Nhân Lộ Thành Thần - Chương 265: Tên ngốc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
55


Nhân Lộ Thành Thần


Chương 265: Tên ngốc


Nhưng đã muộn, Lâm Vũ nhét cả con Kim Ô vào trong chiếc nồi đất, bắt đầu cho thêm gia vị, mắn, muối, mì chính, hạt tiêu…

Kim Ô không khỏi ngóc đầu dậy hét lớn.

“Khụ…khụ…Hắt xì…Tên điên, ngươi muốn nấu ta thật sao, ta là Kim Ô, thượng cổ thần thú Kim Ô đó…”

“Bốp…”

Lâm Vũ không do dự một quyền đập cho Kim Ô nằm lại trong nồi đất, lập tức đậy nắp. Bắt đầu đun nấu.

Đã rơi vào trong Huyết Ma Đỉnh thì chỉ có một con đường chết, dù có là thượng cổ thần thú, sớm muộn gì cũng bị nấu chín. Nói nghe có vẻ đơn giản, nhưng chẳng có con thượng cổ thần thú nào ngốc tới mức tự chui đầu vào chỗ chết cả.

Lâm Vũ ngay lập tức vận dụng linh lực, khiến Huyết Ma Đỉnh trở nên đỏ ửng, từng nàn khói trắng bay ra khỏi nắp nồi. Linh lực trong cơ thể hắn cũng điên cuồng bị hút vào bên trong, hắn không ngốc tới mức dùng hỏa diễm để nấu chín Kim Ô, lửa đối với nó gần như vô dụng, hắn dùng nguồn linh lực khổng lồ, vô tận của bản thân để nấu chín Kim Ô. Nấu chín Kim Ô bằng nguồn linh lực vô tận của hắn.

Một tiếng hét thảm thiết bỗng vang lên, Huyết Ma Đỉnh liên tục rung lắc dữ dội. Kim Ô chịu không được đau đớn điên cuồng vùng vẫy, nhưng vô dụng, dù nó có cố gắng thế nào, cũng không thể thoát khỏi cái nồi đất đang giam cầm nó.

Năm phút qua đi, Huyết Ma Đỉnh trở lên yên tĩnh, không còn tiếng la hét hay rung lắc dữ dội nữa. Lâm Vũ nhịn không được tò mò, mở Huyết Ma Đỉnh ra xem. Một con Kim Ô rụng lông lập tức ngoi đầu ra khỏi chiếc nồi đất. Nhìn Lâm Vũ tức giận hét lớn.

“Phàm nhân, ngươi còn không mau quỳ xuống xin lỗi Kim Ô Thánh Vương, nếu không ta giết ngươi…”

“Bốp…”

Lại thêm một quyền của Lâm Vũ khiến Kim Ô chui vào bên trong. Lâm Vũ lập tức đậy nắp Huyết Ma Đỉnh. Tiếp tục hầm Kim Ô một lần nữa.

“Ta xxx ngươi…Tên điên…”

“Ta không phải gà để ngươi nướng, ta là Kim Ô…Ngươi xxx”

“Cmn…Ngươi….AAAAAAAaaaaaaa…….”

Lâm Vũ mặc kệ tiếng chửi rủa đang điên cuồng vang ra từ Huyết Ma Đỉnh, tiếp tục vận dụng linh lực nướng chín Kim Ô. Mười phút sau, một mùi thơm phức bỗng chui vào mũi Lâm Vũ. Lâm Vũ nhịn không được mở ra Huyết Ma Đỉnh một lần nữa.

Một con gà bị nướng trụi lông xuất hiện trước mắt hắn hét lớn.

“Lâm Vũ, ngươi thả ta đi. Ta sẽ coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra. Nếu không…”

“Bốp…”

Lâm Vũ lại nhét con gà vào bên trong nồi đất. Một lần nữa vận dụng linh lực. Khiến Kim Ô không khỏi sợ hãi hét lớn.

“Từ từ…Có chuyện gì chúng ta từ từ thương lượng…Quân tử động khẩu không động thủ.”

“Ngươi…Ngươi đừng có quá đáng…Ta…Aaaaaaaa…”

Một tiếng đi qua, Huyết Ma Đỉnh trở lên im lặng.— QUẢNG CÁO —

Hai tiếng đi qua, Huyết Ma Đỉnh vẫn không có động tĩnh. Tất cả đều chìm vào yên lặng.

Ba tiếng đi qua…

“Đại Ca, ta sai rồi…Tha cho ta đi được không…Huynh hãy thương tình ta trẻ người non dạ mà tha cho ta đi. Đại Ca…”

Bốn tiếng đi qua, năm tiếng đi qua, sáu tiếng đi qua…

Kim Ô nằm trong Huyết Ma Đỉnh đã triệt để tuyệt vọng. Nếu bị nướng thêm chút nữa nó chết chắc. Nó là con Kim Ô cuối cùng còn tồn tại trên thế gian này. Trước kia, tộc Kim Ô của nó có rất nhiều, nhưng dần dần đều bị con người săn giết sạch sẽ.

Người đời chỉ nhớ đến năm xưa nó muốn nuốt chín mặt trời trên thiên giới, gây lên bao đau thương mất mát cho thế gian. Khiến vô số sinh linh vô tội phải thiệt mạng. Người đời chửi rủa nó, thế gian khinh bỉ nó. Nhưng mấy ai biết được sự thật ẩn sâu trong câu chuyện đó.

Cả thế gian đều cho rằng, nó năm xưa muốn nuốt chín mặt trời vì để vượt qua đại đạo cảnh, đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết. Nhưng sự thật không phải như vậy, sự thật bị lũ cường giả che dấu, sự thật bị bọn chúng dấu nhẹm đi một cách bẩn thỉu. Chỉ để tôn lên sự tích huy hoàng của bọn chúng. Tất cả đều là sự giả dối do bọn chúng vẽ ra.

Nó là con Kim Ô ngu ngốc nhất, đần độn nhất trong tộc Kim Ô, cũng là con Kim Ô may mắn nhất, sống sót trong vô số lần con người thảm sát bọn chúng. Nó nhìn thấy vô số lần tộc nhân chết đi, cha mẹ, huynh đệ, tộc nhân của nó bị giết chết. Mỗi lần như vậy, nó đều cảm thấy vô cùng đau đớn, thống khổ, trái tim nó như thắt lại. Nó nhẫn nhịn, nó nhẫn nhục, chịu đựng bao đau thương, chịu đựng đau khổ sống không bằng chết…Âm thầm cắn chặt hàm răng, cố gắng tu luyên…Cuối cùng, sau bao nhiêu năm tháng sống không bằng chết, không ngày nhìn thấy ánh mặt trời. Nó đã có đủ thực lực, nó chỉ muốn đòi lại một chữ công bằng cho tộc Kim Ô. Nhưng những kẻ đứng đầu thiên giới, những cường giả trở lên hùng mạnh nhờ ăn xương tủy bọn chúng liền phủ nhận yêu cầu của nó. Thậm chí không tiếc thủ đoạn muốn giết nó. Vậy là một trận chiến nổ ra, nó cũng không còn một chút sự thương cảm, điên cuồng chém giết, giết càng nhiều người càng tốt…Trận chiến đó, đáng lẽ nó đã chết, nhưng nhờ vô tình nuốt được sáu mặt trời, nó mới có thể sống sót. Đám cường giả biết đã không thể làm gì được nó, mới phong ấn nó lại, để thời gian trôi qua hao mòn sức mạnh của nó, thậm chí dùng thời gian giết chết nó…Kim Ô càng nghĩ càng không khỏi đau thương, tuyệt vọng, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt. Đến cuối cùng nó vẫn phải chết dưới tay con người. Chẳng lẽ đây là số phận của bọn chúng sao…

Nhạc Bật Bại lập tức cho người bao vây khắp Hỏa Ô Sơn. Bố trí cấm trận bao chùm cả ngọn núi rộng lớn. Muốn ra ngoài bây giờ chỉ có một con đường duy nhất do bọn hắn trấn giữ. Nhạc Bất Bại không do dự mang theo những người đứng đầu Tứ Thánh Địa, Nhất Thần Tông chuẩn bị vào Hỏa Ô Sơn. Hắn cũng không có cách khác, lửa Kim Ô rất mạnh, đại đạo cảnh bình thường gặp nó cũng bị nháy mắt thiêu thành tro bụi. Cho nên hắn chỉ có thể dẫn theo những người này bước vào bên trong.

Linh Lung thánh chủ lúc này đang đứng sau Nhạc Bất Bại, không khỏi khẽ nói.

“Nhạc tông chủ, hi vọng sau khi bắt được Kim Ô, Nhạc tông chủ không quên lời hứa ban đầu với chúng ta…”

Nhạc Bất Bại trong lòng có chút không vui, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười trả lời.

“Các vị yên tâm…Dù có bắt được Kim Ô hay không. Ta vẫn sẽ đảm bảo thực hiện lời hứa của mình.”

Nhạc Bất Bại vừa đi không khỏi vừa thầm mắng, lũ tham lam. Hắn đã sớm biết, muốn độc chiếm Kim Ô không phải chuyện dễ. Cho nên đã thương lượng với đám người này, cung cấp vô số lợi ích cho tông môn bọn chúng. Nhưng đám người này đều là kẻ già đời. Mở mồn là công phu sư tử ngoạn. Được voi đòi tiên. Đã cho ngân phiếu còn đòi thêm linh thạch, kim loại quý, đan dược, phù chú, pháp bảo cùng vô số điều kiện khác. Làm hắn mất thời gian dài đàm phán mới có thể đi đến thống nhất. Nếu không tóm được Kim Ô, hắn lỗ lớn. Thậm chí có thể làm Nhất Thần Tông mười năm không thể phát triển. Cho nên, Kim Ô, bằng mọi giá hắn phải có được. Kẻ nào cản trở hắn, đều phải chết.

Chợt một tên nam tử đeo mặt nạ sói, dẫn theo một con hắc cẩu, một con heo mập và một con quạ đen ba chân kỳ quái đang lẫn trong đám người muốn rời khỏi Hỏa Ô Sơn làm hắn chú ý. Nhạc Bất Bại không khỏi lập tức hét lớn.

“Đứng lại.”

Ngay khi Lâm Vũ vừa vượt qua vòng kiểm tra thân phận của Nhất Thần Tông. Thuận lợi chuẩn bị rời khỏi Hỏa Ô Sơn cùng đám người. Một tiếng hét lớn đã khiến hắn phải dừng lại.

“Bộp…Bộp…Bộp…”

Lâm Vũ nghe tiếng bước chân ngày càng tới gần, không khỏi hoảng sợ, mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay hắn. Làm sao đây, làm sao đây…

Lâm Vũ hít một hơi thật sâu, cố gắng tỉnh táo, quay đầu cúi người thật sâu, nói.

“Nhạc tông chủ, người gọi ta lại có chuyện gì sao…”

— QUẢNG CÁO —

Nhạc Bất Bại nhìn tên nam tử trước mắt. Hai mắt không khỏi dần trở nên lạnh lùng. Nói.

“Tháo mặt nạ ra cho ta xem…”

Lâm Vũ mồ hôi rơi trên khuôn mặt, nhỏ giọt xuống mặt đất. Hai tay nắm chặt rồi mở ra. Cả người hơi run lên nhè nhẹ.

Nhạc Bất Bại đã có chút không kiên nhẫn.

“Ta nói lại lần nữa…Mau Tháo Mặt Nạ Ra…”

Lâm Vũ từ từ đưa tay tháo mặt nạ. Nhạc Bất Bại nhìn tên nam tử trước mắt không khỏi nhíu mày. Tên nam tử này cho hắn một cảm giác vô cùng quen thuộc. Nhưng khuôn mặt này hắn chưa thấy bao giờ. Một khuôn mặt xấu xí, ngu ngơ, mắt ti hí, môi dầy, răng vẩu, mặt đầy tàn nhang.

“Ngươi có thân phận lệnh bài không, đưa ta xem…”

Nhạc Bất Bại cầm lấy tấm thân phận lệnh bài tên nam tử đưa tới không khỏi nhíu mày.

Trần Lâm…Nơi ở…Long Tiên Nam…Là tán tu.

Dưới lệnh bài đúng là có dấu ấn xác thực của Long Tiên Nam…

Nhạc Bất Bại vẫn có chút không tin nói.

“Lúc ta bảo ngươi tháo mặt nạ, tại sai ngươi lại có vẻ chần chừ không muốn. Ngươi đang dấu ta điều gì sao…”

Lâm Vũ không do dự đáp trả.

“Nhạc tông chủ, là do khuôn mặt của ta quá xấu xí, cho nên sợ sẽ làm tông chủ cùng những người khác khó chịu. Mong tông chủ lượng thứ…”

“Vậy sao…”

Nhạc Bất Bại không khỏi mỉn cười, chỉ cần là tu sĩ bình thường cũng biết chút thuật dịch dung. Có thể khuôn mặt trước mắt hắn cũng chỉ là một lớp ngụy trang.

Cả người Lâm Vũ trong nháy mắt bỗng trở lên cứng đờ không thể động đậy, một nguồn linh lực mạnh mẽ ép chặt người hắn. Nhạc Bất Bại từ từ vươn tay, muốn tháo bỏ lớp ngụy trang của Lâm Vũ. Lâm Vũ không khỏi mở lớn hai mắt, trong lòng có chút tuyệt vọng, lần này hắn chết chắc rồi.

Chợt…

Một tiểu loli chợt nhảy lên vai Lâm Vũ, ngồi vắt chéo hai chân nhìn Nhạc Bất Bại vui vẻ nói.

“Ha ha…Nhạc Bất Bại, đây là tên hậu bối ngu ngốc, đần độn của ta…Khuôn mặt của hắn vốn đã ngu ngốc, đần độn như vậy, ngươi không lên làm khó hắn.”

Lâm Vũ lúc này đã có thể di chuyển, còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì một bàn tay loli đã vỗ vào đầu hắn, khiến mặt hắn cúi thẳng xuống đất. Đại Quả Quả không khỏi mỉm cười đắc chí.

“Ta nói đúng không, hậu bối”— QUẢNG CÁO —

Lâm Vũ hai mắt dần trở lên lạnh lùng, hổ không phát uy các ngươi tưởng ta là mèo bệnh sao. Ta là người có thể nhẫn nhục như vậy được sao.

Lâm Vũ không khỏi ngẩng đầu, nở ra một nụ cười vui vẻ, khuôn mặt ngây ngốc, tấu hài nói.

“Ha ha…Đúng vậy, khuôn mặt của ta vốn như vậy, các vị đừng chê cười…”

“Ha Ha Ha…”

Nhạc Bất Bại nhìn Đại Quả Quả, nhìn những người xung quanh đang hả hê, chê cười nhìn Lâm Vũ. Hắn có thể không nể mặt Đại Quả Quả, nhưng không thể không giữ thể diện trước mặt những người xung quanh. Tất cả mọi người đều đang cười nhạo Lâm Vũ, nếu hắn còn tiếp tục làm tới, thì danh tiếng chính nhân quân tử của hắn sẽ bị ảnh hưởng, dù chỉ là đôi chút nhưng việc này cũng không đáng. Hơn nữa việc quan trọng trước mắt là bắt Kim Ô, việc này không thể chậm trễ.

“Được rồi…Ngươi đi đi..”

“Đa tạ…Đa tạ các vị…”

“Ha Ha Ha…”

Nhạc Bất Bại nhíu mày nhìn tên nam tử rời đi, trong lòng không khỏi khó chịu. Đặc biệt là con quạ đen ba chân đậu trên vai tên nam tử đó. Đang khinh bỉ nhìn hắn, nhìn hắn như một tên ngu ngốc chết vì sĩ diện vậy. Làm hắn vô cùng phẫn nộ nhưng không thể làm gì.

Dưới ánh chiều tà đang rơi xuống. Lâm Vũ mang theo hắc cẩu, heo mập, quạ đen rời khỏi Hỏa Ô Sơn. Hắc cẩu nhịn không được hỏi Lâm Vũ.

“Lâm Vũ, tại sao Đại Quả Quả lại cứu ngươi…Cô ta làm vậy thì được lợi ích gì chứ…”

Lâm Vũ không khỏi ngẩng đầu nhìn ánh chiều tà đang rơi xuống.

“Ta cũng không biết, có thể là hi vọng vào tương lai chăng…”

“Nhưng chỉ có kẻ ngốc mới hi vọng vào tương lai…”

Hắc cẩu cúi đầu, có chút buồn bã nói.

“Chẳng phải ngươi cũng rất giống Đại Quả Quả sao. Luôn hi vọng vào tương lai”

Lâm Vũ nhìn lên bầu trời đang chuyển giao giữa sáng và tối, không khỏi bật cười ngạo nghễ.

“Ha ha…Đúng vậy…”

“Ta Là Một Tên Ngốc, Luôn Hi Vọng Vào Tương Lai…”

“Ha ha…Ha Ha Haaaaaaaa….”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN