Nhân Đạo Kỷ Nguyên - Q.1 - Chương 14: Bầu Trời Đầy Sao
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Nhân Đạo Kỷ Nguyên


Q.1 - Chương 14: Bầu Trời Đầy Sao



Nam Lạc thầm nghĩ cũng đúng, dù sao hiện tại cũng không làm gì nên đi ra ngoài xem thử Kim Sí Đại Bằng Điện kia to lớn ra sao.

Nghĩ thế nên Nam Lạc liền nhìn Thiên Diệp nói:

– Được rồi. Ta đi đóng cửa điện.

Tuy rằng Khổng Tước Điện một năm khó đến một người nhưng Nam Lạc vẫn chạy đến đóng cửa điện lại. Cửa điện nặng nề giống như một ngọn núi khiến Nam Lạc phải thúc dục linh lực toàn thân mới di chuyển nỗi. Nếu không phải thời gian qua đọc ngũ hành ngọc giản của khổng tuyên khiến cho pháp lực tăng trưởng nhiều mới di chuyển được cửa điện này. Thật vất vả mới khép cánh cửa lại nhưng Nam Lạc không rời khỏi mà di động mấy ngón tay đánh ra một tầng ánh sang năm màu lên cánh cửa, sau khi hoàn thành thì cửa điện đã biến mất, ở đó chỉ còn một tầng ánh sang năm màu đang lưu chuyển lien tục.

Nam Lạc thở dài một hơi, đây là lần đầu tiên hắn đụng đến cửa điện, lúc Khổng Tuyên dạy hắn có nói rằng hắn còn làm không được. Điều này cũng là vì hắn đến đây hơn một năm nhưng không hề rời khỏi. Bất quá hiện tại cố hết sức cũng có thể hoàn thành rồi.

Thiên Diệp nhìn thấy Nam Lạc đóng cửa xong thì sự coi thường của hắn đối với Nam Lạc cũng phai nhạt rất nhiều. Bởi vì hắn đóng cửa điện của kim sí đại bằng điện cũng phải cố gắng hết sức. Phải biết rằng mỗi một cửa điện đều được chủ nhân của nó phong ấn pháp lực vào. Tuy rằng Thiên Diệp khẳng định Kim Bằng Thái Tử lợi hại hơn Khổng Tuyên nhưng cũng không chênh lệch quá lớn. Cho nên khi vừa nhìn thấy Nam Lạc chỉ đến hơn một năm mà đã có thể đóng được cửa điện đã rất không tồi.

Nam Lạc đi theo sau lưng Thiên Diệp, đi trên con đường lộng lẫy của Bất Tử Cung. Tuy trong long cảm thấy rất đẹp, dễ nhìn nhưng hắn vẫn cảm thấy ở Khổng Tước Điện thoải mái hơn nhiều. Ở đây có rất nhiều cảnh vật đẹp, nhưng cảnh vật đẹp cũng chỉ là cảnh đẹp mà thôi, không thích hợp để hắn ở lại.

Thiên Diệp trong mắt của Nam Lạc thì hắn là một người nói rất nhiều. Lúc nào cũng có thể tìm được đề tài để có thể nói chuyện. Từ khi Nam Lạc đến nơi đây đều ở trong Khổng Tước Điện, phần lớn thời gian đều tập trung tu luyện cho nên khi Thiên Diệp hỏi điều gì hắn đều trả lời không biết nhưng hắn lại không nghĩ rằng mình trả lời thật tình lại bị Thiên Diệp nghĩ rằng diễn trò.

Nghe lời nói của Thiên Diệp có thể thấy được sự kiêu ngạo khi được làm đồng tử trong Kim Sí Đại Bằng Điện. Tuy rằng Nam Lạc xem Khổng Tước Điện là nhà mình nhưng không đạt đến sự trung thành như những người ở đây từ nhỏ.

Kim Sí Đại Bằng Điện ở phía bắc của Bất Tử Cung cho nên từ Khổng Tước Điện đến Kim Sí Đại Bằng Điện cũng chỉ đi xuyên qua một góc Tây Bắc của Bất Tử Cung mà thôi. Đây là lần đầu tiên ra ngoài nên khi nhìn thấy Kim Sí Đại Bằng Điện có quy mô giống như là Khổng Tước Điện nhưng Nam Lạc không cảm thấy nó dễ nhìn hơn Khổng Tước Điện chút nào cả.

Đi đến trước đại điện nhìn vào hang chữ ‘Kim Sí Đại Bằng Điện’ thì hắn đã hiểu rõ vì sao lại cảm thấy khác nhau.

Thiên Diệp đồng tử nhìn thấy Nam Lạc ngẩn đầu nhìn bảng điện liền đắc ý nói:

– Những chữ trên là do thái tử nhà ta dung pháp lực thong thiên viết lên. Bên ngươi không có lạc ấn của Thái tử, chỉ một bảng điện này thôi cũng có thể xem như là một pháp bảo hộ thân rồi.

– Thật lợi hại.

Nam Lạc vừa ngẩn đầu nhìn vừa trả lời mà trong long lại cảm giác được nó không hề có uy phong như Khổng Tuyên thái tử viết.

Thiên Diệp đồng tử cho rằng Nam Lạc bị bảng điện hấp dẫn nên thấy Nam Lạc không ngẩn đầu trả lời mình cũng bình thường.

Thiên Diệp có chút đắt ý nói:

– Đi thôi, Thái Tử nhà ta đang còn chờ trong điện đó.

Nam Lạc theo Thiên Diệp đồng tử vào trong liền thấy đại điện rất chói mắt, trang trí xa hoa, thị nữ nhìn sơ thôi cũng không ít hơn ba mươi người, mỗi một người đều xinh đẹp vô cùng.

– Thái Tử điện hạ, Khổng Tuyên Thái Tử không có trong điện, đồng tử của hắn cùng đi đến đây rồi.

Âm thanh của Thiên Diệp khiến cho Nam Lạc bừng tĩnh lại. Hắn ngẩn đầu nhìn Kim Bằng Thái Tử với một bộ pháp bào màu vàng đang ngồi phía trên cao.

Đột nhiên Nam Lạc lại nhớ đến pháp bào của Khổng Tuyên, tuy rằng cũng chói mắt nhưng Nam Lạc lại cảm thấy pháp bào năm màu của Khổng Tuyên không toát ra uy áp làm người ta khó chịu như pháp bào màu vàng này.

Một lúc lâu sau Kim Bằng mới mở mắt ra nhìn xuống. Nam Lạc cũng phát hiện đôi đồng tử của Kim Bằng cũng là màu vàng luôn.

Nam Lạc vội vã cúi đầu nói:

– Đồng tử của Khổng Tước Điện Khổng Tuyên Điện Hạ bái kiến Kim Bằng Thái Tử điện hạ.

– Khổng tuyên rời khỏi đây khi nào?

Nam Lạc vội vàng trả lời:

– Thái Tử nhà ta đã rời khỏi lúc ba tháng trước, đến nay vẫn chưa quay lại.

– Hừ, hắn dám làm như thế?

Nam Lạc chỉ kịp nghe một tiếng tức giận liền cảm giác lỗ ai ông ông, còn không kịp định thần lại liền cảm giác than thể bay ra ngoài Kim Sí Đại Bằng Điện.

Nam Lạc cảm giác toàn than đau đớn, pháp lực trong cơ thể không điều đọng được. Hắn chỉ đành miễn cưỡng ngẩn đầu nhìn đại điện mà không hiểu rõ bản than phạm sai lầm gì. Nhìn thấy chiếc ghế chủ tọa xa hoa giữa đại điện đã không còn lại, chuyển ánh mắt nhìn quanh cũng chỉ cảm giác được người ta đang cười nhạo bản than mà thôi.

Vô duyên vô cớ bị đánh trọng thương khiến Nam Lạc tức giận vô cùng. Hắn chỉ biết yên lặng đứng lên, mỗi một bước rơi xuống khiến cho ngũ tạng lục phủ đau đớn vô cùng. Chỉ vài bước thôi đã khiến hắn phun một ngụm máu chảy ướt áo. Hắn không có sức lực lau đi cũng không có sức lực xoay người. Nam Lạc sợ một khi xoay người khiến cho than thể biến động lớn quá mà ngã xụp xuống, không thể đứng lên nỗi.

Nam Lạc cảm giác ánh mắt không còn rõ rang nữa, than thể đau đớn vô cùng. Một tay ấn ngực một tay đỡ vách tường đi về hướng Khổng Tước Điện.

– To gan. Làm dơ vách tường ta chặt tay ngươi.

Đột nhiên bên tai của Nam Lạc truyền đến một âm thanh làm hắn vội vàng rút tay về.

– Phong huynh, là người sắp chết rồi còn tức giận làm gì.

– Hừ… Nếu không phải…

– Người này bị gì vậy?

– Nhìn bộ dáng của hắn xem,

– Hắn mặc quần áo của đồng tử? Là của điện nào vậy?

– Hẳn là người của Khổng Tước Điện. Các đồng tử khác ta đều biết nhưng chỉ có Khổng Tước Điện ta chưa gặp thôi.

Nam Lạc từ hướng bắc đi xuyên qua một góc của Bất Tử Cung. TRên đường đi có rất nhiều người chỉ trỏ. Lúc này có người nhìn thấy Thiên Diệp dẫn Nam Lạc đến Kim Bằng Điện liền thở dài:

– Nhất định là bị Kim Bằng Thái Tử đánh rồi, sợ là khó sống.

– Dao huynh. Chớ nói nhiều. Kim Bằng Thái Tử tính tình thô bạo, coi chừng tới tai hắn…

– Đa tạ Hạ huynh quan tâm, nhưng ta là người của Chu Tước Điện, hắn nghe thì làm gì được.

Dọc đường đi nghe mọi người nói mà Nam Lạc lại có cảm giác hư ảo, không chân thật. Hắn không muốn ngồi xuống rồi lại chết đi ở chỗ này.

Gian nan đi từng bước về Khổng Tước Điện. Nam Lạc cảm giác không chết ở nhà thì chết ở trong Khổng Tước Điện đi, miễn cho người ta cười nói. Khổng Tước Điện yên tĩnh, không ai nhìn thấy.

Bây giờ Nam Lạc xem Khổng Tước Điện là chỗ tránh nạn cuối cùng, cũng là mộ của hắn.

Ý thức mơ hồ, hắn không biết rõ bản thân trở về như thế nào. Nhìn thấy hai chữ Khổng Tước kia mà cả người cảm giác nhẹ nhõm. Về tới rồi…

Dựa vào cửa bên dưới biển Khổng Tước Điện kia rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

Sẽ chết sao? Sẽ chết sao? Ta cho rằng còn có thể tu luyện được pháp thuật phi thiên độn địa trở về bộ tộc, trở thành tế ty lợi hại nhất. Chết là xong rồi. Nam Lạc ngẩn đầu nhìn bầu trời, hiện tại trời đang nắng, mây trắng bay khắp nơi nhưng trong mắt của hắn là một bầu trời đầy sao. Trong đó có một ngôi sao đang chập chờn như chào hắn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN