Nhân Lộ Thành Thần - Chương 17: Người cai quản
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
143


Nhân Lộ Thành Thần


Chương 17: Người cai quản


Ma Ảnh một lần nữa bước lên hành trình truy sát Lâm Vũ. Làm một sát thủ chi vương trong tương lai, thất bại không bao giờ làm hắn gục ngã, thất bại chỉ càng làm cho hắn trở lên mạnh mẽ.

Rất nhanh Ma Ảnh đuổi tới phàm nhân vực nhưng Lâm Vũ đã biến mất. Khi hắn đang định rời đi, thì bỗng nhiên hắn thấy được một ngôi mộ đơn sơ trên có khắc “ thê tử Lâm Vũ – Oa Lệ Lệ chi danh”. Thân là một sát thủ chi vương trong tương lai, Ma Ảnh hắn không quan tâm tới người chết, không cần suy nghĩ nhiều, Ma Ảnh lặng lẽ bước đi.

Bây giờ, Ma Ảnh đang cầm trong tay một cái xẻng hì hục đào đất, thân là một sát thủ chi vương trong tương lai, hắn không quan tâm tới người chết là không giả. Nhưng cái hắn quan tâm đây là thê tử Lâm Vũ.

Hắn có thể dùng cái này để uy hiếp Lâm Vũ, từ đó lấy mạng hắn. Là một sát thủ, dùng bất cứ thủ đoạn nào để có thể giết chết mục tiêu ám sát, chính là một trong những nguyên tắc cơ bản nhất.

Bỗng một giọng nói trong trẻo, thánh thiện vang lên đằng sau lưng hắn.

“ nha, ngươi đang làm gì vậy”

“ ta đang đào…”

Cả người Ma Ảnh ướt đẫm mồ hôi, trong lòng tràn đầy sợ hãi. Bản thân hắn là một khai pháp cảnh cường giả, lại thêm bản thân là sát thủ, trực giác vô cùng nhạy bén, vậy mà không hề phát hiện ra đối phương đã đứng sau lưng mình từ lúc nào. Nếu đối phương muốn giết hắn,chắc chắn đầu hắn đã lìa khỏi cổ.

Nghĩ vậy,dù trong lòng sợ hãi, hai tay trắng bệch, Ma Ảnh vẫn quay người.

Hắn thấy,một cô gái trẻ tầm mười bảy, mười tám tuổi, cả người toát lên vẻ ngây thơ, trong sáng nhưng tâm hắn càng thêm lạnh giá.

Cố gắng nở một nụ cười thân thiện nhất có thể,Ma Ảnh nói “ Ha ha, ta là bằng hữu tốt của Lâm Vũ, thấy ngôi mộ thê tử của hắn quá đơn sơ, lên đang tính sửa sang lại ha ha…”

Cô gái ngây thơ cười nhìn hắn, Ma Ảnh cũng thân thiện mỉn cười đáp trả.

Nhìn cảnh tượng vô cùng hài hòa, thân thiện. Nhưng sau lưng Ma Ảnh đã ướt đẫm mồ hôi, nhìn trước mắt cô gái trẻ tuổi, dù có nhìn ra sao cũng chỉ là người bình thường không hơn, không kém, không hề có chút tu vi nào. Nhưng dục vọng cầu sinh đang điên cuồng gào thét bên trong hắn, chỉ cần hắn dám động thủ, không dù chỉ lộ ra một tia địch ý, hắn sẽ chết vô cùng thê thảm. Thậm chí chết có khi lại là một sự giải thoát.

Cô gái mỉn cười ngây ngô, một mặt ngây thơ trong sáng nói “ vậy đồ sửa sang đâu nha”

Ma Ảnh không hề do dự, móc tất cả bảo vật quý giá nhất mà hắn có được đưa ra ngoài. Mạng còn sắp không giữ được hắn còn quan tâm đến thứ khác được sao.

Nhìn một chút đồ vật trên mặt đất, cô gái thất vọng nói “Toàn bộ đều không bằng rác rưởi”

Sau đó phẩy nhẹ tay như đuổi ruồi, cả người Ma Ảnh liền như đạn pháo bay vọt lên bầu trời biến mất với tốc độ ánh sáng.

Tất nhiên, cô gái trẻ tuổi này không ai khác chính là Oa Lệ Lệ, chỉ có thể nói Lâm Vũ quá ngây thơ, không hiểu thế gian hiểm ác.

Dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được, bí mật Phàm Nhân vực,trăm vạn năm qua không ai có thể phá giải, vậy mà chỉ một phân thân thông kinh cảnh của tên Vân Long đó có thể phá giải được sao. Trên thế giới này,cái không thiếu nhất chính là những kẻ tự cho là thông minh. Chưa kể cơ duyên to lớn nhất Đại Vận thế giới, lại có thể lấy được dễ dàng như vậy sao. Không có nguy hiểm, không có khảo nghiệm, không có người thủ hộ,đây là vô địch văn sao.

Oa Lệ Lệ chính là người thủ hộ nơi đây hay nói chính xác hơn. Nàng chính là người cai quản toàn bộ Đại Vận thế giới. Nàng chính là người mạnh nhất thế giới này, cũng là người có trách nhiệm bảo vệ thế giới này tránh khỏi họa diệt vong.

Nhìn về phía xa bầu trời, Oa Lệ Lệ thở dài, rất nhanh biến mất như chưa hề tồn tại.

Một lần nữa,Oa Lệ Lệ hiện lên trong một căn phòng đầy ắp hình vẽ, trong căn phòng này, sáng tạo quyết và chiếc hộp đựng viên đan dược đã bị Lâm Vũ mang đi chỉ còn lại một chiếc bàn đá cũ kỹ. Oa Lệ Lệ chạm tay lên chiếc bàn đá, rất nhanh trên bàn đá hiện lên dòng chữ “ vận mệnh luân bàn”. Đây là một kiện vô thượng chí bảo, vượt xa cả thánh vật, công dụng của nó vô cùng đơn giản, đó là làm cho người giữ nó khí vận vô song, kỳ ngộ liên tục, làm gì cũng may mắn. Đáng tiếc,Lâm Vũ lại không hề quan tâm đến nó, thậm chí còn không thèm nhìn lấy một lần.

Ma Ảnh nằm trên mặt đất, cả người nát bét, hắn minh bạch mình lại trúng kế tên tiểu nhân Lâm Vũ. Hắn không tin Lâm Vũ có thê tử lợi hại như vậy. Nếu đó đúng là thê tử Lâm Vũ vậy hắn cũng là thê tử của Lâm Vũ.

Lâm Vũ hiện đang ở Ô Quy thành, một tòa thành nhỏ nằm sát biên giới Hoàng Minh đại triều và một nước nhỏ tên là Long Tiên Nam.

Lúc này, Lâm Vũ cùng hắc cẩu đang ngồi trên đường phố không ngừng cãi nhau. Từ lúc cho hắc cẩu ăn viên đan dược đó, hắc cẩu vẫn không có gì thay đổi, vẫn là một mặt ngốc cẩu, gầy trơ xương. Duy nhất thay đổi chính là hắn và hắc cẩu có thể dùng thần thức trao đổi với nhau.

“ngốc cẩu, ngươi đúng là đồ vô dụng”

“còn hơn ngươi, đồ tiểu nhân vô sỉ”

Hắc cẩu chính là một mặt bị khinh bỉ nói chuyện với Lâm Vũ, từ sau khi rời Phàm Nhân Vực. Lâm Vũ và hắc cẩu đều bước vào thông kinh cảnh. Muốn tiến vào tẩy tủy cảnh,thì cần đả thông ít nhất tám mươi mốt đầu kinh mạch trên tổng số một trăm linh tám đầu kinh mạch. Thông kinh cảnh chính là tu luyện để đả thông kinh mạch, từ đó có thể dẫn linh lực ra ngoài cơ thể để sử dụng.

Đả thông kinh mạch càng nhiều, càng đưa được nhiều linh lực ra ngoài cơ thể.Nó giống như một ống nước vậy, đả thông kinh mạch càng nhiều, ống nước càng lớn, càng dẫn được nhiều nước.

Chính vì vậy, thông kinh cảnh có thể đưa linh lực vào trong võ kỹ, công pháp từ đó uy lực của võ kỹ, công pháp cũng được gia tăng nhiều lần, tùy thuộc vào số mạch mà tu sĩ đả thông. Đặc biệt bước vào thông kinh cảnh, tu sĩ đã có thể bay, đả thông kinh mạch càng nhiều tốc độ bay càng nhanh nhưng tiêu hao linh lực cũng càng lớn. Nhưng Lâm Vũ không phải lo lắng về vấn đề này, linh lực của hắn là vô tận, dù mới chỉ đả thông được hai mươi tám đầu kinh mạch nhưng hắn đã có thể bay liên tục không ngừng nghỉ.

Hắn và Hắc cẩu không ngừng cãi nhau, nguyên nhân chính là do vài giờ trước đó, lúc hắn đang tìm một quán ăn lót dạ, nghỉ ngơi qua đêm thì túi tiền hắn đã bị trộm mất. Cẩu tặc bình thường có thể trộm túi tiền của hắn sao, đây tất cả nhờ cẩu hệ thống. Khi hắn đang đi trên đường phố,âm thanh hệ thống đột nhiên vang lên “Đinh hệ thống nâng cấp thành công”

Tuy hắn hận cẩu hệ thống nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn tò mò hỏi “ ngươi nâng cấp thì có tác dụng gì”

“Đinh công dụng của hệ thống cần kí chủ tự tìm hiểu”

Lâm Vũ phẫn nộ, không nhịn được mắng tục. Khi hắn bình tĩnh lại, mới phát hiện túi tiền đã bị trộm mất. Đây chắc chắn là cẩu hệ thống cố ý làm hắn phân tâm, sớm không thông báo, muộn không thông báo lại thông báo đúng lúc có kẻ trộm ví tiền của hắn. Hắn bị ngu mới tin đây là trùng hợp, vậy là hắn liền nảy ra ý tưởng mới.

“ Bán cẩu đây, bán cẩu đây, ai mua cẩu đê”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN