Nhân Gian Hoan Hỉ - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
189


Nhân Gian Hoan Hỉ


Chương 17


Editor: Linh Đang

“Xem em còn đi hay không.”

Giọng nói đàn ông trong trẻo xẹt qua bên tai, cô bị Chu Diệu giơ lên như con chó nhỏ. Thoáng cái Đa Ninh mặt đỏ tai hồng, phản kháng đạp chân hai cái; đã thế Chu Diệu còn giơ cô lên cao vài cm.

Cố tình để trọng tâm của cô không vững.

Thật biết bắt nạt người ta, Đa Ninh kìm nén đến mức hô hấp khó thông thuận, không thể tưởng được nhiều năm như vậy Chu Diệu còn dùng chiêu này đối phó với cô… Lúc học cao trung Chu Diệu cao rất nhanh, nháy mắt từ 1m6 đến 1m7, sau đó lại từ 1m7 bay đến 1m8, sau 1m8 còn cao lên thêm sáu cm. Mà cô chính là một người khó cao, học sơ trung sáu năm chỉ có thể gian nan leo từ 1m5 đến 1m6; bởi vì chiều cao của hai người chênh lệch nhiều, Chu Diệu có thể thoải mái giơ cô lên đu dây.

Nhưng mà, hiện giờ cô cao hơn trước kia ba cm, sao Chu Diệu còn có thể giơ cô lên như vậy; quan trọng nhất hiện tại cô và anh bao nhiêu tuổi rồi… Đối diện, một đôi yêu nhau trẻ đi tới, nhìn về phía cô cùng Chu Diệu như hai con khỉ đang đùa, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin.

Lúc gắp thú trong siêu thị, cô thấy buồn nôn khi phương thức yêu hiện giờ của giới trẻ thật khiêu khích. Kết quả lập tức cô cùng Chu Diệu cũng dùng phương thức này. Hổ thẹn nóng vội nhanh chóng tăng lên, cảm giác bị sỉ nhục khó diễn tả được như đang dời sông lấp biển trong cơ thể, một bên Đa Ninh đá cẳng chân Chu Diệu, một bên hổn hển gầm nhẹ: “Chu Diệu, anh để em xuống dưới, để em xuống dưới…”

Cô nói hai lần, vừa vội lại nổi giận, làm cho âm cuối cùng, mang theo một chút khóc nức nở cầu xin tha thứ. Có bệnh cũ thật sự làm người ta bất đắc dĩ, cho dù tuổi tăng lên cũng không đổi được; ví dụ như cô chỉ cần cuống cuồng một chút, tuyến lệ đã hoạt động.

Đa Ninh bị Chu Diệu thả xuống dưới, người cũng bị anh dùng cánh tay dài kéo đối mặt với anh; đối diện với nhau, hai dòng nước mắt từ khóe mắt rơi lộp bộp xuống, cô nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nói với Chu Diệu: “Thật là lợi hại  … Thật trâu bò, sao anh không giơ con trâu lên thử xem.”

Anh thật trâu bò, sao không giơ con trâu lên… Nói gì vậy. Đối mặt với Đa Ninh đang rơi nước mắt, Chu Diệu nhanh chóng thu hồi vẻ mặt.

Nếu là ngày trước, mỗi khi anh dùng chiêu này, sau khi Đa Ninh rơi xuống đất sau sẽ căm giận thông báo chiến thuật: “Chu Diệu anh chờ đấy, chắc chắn em sẽ báo thù!”

Như một cô tiên nữ nhỏ thất bại cũng không chịu thua.

Ách, hiện tại sao cô còn chưa tìm anh báo thù. Chu Diệu nghiêm túc nhìn người trước mắt, suy nghĩ, nhẹ nhàng mở miệng nói: “… Hẳn là anh đây không lợi hại như vậy.”

Thật sự không lợi hại đến mức nâng trâu lên được. Chu Diệu lại xác định gật đầu, bộ dáng rất đứng đắn rất nghiêm túc.

Không nhịn được, Đa Ninh vẫn cắt ngang, bởi vì não hiện lên hình ảnh Chu Diệu giơ con trâu lớn lên. Cô chính là người hay thoái chí như thế, thật vất vả mới cáu kỉnh đã bị dập tắt.

Sau đó đối mặt với Chu Diệu, Đa Ninh vẫn mím môi lại.

Đột nhiên chỗ hốc mắt nhiều hơn một bàn tay, Chu Diệu duỗi tay thay cô lau nước mắt rơi xuống, giải thích một câu: “… Sao còn khóc thế… Anh đang đùa với em mà.”

Không phải khóc. Chỉ vì hoảng hốt nên nước mắt mới rơi xuống, không có cảm xúc khác. Nhưng Đa Ninh vẫn rống lên với kẻ bày trò trước mắt: “Chu Diệu bây giờ anh bao nhiêu tuổi, em bao nhiêu tuổi?”

Chu Diệu nở nụ cười tươi, giọng nói cực kì ôn hòa: “Thật ra, anh cảm thấy chúng ta vẫn giống như trước đây…” Thời gian năm năm, cũng không thay đổi bao nhiêu, không phải sao?

Đa Ninh không đáp lại lời Chu Diệu, gió đêm chầm chậm, thổi đi chút uất ức còn lại cô chưa kịp phát tác.

“Hôm nay anh không biết buổi tối đã có sắp xếp.” Chu Diệu mở miệng nói, thả chậm bước chân đi bên cạnh cô, “Trợ lý nói anh mới biết tuần trước hẹn một vị phó tổng của Thiên Tín ăn cơm… Cũng không nghĩ tới phó tổng Thiên Tín là Diệp Tư Tư.”

Phó tổng của Thiên Tín rất nhiều, Diệp Tư Tư là một trong số đó. Cho nên để Diệp Tư Tư tới đàm phán là thành ý của bọn họ cho anh sao? Chu Diệu lắc lắc trong lòng, cứ dùng cách làm việc như vậy, không biết Thiên Tín còn có thể ngồi ổn mấy năm ở trong nước.

Đa Ninh nghe Chu Diệu giải thích, hỏi lại anh: “Nếu anh đã cùng phó tổng Thiên Tín là Diệp Tư Tư bàn bạc, anh bảo em tới làm cái gì?”

“… Anh nghĩ em nóng lòng muốn gặp anh.” Chu Diệu nói, giọng điệu chắc chắc đến muốn mắng người.

Đa Ninh: “…”

“Chẳng lẽ không phải sao?” Chu Diệu liếc mắt nhìn cô một cái. Khó có lúc cô chủ động gọi điện thoại cho anh, mở đầu đã muốn tìm anh ăn cơm; thật sự làm anh có một loại ảo giác cô vội vã muốn thấy anh.

Về phần đề cập Diệp Tư Tư với Đa Ninh, hành động cố ý bảo cô tới cùng ăn cơm, anh còn chút ý tưởng khác. Anh nhớ rõ hai người ly hôn anh lấy Diệp Tư Tư làm cớ, nhưng Đa Ninh lại vô cùng vui mừng chúc phúc anh.

“Chẳng lẽ cái quỷ.” Đa Ninh đáp.D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~

“Tốt lắm, là anh suy nghĩ không chu toàn.” Chu Diệu đưa tay đặt lên bả vai Đa Ninh, thân thể cố ý kéo gần khoảng cách giữa hai người. Anh cao hơn cô rất nhiều, hai người lần lượt đi như vậy, cô như được ôm trong khuỷu tay anh.

Đa Ninh cũng là một người dễ dàng chịu thua, Chu Diệu cũng đã giải thích một năm một mười với cô, cô cũng nói sự thật ra: “Quả thực là em cố ý không tới.”

Chu Diệu:… Anh biết rồi!

——

Ngồi xe quay lại hoa viên Lam Thiên, Đa Ninh nhắc tới một chuyện với Chu Diệu   —— về nhà ở Tinh Hải Loan, cô không muốn bán.

Chu Diệu cũng nhắc một chuyện với cô, về nhà ở Tinh Hải Loan, anh đã bán đi.

Đa Ninh: “…”

Chu Diệu: “Người mua là anh.”

Đa Ninh hít vào một hơi.

Chu Diệu không có gì nhiều lời, bởi vì anh chỉ nhờ nhân viên công ty pháp vụ mượn hợp đồng, không chuyển nhượng cùng đăng ký quyền tài sản sở hữu bất động sản. Dừng lại, anh đặt câu hỏi cho Đa Ninh: “Hiện tại có thể nói cho anh, vì sao muốn bán Tinh Hải Loan đi không?”

Nhà đều đã xử lý, Đa Ninh nói chi tiết vấn đề xảy ra trong công ty của dượng ở Toronto với Chu Diệu, Chu Diệu không đánh giá quyết định cô thay dượng bán phòng, chỉ nhìn nhận vấn đề theo góc độ của người kinh doanh: “Xuất phát từ góc độ lý tính, góc độ chính xác nhất của dượng em bây giờ là xin phá sản, dựa theo tình huống em nói, bây giờ bất luận nguồn tài chính nào rót vào không thể nghi ngờ đều là muối bỏ biển.”

Đa Ninh không hé răng. Thời gian trước dì nói cho cô công ty của dượng có vấn đề cần giải quyết, nhưng cũng không nói gì thêm; cô không biết đã thật sự giải quyết, hay là vốn chưa được giải quyết, chỉ xin phá sản.

“Đúng rồi, giá nhà anh viết trong hợp đồng là bao nhiêu?” Đa Ninh cẩn thận hỏi, bởi vì cô cùng Chu Diệu đàm luận như thế vẫn có phần ngượng ngùng.

Sau đó, Chu Diệu báo một con số với cô.

Đa Ninh không nhịn được lộp bộp một chút —— ít vậy sao? Thấp hơn rất nhiều so với giá mà quản lí Chung báo cho cô. Đa Ninh nâng mắt nhìn Chu Diệu, anh là giám đốc của một công ty trên thị trường sao lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thế.

Chu Diệu nghiêng mắt nhìn cô: “Tránh thuế, tránh thuế có biết không.”

Đa Ninh nghĩ nghĩ, nói với Chu Diệu: “Nếu còn chưa đăng ký chuyển nhượng… Trước hết em sẽ không bán nhà cho anh.”

Chu Diệu không đáp lại Đa Ninh, bởi vì ngay từ đầu anh đã không muốn nhà của cô. Căn phòng Tinh Hải Loan kia với anh mà nói, có ý nghĩa vô cùng quan trọng vì lúc ấy Đa Ninh nói với anh bốn chữ —— kim ốc tàng Diệu.

Anh cùng cô kết hôn là cô mua phòng, lúc ấy làm cô vô cùng đắc ý, học Hán vũ đế coi anh là Trần A Kiề[email protected]@Đ##L$$Q%%Đ^^

Nếu Tinh Hải Loan là kim ốc cô chuẩn bị vì anh, sao anh có thể bỏ mà bán cho người khác được. Người xa lạ không được, Hà Hạo cũng không thể…

“Đúng rồi, nghe nói mấy năm nay dì dượng em sinh con?” Lúc sắp đến hoa viên Lam Thiên, Chu Diệu chợt nhớ đến một việc nhà. Anh cùng Đa Ninh quen biết từ nhỏ, chuyện hai nhà thân thích anh cũng biết được ít nhiều.

Bởi vì đêm nay nhắc tới bên Toronto, anh thuận miệng hỏi. Nhớ rõ lúc trước anh nghe được từ miệng cô Đỗ, hình như dì dượng Đa Ninh ở Toronto không có ý định nuôi con.

Đa Ninh chớp mắt, nói với Chu Diệu: “… Là một cô bé.”

“Nhân tạo sao?” Chu Diệu lại thuận miệng hỏi. (Ed: mình đoán ở đây là thụ tinh nhân tạo)

Nhân tạo cái em gái anh… Đa Ninh không hề đáp lại.

Chu Diệu cười cười, chạy xe vào tiểu khu Lam Thiên giống mọi ngày, nói với Đa Ninh ngồi bên ghế lái phụ đang im lặng: “Được rồi, đừng keo kiệt. Anh chỉ tùy tiện hỏi, cũng không phải lời không gay… Dù sao cũng không phải đứa nhỏ của anh, bất kể nó có phải là thụ tinh nhân tạo hay không…”

“Alice rất đáng yêu, anh đừng nói lung tung.” Đa Ninh phun ra một câu, dặn Chu Diệu.

“Được.” Chu Diệu gật đầu, “Sẽ không nói.”

Đa Ninh lại nói một câu: “… Alice cũng không phải nhân tạo.”

Chu Diệu tiếp tục gật đầu, nhân tiện khen tặng một câu: “Dì dượng em thật có phúc khí, già rồi mà vẫn còn có con.”

… Thật sự không cách nào để cùng nhau tán gẫu nữa, Đa Ninh nhìn ánh đèn ấm áp từ cửa sổ của tiểu khu, tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe.

Chu Diệu bất đắc dĩ lắc đầu, đợi Đa Ninh xuống xe, quay đầu xe định trở về, kết quả còn chưa ra khỏi tiểu khu, xe anh lại bị chặn lại. Chu Diệu vỗ xuống tay lái, nếu không định bán căn Tinh Hải Loan, Đa Ninh có chuyển về Tinh Hải Loan không?

——

Trên mạng, Cố học trưởng đổi dòng tâm trạng mới —— “Không mất không được, dù cho vô cầu.”

Không thể so với bốn chữ “Cùng nhau an tĩnh” lần trước, lần này gõ tám chữ, bởi vì đây là một trang về phật pháp văn chương; nội dung đại khái là giảng về sự mất được cùng quan hệ nhân quả: “Cầu không được” là đại khổ của nhân sinh, “Yêu biệt ly” là đau khổ của nhân sinh, nếu có thể thì hãy vô cầu, để nhân sinh không khổ… (@@@!!)

Đa Ninh cho Cố học trưởng một biểu tượng thành kính, sau đó Cố học trưởng gửi lại cô thiện tai thiện tai. Đa Ninh có phần hối hận vì sao mình lại ngứa tay như vậy. Nhưng thật kỳ quái, vì sao trong danh sách bạn bè của Cố học trưởng không có bất cứ dấu chân nào của Chu Diệu.

Ngày hôm sau Đa Ninh nhận được hai mẫu thiết kế công tử thỏ từ bên Hải thành, sau đó Miêu Miêu cũng gửi cho cô một tin nhắn —— hỏi cô Chủ nhật có rảnh không, cô ấy cùng Ô Giang mời cô ăn cơm.

Đa Ninh cảm thấy có lẽ mình hiểu lầm Miêu Miêu, cô cho là Miêu Miêu hiểu lầm lầm, nhưng sự thật là không có.

Giống thế, Nhan Nghệ cũng nhận được lời mời của Miêu Miêu.

“Có lẽ Miêu tỷ cùng Ô Giang cảm thấy mấy lần đều là chúng ta mời khách, cố ý mời lại một lần chăng.” Nhan Nghệ nói như vậy.

Nói thực ra, Đa Ninh cũng thấy là như thế này.

Nhan Nghệ lắc lắc đầu, lại nói một câu: “Thật ra mình cảm thấy Miêu tỷ này, có phần… Trộm gà.”

Đa Ninh không ủng hộ, đáp lại Nhan Nghệ: “… Nếu là trộm gà còn có thể mời chúng ta ăn cơm à.”

Nhan Nghệ thấp miệng: “Cậu không hiểu.”D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~

Đa Ninh không cùng Nhan Nghệ thảo luận vấn đề tính cách của Miêu tỷ nữa. Nhan Nghệ tự mình nhàm chán lướt danh sách bạn bè, sau đó cũng lướt đến dòng trạng thái tối qua Cố Gia Thụy mới post, sau khi đọc lướt qua thốt lên một câu—— “Viết thật tốt!”

Cố Gia Thụy nhanh chóng trả lời cô: “Thiện tai thiện tai, cám ơn Trịnh thí chủ.”

Có phải đầu óc Cố Gia Thụy bị nước vào thật hay không…

Không nhịn được, Nhan Nghệ tìm Cố Gia Thụy hàn huyên, không phải tìm đại sư ngộ đạo về ly hợp cùng đau khổ của nhân sinh nên được giải thích như nào, mà là cố ý tranh cãi —— “Cố Gia Thụy, anh viết cái gì cũng là vô nghĩa, nếu người dễ dàng buông xuống như vậy, vẫn là người sao “

Cố Gia Thụy không để ý tới cô.

Nhan Nghệ đành phải gửi đi một icon run rẩy —— Đại Thành đại sư? Anh không ở đó sao?

Mười phút sau, Cố Gia Thụy mới trả lời cô —— ở.

Cố Gia Thụy cảm thấy gần đây chính mình đã từ Nhất Thành Đại sư biến thành tình cảm đại sư. Bị nữ thí chủ họ Trịnh quấn quít hỏi chuyện đã đành, lại còn đến Chu Diệu cũng gọi điện thoại cho anh.

Lúc anh đưa ra quyết định xuất gia đã hỏi qua Chu Diệu có muốn cùng đi hay không, Chu Diệu mắng anh bệnh thần kinh. Có đôi khi đàn ông cùng đàn ông khác nhau rất lớn, Chu Diệu không có phật tính như anh thì thôi, đã vậy trên phương diện nam nữ yêu đương cũng không có tuệ căn như anh.

Quả thực Chu Diệu gọi một cuộc điện thoại đến Thiên Đà Sơn của Cố Gia Thụy, bởi vì ban đêm có chuyện suy nghĩ phiền lòng, Chu Diệu gọi một cuộc cho Cố Gia Thụy đang làm hòa thượng trên Thiên Đà Sơn; cũng bởi vì có vấn đề cầu người, nên khi đầu bên kia điện thoại có tín hiệu anh khách sáo một câu: “Cậu đang làm gì?”

Cố Gia Thụy đáp lại anh: “Niệm kinh.”

Vậy không vội. Chu Diệu trực tiếp hỏi: “Tôi muốn làm Đa Ninh yêu tôi, cho tôi một ít biện pháp. ”  

“Không phải hai người ở cùng một chỗ sao?” Cố Gia Thụy cảm giác sâu sắc lần trước bị lừa gạt, không muốn trả lời, “Người xuất gia không tán gẫu chuyện tình yêu nam nữ thế tục.”

Nam nữ thế tục… Đôi chân dài của Chu Diệu đứng bên cửa sổ sát đất, tự có biện pháp bắt đại sư mở miệng: “Ngày mai tôi cho người đưa thêm cho cậu chút dầu vừng tiền.”

Trong di động, Cố Gia Thụy im lặng một hồi, sau đó nói: “Hiện tại tôi phá giới nói với cậu ba điều, cậu phải gi nhớ cho tốt.”

“““““““`

Ps: chuyện của Cố đại sư vs Nhan Nghệ hài lắm *cười lăn lộn*

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN