua làm cho vạt áo rơi xuống đầu vai, nhìn qua, là một người con gái đô thị mang vẻ lười biếng nhưng lại gợi cảm.

Khương Nhạn Bắc vừa mới đi ra ngoài ăn bữa khuya, vừa mới về đến ngoài cửa khách sạn, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đang từ cửa xoay đi ra.

Thành phố B xanh hoá rất tốt, đúng lúc anh đang đứng dưới một bóng cây, Thẩm Nam không nhìn thấy anh.

Khương Nhạn Bắc nâng tay rồi nhìn xuống đồng hồ, đã là mười giờ đêm. Lông mày anh nhẹ chau lại, lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Nam đã đi được một đoạn. Cô tựa như không biết, thành phố xinh đẹp này, buổi tối cũng không an toàn đến vậy. Hoặc là, căn bản cho tới bây giờ cô không hề để ý tới những thứ này. Như vậy đối với một cô gái trẻ trung xinh đẹp mà nói, thì không phải là chuyện gì tốt.

Do dự một chút, anh vẫn quay người đi theo.

Đây là một thành thị duyên hải mới phát triển, cuộc sống về đêm ở nơi này phong phú hơn thành phố Giang nhiều. Lúc này vẫn còn rất nhiều người đi đường, đại đa số là những người trẻ tuổi về muộn. Đường phố bên ngoài khách sạn trồng hai hàng cây dong cành lá rậm rạp, là loại cây thường dễ nhìn thấy trên đường ở thành phố này, dưới râu quai nón lít nha lít nhít quấn quanh những cành cây thô to. Những thực vật xanh này giúp không khí của thành phố nhẹ nhàng mát mẻ khoan khoái hơn.

———

Vee: Chap này do tui tách ra nên nó hơi ngắn. Xin lỗi các bạn ❤

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN