Nhạn Bay Hướng Nam - Chương 9: Túi xách không tệ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
167


Nhạn Bay Hướng Nam


Chương 9: Túi xách không tệ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chủ quán bar Thời Gian Trần tỷ đã quen biết Thẩm Nam hơn bảy năm, khi đó cô vẫn còn là một sinh viên phú nhị đại xa hoa lãng phí, có lúc đến quán bar ca hát, giải trí đơn thuần. Thỉnh thoảng bao một phòng, mời một đám bạn bè ăn chơi đến đây uống rượu cuồng hoan, phóng túng không chút kiêng kị.

Sau này khi nhà cô xảy ra chuyện, áp lực về tiền bạc, bắt đầu hát lâu dài ở nơi này. Quen biết nhiều năm như vậy, quan hệ của hai người cũng được coi là bạn bè, Trần tỷ nhìn cô từ một đứa con gái phản nghịch quái đản, trở thành bộ dáng lạnh nhạt khắc chế bộ mặt bi quan chán đời của hiện tại. Cũng coi như được chứng kiến một khoảng thời gian cuộc sống biến hoá thần kỳ của cô.

Hơn tám giờ, quán bar cũng không có khách mấy, Trần tỷ ngồi trên ghế sa lon trong phòng nghỉ, rút một điếu thuốc lá từ trong bao thuốc, đưa cho cô gái đang ngồi điều chỉnh đàn ghita.

Thẩm Nam khoát khoát tay: “Cai.”

Trần tỷ đùa hỏi: “Tiết kiệm tiền?”

Thẩm Nam thản nhiên “Ừm” một tiếng.

Lúc này đến lượt Trần tỷ sững sờ, một lát sau thì có chút buồn cười lắc đầu, châm lửa cho điếu thuốc trên tay mình, sau đó hút một hơi, tựa như nhớ tới gì đó, nói: “Chờ lát nữa Vương Vĩnh Hoà cũng sẽ đến, anh ta có nhắc với chị mấy lần, muốn nói chuyện với em. Tình huống bây giờ của em, ban ngày làm thành phần tri thức, ban đêm tới đây hát, mỗi tháng cũng chỉ kiếm thêm ít tiền mấy chai rượu tây của người ta, chị nhìn cũng thấy mệt mỏi. Người ta nói, là chân thành muốn kết giao với em. Anh ta là người ra tay hào phóng, tuổi tác cũng không tính là lớn, dù sao nếu chị mà là em, chắc chắn sẽ đồng ý, người sống trên đời này, chẳng phải ai cũng muốn nhẹ nhõm tự tại sao.”

Thẩm Nam gảy gảy dây đàn, hời hợt nói: “Trần tỷ, chị cũng không phải không biết, em hận nhất tiểu tam.”

Trần tỷ nói: “Vợ người ta đang ở Canada, đôi vợ chồng này cũng chơi bời các thứ, đâu tính là tiểu tam.”

Thẩm Nam cười cười không nói chuyện.

Trần tỷ đưa tay khoác lên vai cô, “Chị phân tích cho em này, em bây giờ còn trẻ còn xinh đẹp, muốn tìm người có tiền khó không? Không khó. Nhưng muốn tìm một người thật lòng thật dạ yêu đương rồi kết hôn với em có khó không? Khó như lên trời. Đàn ông họ rất thực tế, ai mà tình nguyện lấy một người vợ còn thêm cả một người ba bị tê liệt và một cậu em năm tuổi vào cửa chứ?”

Thẩm Nam không để ý lắm gật đầu: “Em hiểu.”

Đạo lý này cô đã hiểu từ rất lâu rồi. Bởi vì hiểu, cho nên mấy năm nay cô không hề muốn dùng phương pháp này để cải thiện đời sống sinh hoạt hiện tại.

Trần tỷ lại nói: “Còn nữa, nếu như thật sự có một người đàn ông có tiền chấp nhận cưới em rồi sống cùng em, nhưng học thức và tướng mạo đều không thể đặt lên bàn cân được, em cũng đồng ý gả đi sao?”

Ngón tay Thẩm Nam đặt trên dây đàn cứng đờ, trong đầu không hiểu sao lại xuất hiện dáng vẻ của Khương Nhạn Bắc. Nói đến học thức và tướng mạo, trong tất cả những người cô quen biết, thì sẽ không có bất cứ người nào tốt hơn so với anh.

Chỉ là, cô nhanh chóng tự mình đè xuống cái ý nghĩ không đúng lúc này, tự giễu cười một tiếng, nói: “Đồng ý chứ!”

Trần tỷ gõ một cái lên trán cô. “Em định lừa ai đấy hả? Người khác không hiểu rõ em, nhưng chị hiểu, thực chất bên trong kiêu ngạo đến điên lên được, nếu em thật sự hạ mình trong cái chuyện này thì bây giờ cuộc sống của em còn thế này sao?”

Thẩm Nam cười một cái nói: “Em thật sự không thanh cao như chị nghĩ đến vậy đâu, nếu như người ta thật sự tình nguyện kết hôn với em, lại còn có tiền, em sẽ không nói hai lời. Em sẽ không kén chọn.”

Trần tỷ hiển nhiên không coi chuyện cô nói là thứ to tát gì, lắc lắc đầu nói: “Đi thôi, cái tên sữa đậu nành Vĩnh Hoà* đó có lẽ cũng tới rồi đấy. Em không muốn làm bạn gái người ta thì cũng được, nhưng đừng có đắc tội, chờ lát nữa để em uống rượu, rồi bồi anh ta uống hai chén, vòng tròn quan hệ của người ta rộng, cũng coi như là tích lũy cho mình một chút vốn.”

Thẩm Nam nghe cái biệt danh mà Trần tỷ đặt cho Vương Vĩnh Hoà, nhịn không được cười mấy tiếng. Lại xem thường giật giật khoé môi: “Bạn gái gì chứ? Nói dễ nghe như vậy, anh ta không phải là muốn tìm vợ bé bên ngoài sao?” Vừa nói vừa cười đứng lên, “Yên tâm đi, hiện tại em sẽ không tùy tiện đắc tội với người ta đâu, không tiền không thế không đắc tội với ai được cả, hai năm nay em làm việc phải liên lạc với nhiều khách hàng, cái khác thì không học được, nhưng ra vẻ đáng thương là thứ em nắm chắc nhất. Vương Vĩnh Hoà vung tay xa hoa như vậy, chỉ cần một chút nhỏ như lông ngỗng thôi cũng đủ cho em ăn no nê mấy ngày, em đây nịnh bợ còn không kịp.”

Trần tỷ nghe cô nói như vậy, cười ha ha.

Vương Vĩnh Hoà mà hai người đang bàn luận này, là khách quen của quán bar Thời Gian, chưa đến bốn mươi tuổi, nghe nói làm ăn rất tốt, người cũng coi là một thân sĩ, mặc dù đã theo đuổi Thẩm Nam rất lâu, nhưng cho tới bây giờ chưa từng làm một hành động nào quá đáng cả, chỉ đơn giản mời cô uống chút rượu, để cô hát một hai bài mà anh ta chọn. Mà nhân phẩm của người này cũng không phải là tệ, đều chọn những bài hát có tính nghệ thuật cao, hiển nhiên là đã tiếp nhận một nền giáo dục tốt.

Nếu như không phải bởi vì thân phận đã kết hôn của anh ta, dù biết anh ta tuyệt đối sẽ không cưới mình, nhưng Thẩm Nam cũng sẽ không bài xích việc qua lại với anh ta.

Cô tự nhận cô không phải là một nữ cường tự lập thời đại mới gì gì đó, ngược lại, bên trong cô thực chất ham vất chất và hư vinh, nếu như không phải cuộc sống chèn ép, cô cũng lười liều sống liều chết vì cái công việc này. Nếu có một người vì cô mà dùng tiền, tháo bỏ hết áp lực khiến cô không thở nổi và những gánh vác trên vai cô, thật sự là cầu còn không được.

Chẳng qua là, ranh giới cuối cùng trong lòng cô vẫn kiên cố thêm một chút. Có lẽ đã từng được mọi người vây quanh nhiều năm như vậy, sự kiêu ngạo đã in sâu vào bên trong người cô. Gặp dịp thì có thể chơi, còn thật sự ra tay thì khỏi bàn nữa.

Đêm nay Vương Vĩnh Hoà chọn ba bài hát, cũng không biết có phải vì muốn làm Thẩm Nam vui hay không, mà vừa hay ba bài đó cô đều thích. Sau khi hát xong, thấy người đàn ông ngồi trên ghế dài nâng ly rượu về phía cô, cô đặt ghi ta xuống, cười cười đi tới.

Vương Vĩnh Hoà là người trong đám xa hoa trụy lạc, tự nhận phong lưu không hạ lưu, cho nên cũng không hề lỗ mãng hay càn rỡ, đùa cợt cũng chỉ đến giới hạn động chạm mà thôi. Thẩm Nam lăn lộn trong ngành quảng cáo này mấy năm, gặp dịp thì chơi lá mặt lá trái tất nhiên cũng không đáng kể.

Mặc dù quan hệ của hai người cũng không có gì thay đổi, nhưng chút mập mờ như có như không kia, bản thân mình cũng không mất cái gì, cũng dỗ được người đàn ông này hài lòng vui vẻ. Lúc Vương Vĩnh Hoà uống hơi say rượu rồi rời đi, để lại có quà mà mình đã chuẩn bị, Thẩm Nam cũng không từ chối, chỉ nói lời cảm ơn liên tục.

Đàn ông có tiền đưa quà cho phụ nữ, đa phần đều không thích bị từ chối, cho dù đó là người mà mình chưa theo đuổi được, nhưng có nhận quà thì anh ta cũng rất vui vẻ rồi.

Chờ người vừa đi, Thẩm Nam bóc hộp quà cầm trong tay ở hành lang. Vị sữa đậu nành Vĩnh Hoà ra tay cũng hào phóng, quà tiện tay đưa cho cô cũng là một cái túi mới của Chanel.

Lúc trước Thẩm Nam xa xỉ vô độ, cũng coi như là một nửa chuyên gia, đôi mắt cũng gần như hoả nhãn kim tinh, nhìn một chút chất liệu và trang trí, thì có thể phân biệt được thật giả. Cái túi Chanel trong tay này không thể là giả được. Tâm trạng của cô vui vẻ, khẽ huýt sáo trong hành lang không có một ai.

Cuối hành lang có một cái gương to, cô nghĩ nghĩ, đi đến trước gương, khoác cái túi lên vai, xoay trái xoay phải.

Cô đã rất lâu rồi chưa đụng vào một cái túi xách đắt đỏ như vậy, thật đúng là kỳ lạ, giờ phút này đeo trên người, cũng không có bất kỳ chút kích động hay hưng phấn nào. Ngược lại, cô lại cảm thất tẻ nhạt vô vị. Cô quyết định khi về nhà sẽ giao bán trên web secondhand, hiện tại đối với cô mà nói, chỉ có tiền bạc mới mang lại cảm giác an toàn cho cô.

Lấy túi xách xuống bỏ vào hộp, Thẩm Nam quay người muốn đi chào Trần tỷ, lơ đãng ngẩng đầu một cái, bỗng dưng sửng sốt. Cách cô mấy bước, có một người đàn ông dáng người cao lớn đứng đó nhìn về phía cô.

Hẳn là anh vừa mới vào phòng vệ sinh rửa mặt, trên trán còn dính nước, đôi mắt đen kịt kia lại thêm phần đen bóng. Trên mặt anh không có bất cứ biểu cảm gì, giống như chỉ đi ngang qua thì bất chợt nhìn thấy cô.

Thẩm Nam nhớ tới hành động khi đứng trước gương của mình, nhất định rất giống với kiểu phụ nữ ham giàu được kim chủ tặng cho gì đó, cầm được một cái túi xách đắt đỏ liền không nhịn được mà ngắm nghía trước gương như vậy.

Nhưng có ai nói không phải đâu?

Mặt Khương Nhạn Bắc không thay đổi gật gật đầu với cô, là lễ tiết cơ bản đối với một người quen nhưng không thân thuộc. Ánh mắt của anh hơi lạnh, Thẩm Nam không nhìn ra nổi là có chút trào phúng nào hay không. Không biết tại sao, đầu óc cô bỗng dưng nóng lên, chủ động cười mở miệng nói: “Lớp trưởng, thật là khéo nhỉ! Còn nhớ tôi không?”

Hôm đó hai người ngẫu nhiên gặp nhau ba lần trong hai mươi tư giờ, nhưng không có ai nhắc đến mối quan hệ bạn học cũ này, giống như không ai nhận ra ai. Lúc này cô mở miệng, cũng chẳng tiếp tục giả vờ như không biết được nữa.

Khương Nhạn Bắc cũng không giả vờ nữa, ánh mắt quét qua túi xách vẫn chưa kịp cất kỹ, dùng giọng nói lạnh nhạt nói: “Túi xách không tệ.”

Mặc dù không nhìn ra bất cứ sự châm chọc nào trong mắt của anh, ngữ khí cũng bình thản không có gì lạ, nhưng Thẩm Nam hiểu, anh đang đùa cợt. Cũng giống như năm đó, bất kể cô có ngạo mạn phách lối như thế nào trước mặt ai đi chăng nữa. Chỉ cần anh nhẹ nhàng nói một câu, thì đều có thể đâm thủng phô trương thanh thế của cô.

Lần trước ở trung tâm thương mại chưa kịp bộc phát cảm giác xấu hổ, bỗng nhiên lại chui ra hết chỉ vì một câu nói hời hợt của anh. Trong khi Thẩm Nam chưa nghĩ ra làm sao để tiếp tục duy trì chút tự tôn đáng thương của mình. Khương Nhạn Bắc đã mặt không biểu cảm xoay người rời đi.

Thẩm Nam đứng ở đó, nhìn theo bóng lưng thon dài, biến mất dưới ánh đèn trong hành lang, cảm xúc kéo căng trong đầu kia, giống như quả bóng bị xì hơi, nhẫn nhịn từng chút từng chút một, cuối cùng hầu như không còn gì nữa. Nửa ngày sau, cô tự giễu cười một tiếng.

Cô thật là thú vị nhỉ, cuộc sống đã thành ra bộ dạng như bây giờ rồi, chẳng lẽ còn muốn để ý đến cách nhìn mình của một người bạn học cũ không thân thiết gì sao?

Cho dù cô đã từng thích người này, nhưng đó cũng chỉ là đã từng.

————

*Sữa đậu nành Vĩnh Hoà là tên chuỗi cửa hàng ăn sáng ở Vĩnh Hoà, Đài Loan.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN