Nhân Duyên Tiền Định
Chương 68: Định hôn sự
Văn Chiêu vừa nghe được bản lĩnh của Ngụy Lương từ trong miệng Lục Nhiên, trong lòng liền cảm thán hóa ra Ngụy Lương lại có tác dụng kì diệu trên phương diện này. May mà nàng đưa Ngụy Lương cho Lục Nhiên, nếu không cũng sẽ không có vở kịch hay như hôm nay, hơn nữa thanh kiếm sắc bén Ngụy Lương này nếu ở chỗ nàng, e rằng sẽ chịu thiệt thòi rồi, thiên lý mã như hắn cũng chỉ gặp được Bá Nhạc như Lục Nhiên mới có thể phát huy hết tác dụng*.
(*Bá Nhạc là người thời Xuân Thu chiến quốc, xưng là bậc thầy am hiểu về ngựa. Một hôm, Bá Nhạc đi gặp một con ngựa ký già bị người ta bắt kéo một xe muối lên núi, Bá Nhạc trông thấy, xuống xe, ôm đầu nó mà khóc, cởi áo mà lau mồ hôi cho nó. Con ngựa như gặp được chủ nhân hiểu nó, nên cúi đầu xuống mà phì hơi, vươn cổ lên mà hí, tiếng hí động tới trời như tiếng kim tiếng thạch. Sau đó chính bảo ngựa này theo Chu Vương ra trận lập nhiều chiến công vang dội nên Bá Nhạc được vua rất trọng vọng, dân gian rất ngưỡng mộ ông. Người ta thường ví Bá Nhạc tìm Thiên Lý mã là mượn truyền thuyết về nhân vật này để nói về những người giỏi trong thiên hạ không ít, song tìm được những “Bá Nhạc” biết chiêu hiền đãi sĩ thì cũng cần những người tài.
Có thể đọc chi tiết ở: )
Chỉ là Văn Chiêu không nghĩ đến, án phóng ngựa này không dễ gì mới khiến tầm mắt bá tánh trong kinh thành dời khỏi chỗ nàng, lại có chuyện khác khiến nàng lần nữa đặt vào trong trung tâm dư luận.
Hôm nay cư nhiên có người đến cổng nhà nàng cầu hôn, hơn nữa lại là Trang Khởi đã lâu không gặp!
Lục Nhiên từng dùng một câu để bình luận về Trang Khởi, “Tâm tựa sơn thượng hổ, thân nhược thương trung thử*”, nàng cảm thấy câu này vô cùng phù hợp, Trang Khởi vốn là kẻ mắt cao hơn trán, chỉ là hắn chưa từng bộc lộ ra ngoài.
(* Ý chỉ trong lòng hung hãn như hổ, bề ngoài tỏ ra vô hại như chuột)
Trang gia bởi vì quan hệ với Trang thiếu phó, nên đều phải theo phe thái tử. Có thể biết, tình cảnh của bọn họ hiện giờ vô cùng chật vật. Mấy năm sau Trang Khởi vẫn là một lang trung nho nhỏ.
Có người nói, vị quan viên công tử Trang gia này muốn cùng Lục thị lang “giành vợ” e rằng rất khó. Lại có người lắc đầu nói, “Nhưng lấy gia thế của Trang gia mà nói đương nhiên là sẽ thắng được một bậc. Lục thị lang dẫu sao vẫn là nhân sĩ kinh ngoại, thế nên phủ quốc công sao có thể để đích nữ bảo bối gả đến ngoài kinh được chứ?”
Văn Chiêu đối với chuyện cầu thân của Trang Khởi vô cùng kinh ngạc, dù sao kiếp trước Trang Khởi đến cầu thân nàng vẫn là do cữu cữu buộc hắn đến, một kiếp này cũng không biết vì sao lại thế, chẳng lẽ vẫn vì cữu cữu ép hắn ư?
Trang Khởi ngoài kia cũng không biết nàng đang nghĩ gì, nếu biết nàng cho rằng hắn vì bị phụ thân bức ép mới đến đây thì thật oan cho hắn rồi. Thật ra phải nói là hắn ép phụ thân hắn mới phải.
Phụ thân nói, cô nương Tư Mã gia mất rồi, Khương gia sẽ thành đối tượng thái tử muốn liên hôn, Trang gia bọn họ nguyện trung thành với thái tử, không thể đoạt lấy thái tử phi tương lai được.
Thế nên hắn khẽ cắn môi thỏa hiệp, nhưng đợi lâu như vậy cũng không thấy tin tức giữa thái tử với Khương gia, lại chờ thấy tin tức giữa Khương gia với Lục Nhiên, chuyện như thế sao hắn có thể ngồi yên được chứ? Hắn không thể đoạt thái tử phi tương lai nhưng nếu đối thủ là Lục Nhiên, hắn sẽ không cần kiêng kỵ gì nữa!
Lục Nhiên tuy rằng không để ý đến tình địch như Trang Khởi này, nhưng người khác đến khiêu chiến muốn phân cao thấp, hắn không thể không lộ diện. Hơn nữa vài ngày trước vẫn còn tin tức ồn ào kia, nếu lúc này hắn không ra mặt, liền khiến tin tức đó trở thành trò cười.
Thế nên, đến cổng to của Khương gia cầu hôn lại thêm một nhà.
Trên mặt Lục Nhiên mang theo nụ cười, nhưng trong lòng lại nhỏ máu. Hắn biết lần này cầu hôn, hắn và Trang Khởi e rằng sẽ chẳng ai thành công.
Vốn muốn sau khi cùng Văn Chiêu truyền ra tin đồn kia sẽ án binh bất động một thời gian, không nghĩ đến nửa đường lại xuất hiện một con rối, khiến cho tính toán của hoàng thượng dẫn ra.
Đáng giận hơn là Trang Khởi này trong đoạn thời gian dài không có động tĩnh gì, vừa xuất hiện lại khiến hắn nghiến răng nghiến lợi, còn không thể phát tác.
Bá tánh đang vây quanh ngoài Khương phủ xem náo nhiệt, còn ngưỡng mộ Khương Nhị cô nương có loại phúc khí này, người đến cầu hôn đều là người xuất chúng trong vạn người, dù gả cho người nào cũng đều có nhãn phúc cực lớn, mỗi ngày ngắm người ấy, e rằng có thể sống lâu thêm vài năm.
“Ngươi không biết rồi, Nhị cô nương này cũng là một người có mỹ mạo tựa thiên tiên, có thể tự dùng nhan sắc của mình để rửa mắt.”
Bá tánh đều thích nghe chuyện tài tử giai nhân như thế này, cho nên càng bàn luận càng hăng say.
Khương Nhị gia cũng đang có chút hoang mang, thường ngày không ai cầu hôn, hôm nay vừa đến cầu hôn liền có hai người. Hơn nữa còn mời bà mối đến, rầm rộ mang theo sính lễ đến cổng lớn, thu hút mọi người vây quanh, thực sự khiến ông bất mãn, hai nhóc con này khiến ông sao có thể yên tâm đem khuê nữ bảo bối của mình phó thác ra ngoài chứ?
Văn Chiêu nghe nói Lục Nhiên cũng đến, thực sự có chút muốn cười. Chuyện cầu hôn này vốn không có trong kế hoạch của bọn họ, Lục Nhiên chắc chắn bị Trang Khởi “ép” đến đây.
Trong lòng Lục Nhiên giờ vẫn không biết còn bao nhiêu bực bội nhỉ. Trong đời lần đầu đi cầu hôn lại là vì bị người ta ép bức, rõ biết là không có kết quả nhưng vẫn phải trưng ra nụ cười gác cổng mặc người ta vây quanh như xem khỉ vậy.
Quả nhiên, hai người đứng ngoài cửa không lâu sau, người Khương gia chưa ra đã nghe tiếng vó ngựa lộc cộc.
“Thánh chỉ đến”
Mọi người lập tức nghi hoặc không rõ, một mảng lớn ồ ạt chạy đến quỳ xuống. Người của Khương gia cũng quỳ xuống nghe thánh chỉ. Đến lúc nghe xong, mọi người mới phản ứng lại, vừa rồi hoàng thượng khen một câu dài về “Hiền lương thục đức”, câu cuối còn nói “Nhân duyên của Văn Chiêu Khương thị trẫm tự có an bài.”
Hoàng thượng quả nhiên ra tay rồi.
Ánh mắt của Lục Nhiên đang cúi đầu dưới đất chợt trở nên kiên định, vì hôn sự của hắn và Văn Chiêu, hắn phải triển khai kế hoạch nhanh hơn mới được.
Lục Nhiên đưa mắt nhìn về hướng Văn Chiêu. Thần sắc trong mắt nàng bình tĩnh, ôn hòa, dường như không vì thánh chỉ này mà ưu phiền, chỉ là lúc nhìn qua mắt hắn, đôi mắt nàng như lóe ra tinh quang lấp lánh, thần sắc này khiến tim hắn lần nữa đập thình thịch.
Hắn nhất định phải sớm cưới Văn Chiêu về nhà, mỗi ngày đều ngắm nhìn đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ngàn sao ấy.
Một đạo thánh chỉ này của hoàng thượng khiến trên dưới Khương phủ đều nơm nớp bất an, rốt cuộc vì sao hoàng thượng lại ra tay can thiệp vào hôn sự của một cô nương chứ? Nếu không phải biết hoàng thượng không ham mê sắc đẹp, bọn họ còn lo lắng hoàng thượng có loại tâm tư kia hay không.
Trong phủ Khương gia.
Đại gia nói với Nhị gia, “Sớm biết chuyện này nên đáp ứng bừa một người cầu hôn ngoài cửa, dù sao vẫn tốt hơn việc bị hoàng thượng ép buộc hôn sự, giờ đây e rằng hôn sự này trở thành vũ khí sắc bén của tranh đấu trong triều, cũng không biết hoàng thượng sẽ dùng thế nào.”
Trong lòng Nhị gia đối với câu “đáp ứng bừa một người” của Đại gia không hề vui vẻ, nhưng cũng có thể hiểu ý của Đại gia, chỉ thở dài, “Nếu hoàng thượng đã giám sát hôn sự của Văn Chiêu, thế thì sẽ không để cho chúng ta dễ dàng kết thân với người khác. Hơn nữa……Đại ca không nhìn rõ chân tướng của cô nương nhà Tư Mã gia bị thiêu chết ư?”
Đại gia vừa nghe ông nói thế, lập tức trợn to mắt, “Ý của ngươi là……Không phải là……”
Nhị gia gật đầu “Ta vốn đang lo lắng đám cháy này sẽ đốt đến phủ chúng ta, bây giờ dường như ngòi nổ bị người khác tưới tắt, lúc này Chiêu Chiêu bộc bạch tâm tư vô cùng đúng lúc.”
Nói đến đây, Nhị gia vừa nghĩ liền có chút sợ “Nếu chúng ta chống lại ý tứ của hoàng thượng, e rằng Chiêu Chiêu cũng sẽ rơi vào kết cục như vậy……” Nếu bọn họ khăng khăng cùng người khác kết thân, hệt như thái tử khăng khăng kết thân với Tư Mã gia, Nhị gia cũng không biết cuối cùng có kẻ thứ hai vùi thân trong biển lửa hay không, tuy nói hoàng thượng chắc chắn sẽ đổi phương thức khác, có thể không vùi thân trong biển lửa cũng chính là rơi xuống vực tối, hoặc là bị kẻ xấu giết chết. Tóm lại đều không thoát khỏi cái chết.
Chỉ là, mặc kệ bọn họ ưu sợ đan xen như thế nào thì lưỡi đao kia vẫn sẽ rơi xuống.
Chưa qua một tháng, hoàng thượng liền an bài xong hôn sự của Văn Chiêu.
Mọi người đều không nghĩ đến, trong thời điểm mấu chốt này, vị Quảng An Vương kia từ sau cung yến trở về đất phong sẽ vội vàng vào kinh, vì thế tử nhà mình mà cầu một người con dâu xinh đẹp*. (nguyên văn 佳媳: giai tức)
Nụ cười trên mặt hoàng thượng ấm áp, ha hả nói, “Giai tức này trẫm sớm đã vì Tương Nhi mà giữ lại rồi.”
Thế nên, cùng ngày liền triệu Văn Chiêu tiến cung.
Hốc mắt Phù Diêu đỏ lên, giúp Văn Chiêu thay chính trang, Văn Chiêu xoa đầu nàng ta, “Đừng buồn, ta lại không phải đi chịu chết.”
Phù Cừ nhìn Văn Chiêu muốn nói lại thôi. Trước đó vài ngày nàng nghe được động tĩnh trong phòng của cô nương nhà mình, hơn nữa cô nương còn khăng khăng không cần các nàng tiến vào, sau đó lại cự tuyệt ám chỉ cầu cứu bên ngoài, trong lòng Phù Cừ suy đoán, e rằng cô nương đã có người trong lòng, hơn nữa người nọ còn là người biết võ.
Ban đêm xông vào khuê phòng vốn không hợp lễ chế, những nhân gia nhà giàu có mấy người lại chân chính thủ lễ chứ.
Sau đó lại nghe nói cô nương nhà mình vừa ý với Lục thị lang. Nàng biết Lục thị lang này vô cùng lợi hại, hơn nữa còn từng cứu cô nương, trong lòng liền xem trọng đoạn nhân duyên này, chỉ là không nghĩ đến……
Cũng không biết vì sao, cô nương lại trông bình tĩnh như thế, thực sự không hợp với lẽ thường……
Văn Chiêu từ lúc tính ra bản thân chính là Tư Mã Dục kiếp trước, liền biết nếu hoàng thượng muốn nhúng tay vào hôn sự của nàng, tất nhiên là muốn đem nàng gả cho Lý Tương, vì vậy trong lòng hiểu rõ, thế nên lúc này cũng không thấy khó chịu.
Lý Tương cùng tuổi với nàng, thậm chí nhỏ hơn nàng một hai tháng, vì vậy thành thân đương nhiên phải đợi hắn lớn hơn chút, nếu bây giờ họ có năng lực đảo loạn thế cục, vậy thì hôn ước này có thể không tính. Chẳng qua chỉ là mấy năm nữa……Chuyện kiếp trước cần mười mấy năm mới hoàn thành, sợ lại muốn tiến triển sớm hơn nhiều năm như thế, trong lòng nàng có chút trầm xuống.
Khương Nhị gia cùng Văn Chiêu đến diện thánh, dọc đường đi vẫn là Văn Chiêu an ủi ông, Nhị gia nở nụ cười còn khó coi hơn khóc, “Đến hôn sự của khuê nữ, người làm cha như ta cũng không thể làm chủ, cha thực sự vô cùng khôn nguôi.”
“Cha, người đừng nghĩ như vậy, Văn Chiêu không buồn, đến lúc đó cha phải tranh thủ từ nơi hoàng thượng nhiều hơn chút mới tốt.” Vua của một nước cư nhiên sau khi bên ngoài truyền tin Khương gia để ý Lục Nhiên vẫn khăng khăng muốn thao túng hôn sự của Văn Chiêu, nhất định sẽ nghĩ biện pháp trấn an bọn họ.
Nếu không phản kháng được, vậy thì phải hưởng thụ nhiều hơn chút mới được.
Sau khi nghe Văn Chiêu nói thế, hốc mắt Nhị gia lại nóng lên. Khuê nữ của ông phải đến lúc nào mới tự nghĩ cho bản thân đây! Loại thời điểm này, những cô nương khác đều không ngừng khóc nháo, thế mà nàng vẫn cười, bảo ông tranh thủ lợi ích!
Văn Chiêu cùng Nhị gia vào điện hành lễ, hoàng thượng cười nói, “Đứng lên đi. Khương Nhị a, Tiểu Khương Nhị nhà ngươi lớn lên thật xinh đẹp. Khó trách hiền đệ ta không ngại vạn dặm đường xa chạy đến vì Tương Nhi cầu hôn.”
Rõ ràng đây là ý của lão cáo già này, thế mà từ trong miệng ông nói ra lại thành ý của Quảng An Vương. Chẳng qua Văn Chiêu nảy sinh nghi ngờ về quan hệ giữa Quảng An Vương với hoàng thượng. Từ bên ngoài nhìn vào, người đến cầu hôn là Quảng An vương, hoàng thượng chỉ là người giúp ông ta toại nguyện mà thôi, nhưng chuyện của hai kiếp trùng nhau khiến nàng biết rõ hoàng thượng đã an bài xong rồi!
Lý Tương năm nay mới mười bốn, căn bản không cần Quảng An vương gấp gáp chạy đến kinh thành cầu hôn, cho nên, Quảng An vương này rốt cuộc có giao dịch gì với hoàng thượng?
Nhị gia khiêm tốn nói vài câu liền nghe thấy Quảng An vương cười nói, “Khương Nhị cô nương thế này, Tương Nhi nhất định sẽ thích!” Ông ta sẽ nói như thế, vì Lý Tương căn bản không đến. Chẳng qua cũng có thể hiểu được, Quảng An vương gấp đến độ chỉ dùng một tháng đuổi đến kinh thành, nhất định sẽ không dẫn thế tử theo để chịu nổi khổ xóc nảy này.
Lý Tương dù sao cũng nhỏ hơn Văn Chiêu một chút, người bình thường đều không muốn khuê nữ gả cho một phu quân nhỏ tuổi hơn, bằng không chờ đến khi nam tử đến tuổi cường thịnh, thê tử đã già, nhan sắc tàn phai, thế nên đều không phải là một đoạn nhân duyên tốt.
Hoàng thượng nhìn thấy thần sắc không muốn trong mắt Nhị gia, nhưng vẫn cẩn thận che giấu, vẫn cười nói với Quảng An vương, thần tử phối hợp như thế khiến ông rất vừa lòng, quyết định cho Khương gia một ít bồi thường.
Mọi người rất nhanh đã thỏa thuận xong, hoàng thượng lập tức hạ chỉ tứ hôn Văn Chiêu Khương thị cùng thế tử Quảng An vương, đợi thế tử mười sáu tuổi sẽ thành thân.
Sau đó lại ban thêm một ý chỉ: Khương Tam công tử Khương Văn Tập có thể tùy lúc hồi kinh nhậm quan, hơn nữa quan thăng Lại Bộ thị lang.
Bây giờ trên triều chỉ có một vị Lại Bộ thị lang, ý chỉ này vừa ra cũng chính là đem vị trí của một thị lang cùng cấp đưa cho Tam ca, đã có đạo ý chỉ này, cho dù người có năng lực hơn cũng không thể làm một thị lang khác.
Ý chỉ này khiến Văn Chiêu vô cùng hài lòng, thánh chỉ u ám kia hoàn toàn bị xua tan.
Không nghĩ đến lúc này lại có lợi cho Tam ca, thực sự so với hoàng kim ngân lượng, lụa là gấm vóc đều khiến người ta động lòng hơn. Không thể không nói, hoàng thượng chính là đang khống chế lòng người, khiến “người bị hại” như nàng cũng bị vuốt lông đến dễ bảo.
Ân huệ đến từ kẻ thù, tư vị cũng vô cùng thơm ngọt. Chờ nàng sau khi nhận được ý tốt từ hoàng thượng, lại tiếp tục tính kế để đối phó với ông ta thế nào cho tốt.
Đêm đó, Văn Chiêu nằm trên giường tính toán thời điểm Tam ca trở về khi nào mới tốt, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy Tam ca nên lập tức quay về thành.
Giờ đây phủ quốc công không cần lo lắng bị người ta kéo về phe hoàng thượng. Bọn họ vốn không muốn cùng phe thái tử đối nghịch, dù sao đi nữa thái tử mới là quốc vương tương lai. Nhưng hôm nay phủ quốc công lại bị bắt trói cùng một chỗ với Quảng An vương, dựa theo quỹ đạo phát triển của kiếp trước, Quảng An vương sẽ cùng thái tử đối đầu như nước với lửa, những quan viên phe hoàng thượng đều có thể lui ra phía sau.
Đây chính là mưu kế của hoàng thượng, nếu phe mình cùng thái tử đối lập, dù phe mình có thế lực cường đại vẫn không tránh được suy yếu, thế nên ông ta mới nghĩ đến việc dọn một tấm gỗ đến.
Vốn hẳn lo lắng kết cục của phủ quốc công, nhưng Văn Chiêu nghĩ đến Lục Nhiên liền cảm thấy tình thế cũng không tệ hại như vậy, dù sao đi nữa nàng vẫn còn có Lục Nhiên.
Lục Nhiên cùng thái tử có mối quan hệ trên cả lợi ích, cho nên nếu ngày sau thái tử đăng cơ, phủ quốc công cũng sẽ không vì phe của Quảng An vương mà bị liên lụy.
“Tiểu vô lương tâm, nàng một chút khó chịu cũng không có sao?”
Văn Chiêu nghe tiếng nhìn lại, hì hì cười đáp, “Ta rất khó chịu đó, chàng đến an ủi ta đi.”
Lục Nhiên ngồi bên mép giường, nheo mắt nhìn về hướng Văn Chiêu đang nằm “Ta sợ phương thức an ủi của ta, nàng chịu không nổi.”
Tuy hai mắt hắn nheo lại thành một đường cong nguy hiểm, nhưng bên trong vẫn lộ ra ánh sáng, Văn Chiêu ngồi dậy vòng qua eo hắn, ngửa đầu nhìn hắn, “Chàng có biện pháp trong vòng hai năm giải trừ hôn ước này sao?”
Lục Nhiên bị bộ dáng làm nũng này của nàng, trong lòng đều hóa thành một dòng nước, ôm chặt nàng nói, “Thánh chỉ đã hạ, làm sao giải trừ?”
Nàng bị giọng nói bất đắc dĩ của hắn khiến trong lòng nàng sợ đến mất rơi lộp bộp, bản năng nàng lại cảm thấy Lục Nhiên nhất định có nghĩ đến, hắn nhất định có biện pháp, cho nên trong lòng thực sự chưa từng sợ qua.
Nhưng nàng dường như không nghĩ đến, hắn cũng không phải là vạn năng, hắn cũng có chuyện không làm được.
Đang trong lúc hoảng hốt, sau gáy chợt ấm “Đừng suy nghĩ vớ vẩn, dù không thể giải trừ, ta cũng sẽ không để nàng gả cho hắn.”
Cho nên……Đây là biện pháp gì? Kháng chỉ sao?”
Văn Chiêu không rõ ý tứ trong lời nói của hắn, nhưng lại cảm thấy bàn tay Lục Nhiên đặt sau gáy nàng dần dần dùng sức, sau đó nàng vùi mặt trong lồng ngực hắn, chóp mũi đều là hơi thở của hắn.
“Hoài Khanh……” Lục Nhiên sửng sốt, đây là lần đầu tiên hắn nghe trong miệng nàng gọi tự hắn, hai chữ này phát ra từ miệng nàng mang theo chút hương vị triền miên, khiến trong lòng hắn khẽ động.
“Cái tự này là Tiết tướng đặt cho chàng? Chàng có thích không?”
Hóa ra là muốn hỏi chuyện này.
“Tự này vốn không phải Tiết tướng đặt, Tiết tướng vốn là định đặt tự “thẳng đến trời cao”, sau đó ta nói với ông ta, trước khi qua đời cha ta đã đặt tự rồi.” Giọng Lục Nhiên vững vàng, lời nói lại mang theo chút phiền muộn, “Chỉ là hai chữ “Hoài Khanh” này vốn không giống với nghĩa “hàm nhân hoài nghĩa, danh công cự khanh” như Tiết tướng lý giải, cha ta đặt tự này cho ta chỉ vì nhớ đến nương ta, khi đó sức khỏe của ông không tốt, biết được thời gian không còn nhiều, nên đặt tự cho ta trước.”
Hoài Khanh Hoài Khanh, không phải ngóng trông nhi tử tìm được phong hầu chỉ hoài niệm về vong thê mà thôi.
Văn Chiêu ôm hắn càng chặt hơn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!