Nhân Duyên Tiền Định - Chương 1-2: Rửa Oan Khuất
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Nhân Duyên Tiền Định


Chương 1-2: Rửa Oan Khuất


Hôm nay, phủ Vinh Quốc Công binh mã hỗn loạn, kế phu nhân nhị phòng sinh non ba tháng, bây giờ đang nằm ở trong phòng, tình huống có chút không ổn. Đại nha hoàn bên người phu nhân cố gắng bình tĩnh hô bà mụ đã sớm ở trong phủ bước vào, vừa phân phó nha hoàn người hầu tay chân nhanh nhẹn một chút, đun nước lấy khăn đều phải nhanh hơn chút nữa.

Nhị gia đã từ ngoài phủ vội vàng chạy về, ở bên ngoài phòng sinh chờ, sắc mặt âm trầm, vẫn chưa chất vấn kẻ đầu sỏ gây tội.

Khương Nhị cô nương ở từ đường đã quỳ hai canh giờ, bên trong phòng sinh vẫn chưa có động tĩnh gì.

Sắc trời càng lúc càng tối, đáy lòng Nhị gia càng lúc càng lạnh, nếu phu nhân có gì bất trắc, cả ông cũng không thể bảo vệ được Chiêu Chiêu rồi.

Một tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang lên kéo ông thoát khỏi đống cảm xúc tiêu cực, bên trong liên tục có tiếng “Chúc mừng phu nhân sinh được con trai.” Nhị gia thở phào một hơi, cảm thấy cả người đều sống lại.

Văn Chiêu quỳ đến hoa mắt chóng mặt ở trong từ đường, sắc mặt trắng bệch như giấy. Nàng vừa về trễ rồi, lần này Tần Thị suýt nữa khó sinh khiến cho nàng cùng cha có hiềm khích, kế mẫu cũng thay đổi thái độ, thái độ lấy lòng ngày xưa biến mất không để lại chút dấu vết nào, bà cư xử với nàng rất lạnh lùng, lão phu nhân nhìn thấy nàng cũng chỉ thở dài.

Lơ đãng nhìn thấy nha đầu Phù Diêu đưa thức ăn đến, Văn Chiêu biết lục đệ Văn Dậu của nàng đã được sinh ra, không còn lo lắng, nàng miễn cưỡng xốc lại tinh thần hỏi nha hoàn đo đỏ khóe mắt ở trước mặt “Phù Diêu, ngươi cũng cho rằng là ta đẩy mẫu thân ư?”

Phù Diêu yên lặng đem đồ ăn dọn xong, hai mắt đẫm lệ, không biết nên trả lời như thế nào.

Đúng rồi, tất cả người trong phủ đều cho rằng là nàng đẩy, lúc ấy nàng cùng kế mẫu với vài nha hòan ở trong đình, hơn nữa trước mặt kế mẫu nàng luôn quật cường lại phản nghịch, chưa bao giờ cho bà ta một sắc mặt tốt nào.

Chỉ có mỗi Tam ca nói, Chiêu Chiêu nhỏ như thế, làm sao có thể làm ra loại chuyện như vậy.

Đến khoảng giờ Tý cha mới sai người đưa nàng về phòng, Văn Chiêu đã không đứng thẳng người nỗi nữa, khụy chân không ngừng khóc thút thít trên lưng vú Trần.

Nàng cảm thấy những ngày xuân này có chút lạnh.

Nhưng lòng nàng lại ngập tràn trấn an, khi nàng quay về, phủ quốc công vẫn chưa bị tịch thu, chuyện đáng sợ kia vẫn chưa xảy ra, phủ Vinh quốc công vẫn là hoa tươi trên gấm, lửa lớn nấu dầu. (ý chỉ vô cùng hưng thịnh, náo nhiệt)

Mặt nàng vẫn trắng nõn bóng mượt.

Bây giờ quan trọng nhất là tìm ra chân tướng việc kế mẫu trượt ngã, trả lại sự thanh bạch cho nằng. Rốt cuộc cả đời này, nàng vẫn mong có thể giữ quan hệ tốt với kế mẫu.

Cho nên khi nàng phát hiện bản thân vừa mở mắt đã quỳ ở từ đường, liền hỏi chuyện từ đầu đến đuôi, sau đó sai Phù Cừ đi đến đình Vọng Nguyệt tỉ mỉ tìm xem có dấu vết gì để lại hay không. Phù Cừ là thận trọng nhất, cũng rất được nàng tín nhiệm.

Vú Trần đưa nàng lên giường nằm, Phù Diêu lấy nước giúp nàng lau mình.

Phù Cừ đưa một chiếc khăn đựng trân châu cho nàng, phát hiện ở đình Vọng Nguyệt, viên viên đều tròn trịa, là do đợt trước lão phu nhân thưởng xuống, các cô nương ở trong phủ quốc công đều có.

“Cô nương, ngoài đình cũng phát hiện được vài viên, nếu không cẩn thận quan sát sẽ không nhìn thấy được.”

Văn Chiêu gật gật đầu “Phù Cừ, ngươi đi xem thử hộp đựng trân châu của ta có còn ở đây không.”

Phù Cừ vâng lời, trong lòng có chút hoài nghi, cô nương nhà mình tại sao lại bình tĩnh như vậy, trên mặt không phẫn uất, không ủy khuất, cũng chẳng bi thương.

Phù Cừ mở chiếc hộp ra, sắc mặt trắng bệch.

Quả nhiên.

Văn Chiêu cũng chỉ là xác nhận một phen, kiếp truớc nàng cũng vì hộp trân châu này mà bị định tội.

Nàng dựa vào thân gối, mặc Phù Diêu lau chân “Mấy ngày nay là ai đã tiến vào phòng ta?” Phù Diêu, Phù Cừ cùng bà vú Trần đều một lòng trung thành với nàng, bên cạnh nàng đến tận ngày phủ quốc công diệt vong.

Trong lòng Phù Cừ hiểu rõ cô nương nhà mình nhất định bị đổ oan, lập tức chạy ra ngoài cửa, hỏi hai nha đầu canh gác “Mấy ngay nay các ngươi có cho kẻ lạ mặt nào vào đây không?”

Hai nha hòan nhìn thấy đại nha hoàn bình thường khoan dung thong dong mà nay sắc mặt nghiêm túc, lập tức nơm nớp lo sợ mà nói không có, Phù Cừ không nói hai lời mà giở lấy tay áo hai kẻ kia, không có trang sức quý trọng, trên đầu cũng chỉ cài trâm hợp quy chế “Các ngươi không thu lấy lợi lộc của ai chứ?”

Hai nha hoàn bị lời này của Phù Cừ dọa cho giật mình, lập tức quỳ xuống xưng không dám. Phù Cư xem biểu tình hai người này không giống như làm bộ, càng thêm nghi hoặc, chẳng lẽ manh mối lại đứt đoạn ở chỗ này, chẳng lẽ muốn cô nương nhà mình gánh tội thay ư.

Mưu hại kế mẫu sẽ hủy hoại cô nương mất, cho dù trong phủ trên dưới đều im miệng không đề cập đến, không truyền ra ngoài thì cô nương ở trong phủ cũng khó được danh tiếng tốt nữa.

Cho dù thế nào đi chăng, vẫn phải tra rõ ràng, để xem là kẻ nào muốn vu oan cho một đứa trẻ mười tuổi, Phù Cừ hỏi “Ba ngày gần đây trừ ta, Phù Diêu và vú Trần, còn có kẻ nào vào đây? Đều báo cho ta.”

“Tỉ mỉ ngẫm lại, sự việc quan trọng.”

Hai nha hoàn khóe môi run rẩy, theo lời mà hồi tưởng lại.

Có hai nha hòan Họa Lan cùng Họa Cúc mà Phù Diêu đưa đến dọn phòng, một nha hoàn chăm sóc hoa cỏ Bích Thủy tiến vào đưa túi tiền thêu mẫu đơn, Hà ma ma bên người kế mẫu đến đưa một giỏ táo xanh và nửa sọt thạch lựu.

Phù Cừ trở về phòng Văn Chiêu, Văn Chiêu hỏi nàng ta “Có hỏi Bích Thủy và Hà ma ma vì sao lại tiến vào phòng ta mà không giao cho nha hoàn ta chưa?”

“Bẩm cô nương, Bích Thủy là sợ nha hoàn gác cửa vụng tay vụng chân làm hỏng, Hà ma mà là cảm thấy mấy nha hòan kia yếu ớt không xách nổi đống trái cây ấy.”

Văn Chiêu cơ hồ một đêm không ngủ, hôm sau vẫn phải dậy sớm, rốt cuộc một trận ác liệt này vẫn phải đánh thôi.

Vào Thọ Duyên đường, lão phu nhân đang ngồi bên trên nhắm mắt dưỡng thần, những người khác vẫn chưa đến, Văn Chiêu ngoan ngoãn ở bên cạnh đợi. Lão phu nhân hé nửa mắt đánh giá nàng.

Dung mạo nha đầu mới mười tuổi này, ngũ quan tinh xảo, gương mặt trắng nõn sáng bóng, khiến người kinh ngạc là vì đứa trẻ mười tuổi làm sao lại xinh đẹp đến thế, nhưng nghĩ đến phong tư của Nhị gia cùng thân mẫu Trang Thị năm đó nổi danh khắp kinh thành thì cũng không thấy có gì kì lạ nữa.

Mà lúc này, tuy rằng sắc mặt nàng trắng bệch nhưng vẫn bình tĩnh, trên mặt không có chút cảm xúc nào.

Người của đại phòng, nhị phòng, tam phòng liên tục tiến vào, kế mẫu Tần Thị đang ở trong phòng nghỉ ngơi. Văn Chiêu không thèm để ý đến những ánh mắt đánh giá hoặc mờ mịt hoặc sáng chói của bọn họ, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mà đứng ở một bên.

“Nhị nha đầu, trước tiên ngươi nói có phải ngươi làm hay không.” Lão phu nhân có chút mệt mỏi, ngữ khí uể oải, bà cũng không tin, nhưng sự thật trước mắt, bà không thể thiên vị.

“Thưa tổ mẫu, Văn Chiêu chưa từng, mong tổ mẫu minh xét.” Ngày trước Khương Nhị cô nương lúc này chỉ e là đã khóc lóc sướt mướt, nếu như giải thích không rõ ràng càng sẽ nói ra một số lời mà trong lòng mọi người.

Đại phòng phu nhân Dung Thị lặng im không nói lời nào, trái lại tam phòng Yến Thị khóe mắt ươn ướt nói “Nhị nha đầu, ngươi không thể hồ đồ như vậy, âm mưu hãm hại kế mẫu sẽ hủy hoại cả đời ngươi a…”

Văn Chiêu trong lòng cười lạnh, lớn tiếng nói: “Văn Chiêu sẽ không tự hồ đồ như vậy, Văn Chiêu là bị người khác hãm hại, nếu thật sự muốn hãm hại kế mẫu, Vân Chiêu sẽ không cần phải có mặt tại hiện trường, để khiến người khác nghi ngờ?”

Giọng của tiểu cô nương mười tuổi thật ngọt thanh êm tai, âm thanh leng keng, nói năng có khí phách, làm người khác không khỏi ba phần tin tưởng.

Lão phu nhân lập tức xốc lại tinh thần hỏi “Nhị nha đầu ngươi có chứng cứ gì chứng minh ngươi trong sạch?”

Văn Chiêu gọi Phù Cừ trình trân châu lên “Văn Chiêu sai Phù Cừ đến đình Vọng Nguyệt xem xét, phát hiện ra vật này, mẫu thân là giẫm phải hạt châu mới trượt chân ngã, không phải vì Văn Chiêu đẩy ngã.” Lúc ấy nếu không phải Tần Thị trượt chân, tình thế khẩn cấp vội vàng bắt lấy tay Văn Chiêu, người ngoài nhìn thấy đều cho rằng nàng đẩy ngã.”

Dung Thị dường như nổi hứng hỏi “Ồ? Những trâu châu này là của vị cô nương nào?” Lão phu nhân cũng nhận ra trân châu này chính là vài ngày trước đó thưởng xuống, cũng không nghĩ đến kẻ đầu sỏ gây tội lại dùng thứ này.

“Văn Chiêu sơ ý, bị người khác tiến vào trộm lấy những hạt châu này.” Chứng cứ này đối với Văn Chiêu bất lợi, nhưng nhất định phải nói ra. Kiếp trước trưởng bối cũng tra ra những hạt trân châu này, cho dù nàng không đẩy cũng khó thoái thác tội của mình. Bây giờ nàng đem chúng ra, manh mối cũng theo đó mà lộ diện.

Yến Thị tiếp “Nói như vậy, những hạt châu này là của Nhị nha đầu ư?”

“Tam bá mẫu đừng vội, Văn Chiêu sẽ đưa người một lời rõ ràng.” Phù Cừ theo lời từ bên ngoài đưa một nha hoàn tiến vào.

“Đây là nha hoàn Bích Thủy trong viện Văn Chiêu quét dọn, ngày thường cũng phụ trách chăm sóc hoa cỏ, hai ngày trước mượn cớ đưa túi mẫu đơn cho Văn Chiêu mà tiến vào trộm trân châu. Bích Thủy, ngươi nói xem.”

“Thưa các vị chủ tử, Bích Thủy được Tiền ma ma bên người Tam cô nương gửi gắm, trộm trân châu cho nàng ấy…… Nhưng là nô tỳ thật không biết trân châu này là dùng để hại người! Tiền ma ma chỉ nói Tam cô nương làm mất trân châu cực yêu thích, bảo nô tỳ lấy tới. Nô tỳ nghĩ ngày thường cũng không thấy Nhị cô nương dùng những trân châu này, hẳn sẽ không phát hiện nên mới động lòng xấu xa, cầu các vị chủ tử tha cho nô tỳ đi, nô tỳ tuyệt sẽ không có lần sau……” Nói đến đây nàng ta đột nhiên khóc òa lên.

Lời Bích Thủy nói không phải là giả, Tiền ma ma cũng không tin tưởng một tiểu nha hoàn ở biệt viện được, vì vậy cũng không nói toàn bộ cho nàng ta biết. Vốn dĩ cho rằng mọi người sẽ không tra ra Bích Thủy, không ngờ bị một nha đầu mười tuổi Nhị phòng tra ra.

“Nói bậy! Trân châu của Thính Lan chưa từng bị mất! Là ai dạy tiện tì nhà ngươi ngậm máu phun người?!” Yến Thị trừng mắt trách mắng.

“Tam tức phụ trước tiên đừng tức giận. Người đâu, gọi Tiền ma ma đến đây.” Lão phu nhân là một người tinh tường, đã nhìn ra chút manh mối, ánh mắt nhìn Yến Thị càng thêm lạnh lùng, đáng tiếc Yến Thị không chỉ xuất thân thấp hèn, mà còn là một kẻ không biết xem sắc mặt người khác.

Tiền ma ma quỳ xuống, mồ hôi lạnh chảy đầy mặt, đưa tay thề thốt phủ nhận nói, “Nô tỳ không quen biết nha hoàn này, lão phu nhân minh xét!”

Bích Thủy trợn to mắt nhìn Tiền ma ma, vội vàng móc ra một cái túi tiền, “Lão phu nhân, đây là Tiền ma ma đưa cho nô tỳ!”

Đại nha hoàn Tĩnh An bên người lão phu nhân bước đến nhận lấy túi tiền, bên trong có hai thỏi bạc vụn, chỉ tiếc là trên túi tiền cũng không chứng minh được thân phận, bạc vụn cũng không thể chứng minh là của Tiền ma ma được.

Mắt thấy tình thế lâm vào cục diện bế tắc, Văn Chiêu nói, “Văn Chiêu thỉnh cầu đem đến chỗ của sai vặt bên Thùy Hoa của Xuân Lan viện gọi đến đối chứng.”

Sai vặt bên Thùy Hoa ở Xuân Lan viện của Nhị phòng cùng Tam phòng viện Lưu Hương có qua lại.

Hai cái gã sai vặt quỳ xuống đất nói, “Tiền ma ma quả thật đã tới Xuân Lan viện, nói là có thân thích xa mới nhậm chức, nên sang đây thăm một chút.”

Văn Chiêu trong lòng đã xác định, hỏi tiếp “Thân thích của Tiền ma ma là ai? Có thể gọi ra để mọi người nhìn thử không, Văn Chiêu chắc chắn sẽ vì tình cảm bấy lâu nay với Tam bá mẫu đối với Văn Chiêu mà quan tâm một chút.” Thái độ vô cùng hào phóng, ngữ khí rõ ràng là châm chọc, kéo Yến Thị xuống nước.

Nhị gia lúc này mới mở miệng “Tam đệ muội có giải thích gì không? Văn Viễn đổ oan nhi nữ, trong lòng ta xót xa.” Vốn dĩ Nhị gia không nên mở miệng xen vào, nhưng hôm nay chuyện này liên quan đến Văn Chiêu, cũng liên quan đến Tần Thị, hắn chỉ đành không có phong độ mà chất vấn em dâu.

Vẫn chưa chờ Yến Thị lên tiếng, Tiền ma ma kia liền hô lớn, “Việc này là một mình nô tỳ làm, không liên quan đến Tam phu nhân! Mong lão phu nhân minh giám!”

Mọi người đều biết Tiền ma ma này là nhà mẹ đẻ Yến Thị mang đến, đối với Yến Thị nhất mực trung thành, lời nàng ta nói lại có mấy phần đáng tin chứ?

“Từ khi lang trung nói trong bụng Nhị phu nhân có thể là con trai, nha đầu quét dọn trong Xuân Lan viện liền kiêu căng ngạo mạn với Lưu Hương viện, tiểu nhân nhất thời luẩn quẩn trong lòng mới hại đứa trẻ trong bụng Nhị phu nhân, nô tỳ tự biết tội không thể tha thứ, mong lão phu nhân đánh chết nô tỳ để răn đe cảnh cáo!”

Văn Chiêu nghe thế rất kinh ngạc, nàng biết Tiền Thị này đối với Tam thẩm rất trung thành, nhưng không nghĩ đến bà ta cư nhiên không do dự dùng mạng mình rửa tội cho Tam thẩm!

Lý do này có chút gượng ép, chỉ là Tiền ma ma nói những lời này như chém đinh chặt sắt, nên khiến người ta không thể phản bác.

“Mẫu thân, việc này thật sự không liên quan đến con dâu, chỉ là Tiền Thị nhất thời hồ đồ, người không thể để oan cho con dâu!” Yến Thị đúng lúc lên tiếng nói. Tiền ma ma mặc dù đã theo bà ta nhiều năm, bà đối với Tiền ma ma cũng có mấy phần tình cảm nhưng hiện tại bản thân mình vẫn là quan trọng nhất.

Văn Chiêu không thể không cảm thán Tam thẩm này cư nhiên là một kẻ thích diễn kịch, kiếp trước nàng đần đến mức nào mới không phát giác được nhỉ.

Trong lòng mọi người đều rõ tựa gương sáng, chỉ là bề ngoài không trị tội Yến Thị, chỉ trách nàng “quản lý thuộc hạ không nghiêm”.

Lão phu nhân thấy Yến Thị lúc này vẫn muốn dối lừa bà, trong lòng tức giận nhưng không lộ ra, sắc mặt rất là khó coi.

“Tôn tử cảm thấy lời nói của Tiền Thị ngôn ngữ gượng ép, khẩn cầu lão phu nhân tỉ mỉ xem xét!” Tam công tử Khương Văn chắp tay trầm giọng nói.

Nhị công tử Khương Văn Ngọc cũng trưng ra gương mặt khó chịu: “Lúc này nhất định phải truy cứu đến cùng, nếu không sẽ ủy khuất cho Nhị bá mẫu cùng Nhị muội.”

Lão phu nhân nghe xong thì rủ mắt, đang chuẩn bị mặc kệ Tiền Thị nói thế nào đều sẽ trừng trị Yến Thị một phen. Đem nàng hưu rồi, với dòng dõi phủ quốc công chẳng lẽ còn sợ không ai gã vào làm vợ kế?

Nhưng lúc này, mọi người lại thấy Tam cô nương, Tứ cô nương quỳ trên mặt đất, Tứ cô nương Thính Nguyệt khóc to nói, “Nguyệt Nhi tin tưởng mẫu thân, mẫu thân sẽ không hại Nhị bá mẫu đâu, mẫu thân sẽ không…” Tiếng khóc nỉ non của cô bé tám tuổi khiến mọi người không đành lòng.

Thính Lan cũng khóc thút thít, nói đừng phạt mẫu thân, là do Tiền ma ma không tốt…

“Tổ mẫu, nếu như người đuổi mẫu thân đi, Lan Nhi và muội muội sẽ thế nào đây? Cha sẽ cưới thêm kế mẫu cho tụi con ư? Lan Nhi không cần…”

Tam muội không cần kế mẫu, vậy Chiêu Chiêu không có mẹ ruột liền bị bọn họ khi dễ ư? Khương Văn Tập trong lòng vừa phẫn nộ vừa chua xót, khóe mắt đều đỏ lên.

Chiêu Chiêu của hắn bây giờ đang lẳng lặng đứng đó, không khóc không nháo, bộ dáng không sợ bị người khác bôi nhọ, ánh mắt bình tĩnh khiến người khác đau lòng.

Trông giống như…giống như nàng một mình đứng ở đầu kia của thế giới, sự cô độc đến độ nói không nên lời.

Bên trong Thọ Duyên đường xen lẫn tiếng khóc lóc cùng tiếng xin tha, ồn ào đến độ khiến cho lão phu nhân nhức đầu.

Tam thúc trước giờ tính tình ôn hòa cũng quỳ xuống đất cầu xin “Mẫu thân tha cho nội tử lần này đi, Lan Nhi, Nguyệt Nhi đều không thể rời xa nàng ấy…nếu như nếu như vẫn còn lần sau, ta là kẻ đầu tiên không tha cho nàng!”

Lão phu nhân quét qua sắc mặt của tất cả mọi người bên trong Thọ Duyên đường, cuối cùng thở dài một hơi, cắn chặt răng nói, “Tam tức phụ…quản lý thuộc hạ không nghiêm, phạt bạc một năm, đi từ đường quỳ một tháng đi, chép phạt kinh phật ba trăm lần vì A Dậu cầu phúc bình an.”

“Tổ mẫu…” Tam ca trợn ta mắt, không tin được nói.

Lão phu nhân khoát khoát tay đánh gãy lời hắn, “Tiền Thị ác độc, cư nhiên dám hại con nối dõi của chủ tử, còn giá họa cho cháu gái ta, Khương phủ thực sự không chịu đựng được nô tỳ độc ác này! Lôi đến Lưu Hương viện phạt trượng đi…Tam tức phụ nhìn cho thật kĩ, sau này phải nhìn người cho rõ, gặp lại nô tỳ ác tâm phải sớm tống cổ đuổi ra phủ mới đảm bảo trong nhà yên tĩnh!” Dứt lời bà vỗ mạnh bàn một cái, Yến Thị bị dọa đến giật mình.

“Nha hoàn của Nhị nha đầu…để cho Nhị nha đầu tự xử lý đi.” Nhị nha đầu có thể khiến cho Bích Thủy không màng trách phạt mà cam nguyện ra mặt làm chứng tất nhiên có thể thừa sức ứng phó, bà không thể làm Nhị nha đầu mất uy tín trước mặt hạ nhân được.

“Tam tức phụ nếu lần nữa không quản lý tốt người mình, hình phạt sẽ không nhẹ nhàng như lần này nữa, có biết chưa?” Cuối cùng lão phu nhân lại bổ sung thêm, nhấn mạnh chữ “quản lý tốt người mình.”

Yến Thị chưa thở phào nhẹ nhõm liền nhìn thấy đáy mắt lão phu nhân dày đặc ý cảnh cáo, ý thức được trong lòng lão phu nhân đã biết rõ ràng, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh cũng không lau đi, chỉ liên tục gật đầu bảo đảm.

Trong đầu Yến Thị trống rỗng, e sợ sau này trong lòng lão phu nhân không có ấn tượng tốt rồi…

Văn Chiêu thở ra một hơi, cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện thứ nhất sau khi trọng sinh. Kết quả này khiến nàng không quá hài lòng, chẳng qua vì rốt cuộc Tiền ma ma không khai Yến Thị ra, cũng liền không có lý do kêu Tam thúc hưu ác phụ kia.

Sau khi đem Yến Thị cùng Tiền ma ma đưa đi, lão phu nhân đưa mắt hướng nhị phòng xin lỗi, nói “Lần này các ngươi ủy khuất rồi, ngày sau Tam tức phụ lại hồ đồ, nhất định sẽ hưu nàng, Lan Nhi Nguyệt Nhi cầu tình như thế nào ta đều mặc kệ!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN