Nhẫn Giả Hệ Thống - Chương 1: Nhẫn giả hệ thống
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
194


Nhẫn Giả Hệ Thống


Chương 1: Nhẫn giả hệ thống


Chương
1: Nhẫn giả hệ thống (1)

Mùa
đông thành phố Quy Nhơn, lác đát vài hạt mưa khẽ rơi trên vai áo người đi đường
bỗng dưng làm con người ta cảm thây cô đơn giữa phố phường tấp nập. Cuộc sống
hội nhập khiến kinh tế đi lên, cũng khiến con người dần trở nên vô cảm và lạnh
lùng. Cũng có những con người tự nhốt mình vào trong thế giới ảo, mong tìm thấy
những gì đẹp đẽ hơn, cảm thấy mình được cân bằng với mọi người hơn trong cộng
đồng ảo. Trong một căn ký túc xá trường Đại học Quy Nhơn có một thanh niên đang
cắm đầu vào laptop miệng lẩm bẩm:


Cho mày chết, rasengan!

Tên
này là Lâm Quốc Trung, vốn là sinh viên năm 3 của trường Đại học Quy Nhơn khoa
kỹ thuật, mặt không đẹp trai, gia đình không giàu có, học tập không bằng ai,
tài sản chỉ có vài trăm nghìn trong thẻ ATM, một cái Nokia 1202 huyền thoại và
một cái laptop mua lại cũ kỹ. Bước vào cổng trường Đại học với bao nhiêu hoài
bão, ước mơ. Qua 3 năm, hắn chợt nhận ra một sự thật phũ phàng: Hắn bất lực. À
không, là lực bất tòng tâm a. Gia đình không có điều kiện khiến hắn phải chật
vật làm thêm kiếm tiền đóng học phí ngày càng tăng của nhà trường và lo tiền
sinh hoạt cá nhân. Vì vậy mà kết quả học tập của hắn ngày càng thua sút và
không theo kịp bè bạn. Quá chán nản Lâm Quốc Trung tự ngã mình vào thế giới
game ảo, một thứ game mà hắn đặc biệt thích gọi là “Naruto đại chiến”. Ở ngoài
đời Lâm Quốc Trung không bằng ai, nhưng trong game hắn lại là cao thủ. Ở trong
thế giới ảo Lâm Quốc Trung cảm thấy mình ưu việt hơn mọi người, hắn sẽ không
còn bị nhữnG lời châm chọc khó nghe, hay tự ti về chính bản thân mình nữa. Hắn
luôn mơ ước mình có thực lực như những Shinobi (Ninja) trong bộ manga Naruto
của tác giả Kishimoto Masashi, luôn ảo tưởng mình ở đỉnh cao của thế giới.

Hôm
nay cũng vậy, Lâm Quốc Trung lại đắm mình vào game. Ngoài kia trời bắt đầu nổi
gió, mây xám kéo tới đen kịt bầu trời báo hiệu cho một cơn giông lớn sắp đến.
Hắn mặc kệ, thời tiết thế nào đâu ảnh hưởng gì đến hắn. Có chăn cũng chỉ là vài
bộ quần áo vẫn còn treo ngoài lan cang. Nhưng cũng kệ, hắn đang chơi mà. Lỡ mưa
có ướt, nắng lên lại khô, còn hắn thì đang chiến đấu cơ mà! Không thể bỏ dở
giữa chừng được.

Lạch
tạch…lạch tạch, mưa bắt đầu rơi đập mạnh vào khung của sổ vỡ tung tóe thành
hàng trăm tia nước nhỏ. Tất cả đều yên ắng, chỉ có tiếng mưa va đập khe khẽ vào
khung cửa mà thôi. Mọi sự vật dường như bất động, yên lặng một cách lạ thường
như báo trước một điều không may sắp xảy ra.

Trong
phòng ký túc xá, Lâm Quốc Trung chợt hét lên:


Sắp thắng rồi! Mẹ nó! Rớt mạng, trời ơi, chết tao rồi.

Oành! Một tia sét tím sẫm
đánh thẳng xuống ký túc xá, các mạch điện trong khu chập chờn, lúc sáng, lúc
tắt.

Sẹt!
Sẹt! Á!

Một
luồn điện cực mạnh từ cái laptop cũ chợt truyền sang người Lâm Quốc Trung, hắn
hét thảm một tiếng cuối cùng của đời mình rồi ngã xuống. Ý niệm cuối cùng của
hắn là: “ Ta vẫn còn là xử nam a”.

Chương
1: Nhẫn giả hệ thống (2)


A! Đau đầu quá, đây là đâu vậy, âm phủ sao?

Khẽ
mở mắt, Lâm Quốc Trung cảm thấy choáng váng đầu óc, đây là đâu, sao lạ quá vậy,
không phải là căn phòng ký túc xá tám giường của hắn nữa, mà là một phòng ngủ
có kiến trúc cổ xưa, tuy đơn sơ nhưng lại tao nhã, làm cho người ta có cảm giác
thoải mái. Đây không phải là địa ngục a, đây là thiên đường.


Thiếu gia tỉnh lại rồi!

Chợt
của phòng mở ra, một thân ảnh nhanh như tia chớp lao đến giường ôm hắn gào
khóc: “Huhu, thiếu gia, ngài làm nô tài sợ quá a, lần sau xin ngài đừng hù chết
nô tài nữa, trái tim yếu ớt của nô tài không chịu nổi đâu a”


Cút! Ta không thích đàn ông, Mẹ kiếp, ngươi đang đè bi của ta!

Lâm
Quốc Trung hét thảm một tiếng rồi tiếp tục ngất xỉu.

Thực
ra Lâm Quốc Trung không phải ngất xỉu vì bị “đè bi”, mà bởi vì lúc này một mảng
trí nhớ hỗn độn chợt đánh ập vào đại não của hắn làm hắn không chịu được mà bất
tỉnh. Tỉnh dậy tập hai, Lâm Quốc Trung đã hiểu được là hắn đã xuyên qua không
gian đến một thế giới khác, ở đây gọi là Tử Lam tinh cầu (violet blue planet),
cả tinh cầu chỉ có 2 đại lục rộng lớn gọi là Lion đại lục và devil đại lục. Nơi
hắn ở là Ala
đế quốc nằm trên Lion đại lục. Tương truyền rằng Lion đại lục là nơi Thần tạo
ra để con người có thể sinh sống và chống lại lũ ác quỷ ở Devil đại lục, cứ một
ngàn năm ác quỷ từ Devil sẽ lại từ thông đạo không gian xâm lược sang Lion đại
lục, Khi đó người ta gọi là “Quỷ triều”. Mặt khác, con người ở Lion đại lục
không phải như ở Địa Cầu, bọn họ biết tu luyện để đề cao thực lực của mình. Thứ
mà họ tu luyện gọi là ma pháp và đấu khí, vấn đề này sẽ nói ở phần sau.

Lại
nói đến thân thế hiện tại của Lâm Quốc Trung tên là Franz Bonaparte là con trai
của tộc trưởng gia tộc Bonaparte – một đại gia tộc của Ala đế quốc.
Thế nhưng tên này khi sinh ra lại bất hạnh a. Mẹ của Franz bởi vì khó
sinh nên đã mất sớm, hắn lớn lên bẩm sinh kinh mạch bị tắc nghẽn nên không thể
tu luyện được đấu khí hoặc ma pháp. Sống trong một đại gia tộc ngàn năm như
Bonaparte, Franz bị xem như là phế vật, chịu đủ mọi sự khinh bỉ. Nếu không phải
có cha hắn là tộc trưởng thì có lẽ Franz đã bị đuổi ra khỏi gia tộc từ lâu rồi. Nhưng bất hanh của hắn không chỉ có thế,
trong mỗi gia tộc luôn có sự tranh đấu giữa các thành viên trong gia tộc với nhau.
Không từ một thủ đoạn nào cả. Và kẻ phế vật như Franz lại chính là đích ngắm
cho mọi người công kích. Theo trí nhớ của Franz, Lâm Quốc Trung hiểu được những
đau thương mà tên tiểu tử này phải chịu đựng. Ngày hôm qua con trai trưởng của
Đại trưởng lão là Desmond đánh gãy ba cây xương sườn, thừa sống thiếu chết.
Cũng may là Emon – chính là cái tên đã “đè bi” của Lâm Quốc Trung gọi người tới
kịp mang Franz trở lại. Nhưng định mệnh là tên tiểu tử này không chịu được uất
ức mà hồn lìa khỏi xác làm cho linh hồn Lâm Quốc Trung làm kẻ xuyên qua nhập vào.
Còn tên Desmond lại là hạt giống của gia tộc nên dưới uy danh của Đại trưởng
lão mọi chuyện của đành giải quyết qua loa cho xong.

Chương
1: Nhẫn giả hệ thống (&)

Tích…tích…tích…

Hệ
thống khởi động: 10%…30%…50%…80%…100%. Nhẫn giả hệ thống khởi động hoàn
tất.

Xác
nhận kí chủ. Xác nhận hoàn tất

Xác
định vị trí: Tử Lam tinh cầu, Lion đại lục, Ala đế quốc, kinh thành Muchen.

Tự
động quét ký chủ:

Danh tính: Franz Bonaparte

Hp: 80/100

Chakra: 0/100

Thể lực: 40/100 (Tình trạng: Suy yếu)

Level: 0

Kinh nghiệm: 0/100 exp

Skill (Kỹ năng): Không

Trang bị: Không

Bạc: 0

Xác nhận hoàn tất. Nhẫn giả hệ thống xin kính chào
quý khách.

Đang suy nghĩ đột nhiên trong đầu Lâm Quốc Trung
vang lên liên tục mộn giọng nói máy móc cứng nhắc.

Quay xung quanh tìm kiếm Lâm Quốc Trung hoảng hốt
hỏi. Vẫn là cái giọng máy móc đó trả lời:

– Ta là nhẫn giả hệ thống.

Lâm Quốc Trung cảm thấy choáng váng:

– Không phải ngươi mới nói đó sao, ý ta là ngươi
từ đâu đến, tại sao lại ở trong cơ thể ta?

– Dữ liệu bị mất, không thể trả lời.

Thứ tiếng máy móc đó lại làm Lâm Quốc Trung đứng
hình tập hai.

– Vậy tại sao ta đến đây vậy, không phải ta đã
chết sao?

– Dữ liệu bị mất, không thể trả lời.

– Ta có thể trở lại Trái Đất không?

– Dữ liệu bị mất, không thể trả lời.

Suốt cả nửa ngày mà Lâm Quốc Trung cũng không thể
moi được thông tin gì từ nhẫn giả hệ thống. Hắn mệt mỏi hỏi:

– Ta có thể nhìn thấy ngươi sao?

– Ký chủ chỉ cần nghĩ ý niệm trong đầu hệ thống sẽ
tự động đưa ký chủ vào không gian tinh thần, mặc khác ký chủ khi trao đổi với
hệ thống cũng chỉ cần giao tiếp trực tiếp qua ý nghĩ.

Khác với những lần trước, hệ thống trả lời vô cùng
rõ ràng. Lâm Quốc Trung vội nhắm mắt tập trung ý nghĩ, lập tức không gian xung
quanh hắn thay đổi, trở nên mơ hồ. Một ánh sáng lóe lên, khung cảnh lại thay
đổi lần nữa. Lâm Quốc Trung như đang trôi nỗi giữa vũ trụ, xung quanh hắn là
từng đám tinh vân đủ màu sắc lửng lờ bay.

– Chào mừng ký chủ đi vào không gian của nhẫn giả
hệ thống.

Giọng nói máy móc lại vang lên,
giữa hư không bỗng dưng hiện lên 4 cuộn sách lớn, trên mỗi trụ lần lượt viết:
Trang bị, nhẫn thuật, cửa hàng thú cưng và nhiệm vụ. Trong đó chỉ có 2 cột
trang bị và nhẫn thuật là phát sáng.

– Hiện tại ký chủ chỉ có thể mở
được hai công năng của hệ thống là nhẫn thuật và trang bị. Các vật phẩm ký chủ
mua tại hệ thống được trao đổi bằng bạc.

Lâm Quốc Trung vội hỏi:

– Vậy ta phải lấy bạc từ đâu?

– Ký chủ có thể nhận được bạc khi trao đổi với hệ
thống một vật phẩm nào đó có giá trị bạc tương đương hoặc khi ký chủ hoàn thành
nhiệm vụ hệ thống sẽ khen thưởng cho ký chủ một số lượng kinh nghiệm và bạc
nhất định. Ký chủ khi giết các sinh vật có năng lượng khác cũng có thể nhận
được kinh nghiệm.

Quả nhiên a. Lâm Quốc Trung thầm nghĩ. Như thế này
đâu khác gì mình đánh quái thăng cấp trong game đâu, chỉ khác là ở thế giới này
không giống như game, ngươi chết rồi không thể sống lại lần nữa đâu nha. Hệ
thống lại tiếp tục nói:

– Hiện giờ ký chủ có muốn mở gói quà tân thủ?

Quà tân thủ, Lâm Quốc Trung mừng rỡ vội nói:

– Có, mở gói quà tân thủ.

– Mở gói quà tân thủ thành công. Ký chủ nhận được:

Skill ảnh phân thân chi thuật một bản

Kunai (dao găm) 10 cái

Shuriken (phi tiêu) 10 cái

Thuốc trị thương sơ cấp 3 bình

Thuốc hồi phục chakra sơ cấp 3 bình

Thuốc khôi phục thể lực sơ cấp 3 bình

Giáp Mộc Diệp sơ cấp 1 bộ

Túi shinobi 32 ô.

Đã nhận thành công.

Không tồi chút nào. Lâm Quốc Trung thầm nghĩ, với
cơ thể không thể tu luyện đấu khí hay ma pháp của tên Franz này thì nhẫn giả hệ
thống chẳng khác nào một cọng cỏ cứu mạng của Lâm Quốc Trung. Không thể tu
luyện thì sao, ta giết quái thăng cấp a. Đâu có liên quan gì.

– Mở ra cửa hàng nhẫn thuật.

Lâm Quốc Trung ra lệnh, hắn muốn
xem thử nhẫn giả hệ thống có bao nhiêu nhẫn thuật. Liệu có giống như trong
manga hắn từng đọc hay không.

– Cửa hàng nhẫn thuật mở.

Hệ thống liền khởi động, giọng
máy móc tiếp tục nói.

– Cửa hàng nhẫn thuật chia là ba
bộ phận: Nhẫn thuật, huyết kế giới hạn và tinh huyết. Ký chủ có thể trao đổi
các vật phẩm ở đây bằng bạc thu được. Bạc kí chủ hiện tại là 0. Không thể thực
hiện giao dịch.

Nhìn lên màng hình lập thể 3D
phía trước, chia làm các ô chứa đựng các nhẫn thuật, huyết kế giới hạn hay
huyết dịch đều ảm đạm. Nhưng Lâm Quốc Trung có thể thấy được tên những nhẫn
thuật quen thuộc như thế thân thuật, hỏa cầu thuật, bích tường thuật,…

Đối với một shinobi mà nói nhẫn
thuật đóng một vai trò quan trọng quyết định thực lực của chính shinobi. Tuy
nhiên huyết kế giới hạn lại càng mạnh mẽ. Theo như manga thì huyết kế giới hạn
là những khả năng đượcdi truyềntrong
một bộ tộc nhất định. Hầu hết bộ tộc đều sáng chế ra loại thuật đặc biệt liên
quan đến huyết kế giới hạn của họ và thuật đó không thể được dạy hay sao chép
bởi người khác, vì chúng cần đặc điểm di truyền nhất định. Khả năng huyết kế giới
hạn mà hoạt động qua đôi mắt gọi làđồng thuật. Trong manga Lâm Quốc Trung thích
nhất chính là Sharingan (Tả luân nhãn), một huyết kế giới hạn mạnh mẽ, hắn liền
tìm kiếm nhưng không thấy đâu cả, bí quá Lâm Quốc Trung hỏi hệ thống:

– Tại sao ta không thấy Sharingan nha.

– Bởi vì Tả luân nhãn (Sharingan) là một huyết kế giới hạn quá
phức tạp, có nhiều cấp độ và khả năng khác nhau nên Tả luân nhãn (Sharingan) được chia ra từng
loại riêng biệt với giá trị bạc cũng khác nhau. Với Tả luân nhãn cơ bản một câu ngọc Ký chủ chỉ
cần 1500 điểm bạc (sẽ phải cần thêm bạc để nâng cấp lên trạng thái 2 và 3 câu ngọc), Vạn hoa đồng Tả luân nhãn là 50000 điểm bạc và Vĩnh hằng Vạn hoa đồng Tả tuân nhãn là 500000 điểm bạc.

Giọng sắc thép lạnh lùng của hệ thống làm Lâm Quốc Trung chết lặng Mẹ nó
biết khi nào ta mới có thể có500000 điểm bạc a.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN