Nhân Lộ Thành Thần - Chương 5: Vua một nước
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
169


Nhân Lộ Thành Thần


Chương 5: Vua một nước


Lỗng lẫy bên trong cung điện,khắp nơi nguy nga lấp lánh. Sàn nhà được trải kín đá hoàng cương, cứng rắn vô cùng, cây cột xung quanh được đúc bằng hoàng kim lưu ly thạch nguyên chất,trạm khắc vô số long phượng lấp lánh quang mang. Đại điện được trải dài tấm vải đỏ do thiên ti tằm làm thành kéo dài như miên man bất tận, trên đại điện có một chiếc long ỷ chín đầu rồng,mỗi một con mắt đều là một viên u minh châu đúc thành.

Cả chiếc long ỷ được khắc vô số trận pháp phức tạp, lại được đúc từ thiên ngoại vẫn thạch.Từ đó có thể thấy được trình độ xa hoa nơi này.

Mỗi một viên đá hoàng cương có thể đổi trăm vạn linh thạch linh thạch, một lượng nhỏ hoàng kim lưu ly thạch càng là đánh đổi được vô số tam cấp tông môn, một viên u minh càng là bảo vật trấn phái của nhất lưu tông môn, đủ để cả thiên hạ gió tanh mưa máu.

Ngồi trên long ỷ mặc cẩm bào là một vị nam tử bình thường không có gì lạ trung niêm nhân.

Không ai khác, chính là vua của Hoàng Minh đại triều, con quái vật khổng lồ phía bắc của đại vận thế giới. Hoàng Minh Tín.

Hiện tại, Hoàng Minh Tín đang cầm trong tay mật báo về vụ tai nạn, xảy ra tại mỏ hắc thạch thành Tiêu Lâm “trưởng quản, phó trưởng quản đã chết, binh lính tổn thất tám phần mười. Tù nhân,nô dịch tập thể làm loạn rơi vào điên cuồng trạng thái. Nguyên nhân phỏng đoán do thiết đầu xà gây lên”

Nhìn xem báo cáo,Hoàng Minh Tín không khỏi cười nhạt một tiếng sau đó gọi “Ma Ảnh”

Trước mặt Hoàng Minh Tín hiện lên một người mặc đồ đen, xung quanh ma khí lượn lờ quỳ trước mặt hắn. Nếu nhìn kĩ đây chính là một vị khai pháp cảnh cường giả.

“ Bệ hạ xin phân phó,thuộc hạ nhất định hoàn thành chức trách”

Hoàng Minh Tín ném xuống một vật dụng kì lạ,là một chiếc đĩa bằng đá nhẵn nhụi bề mặt, trên chỉ có duy nhất một mũi tên nhỏ màu đỏ không biết làm bằng chất liệu gì, chậm rãi nói “Cầm lấy, giết Lâm Vũ, nó sẽ giúp ngươi tìm thấy hắn”

Ma ảnh hắn biết đây là “tra huyết” chỉ cần có máu một người,dù người đó có chạy đến chân trời góc biển,cũng sẽ bị tìm thấy.

Máu của Lâm Vũ đã sớm bị hoàng đế lấy đi từ lần đầu tống giam vào địa lao.

Ngày đầu tiên, không phải ngẫu nhiên mà vô duyên vơ cớ,Lâm Vũ bị tra tấn khi mới bị bắt. Mục đích chính của lần tra tấn đó chính là lấy máu Lâm Vũ.

Ma ảnh cầm lấy tra huyết,rất nhanh biến mất khỏi đại điện. Hắn thầm nghĩ Lâm Vũ chỉ là phế nhân có thể sống sót trong vụ tai nạn đó sao,dù cho Lâm Vũ còn sống,mình đã là khai pháp cảnh cường giả, đi giết hắn há không phải dễ như bóp chết con kiến. Nhưng bệ hạ đã phân phó, hắn không thể không nghe theo.

Đợi ma ảnh biến mất trong đại điện, Hoàng Minh Tín một lần nữa lâm vào suy tư.

Hắn là vua một nước, hắn phải đảm bảo quyền lực tuyệt đối, hắn phải giết chết tất cả uy hiếp từ trong trứng nước.

Trong cuộc tranh giành hoàng vị,một tay hắn đã trảm chín người anh em để bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn.

Lâm Vũ chắc chắn còn sống,hắn không tin Phàm Côn, luyện khí đại viên mãn tuy không thể đánh thắng thiết đầu xà, nhưng chạy trốn không có vấn đề lại chết.

Còn đám nô dịch,bỗng nhiên nổi điên, điều đó cũng quá kỳ lạ.

Để cho chắc Hoàng Minh Tín đã dùng thôi diễn thuật,hắn thấy rõ Lâm Vũ chạy vào trong cánh rừng,vậy đã đủ.

Hắn kết luận, Lâm Vũ bằng cách nào đó dẫn dụ thiết đầu xà giết chết Phàm Côn, lại dùng độc khiến mọi người phát điên,sau đó thừa cơ chạy trốn.

Nghĩ đến đây Hoàng Minh Tín sắc mặt lạnh lùng.

“Kẻ này không thể lưu, hắn phải chết”

Vì lẽ đó, để không xảy ra sơ hở,hắn đích thân phái ma ảnh khai pháp cảnh cường giả đi giết Lâm Vũ.

Hắn phải đảm bảo không để lại hậu hoạn sau này. Vì hắn là cửu ngũ chí tôn, là vua một nước.

Lâm Vũ đang điên cuồng chạy trốn, hắn đã chạy ba ngày ba đêm, hắn không phải bị truy binh đuổi giết mà Lâm Vũ hắn đang bị truy sát bởi một con gà.

Không sai! là một con gà.

Chuyện xảy ra ba ngày trước, khi hắn đang đi trong rừng tìm quả dại thì âm thanh của hệ thống một lần nữa vang lên.

“Đinh thấy kí chủ ăn uống kham khổ, cho nên hệ thống quyết định tặng kí chủ một viên trứng gà tẩm bổ”

Thế là trong tay Lâm Vũ hiện lên một viên trứng gà, nhưng mẹ nó trứng gà nào to hơn một mét.

Chưa kịp để hắn suy nghĩ, từ phía trước mắt hắn xuất hiện một con điểu kê.

Đây là một loài yêu thú vô cùng thù dai, lực sát thương rất lớn. Thân cao hơn sáu mét,thực lực có thể so với luyện khí hậu kỳ nhưng nhìn đi nhìn lại nó cũng chỉ là một con gà cao sáu mét.

Lúc này điểu kê đang nhìn chằm chằm vào viên trứng trên tay hắn, ánh mắt chứa đầy sự phẫn nộ như có thể giết người bất cứ lúc nào.

Lâm Vũ xấu hổ cười khan một tiếng:

“ haha…,đây là hiểu lầm, ngươi tin không, trả lại cho….”

Lâm Vũ còn chưa kịp nói xong thì viên trứng trong tay hắn nổ tung, lòng trắng lòng đỏ trứng rơi khắp nơi.

Tràng diện vô cùng yên tĩnh. Lâm Vũ mộng bức “ta là ai, ta ở đâu,ta đang làm gì”.

Như một cơn gió, hắn chạy, mộng bức thì mộng bức nhưng liên quan đến mạng nhỏ Lâm Vũ vô cùng tỉnh táo.

Đợi điểu kê kịp phản ứng, Lâm Vũ đã chạy sâu vào trong rừng núi. Điểu kê phẫn nộ gào thét vỗ cánh bành bạch khiến cuồng phong thổi khắp nơi.

Vỗ cánh thì vỗ cánh nhưng điểu kê không biết bay. Nó chỉ có thể uất ức vắt chân lên đuổi theo Lâm Vũ. Thế là cuộc dượt đuổi bắt đầu.

Lâm Vũ lúc này đang đứng trước vách núi cao không biết bao nhiêu trượng, cạnh hắn là thác nước hùng vĩ đang lao cuồn cuộn xuống phía dưới không ngừng nghỉ. Phía xa xa dựng lên một tấm bia đá trên có khắc “phàm nhân vực” cái tên vô cùng kỳ lạ nhưng Lâm Vũ không có thời gian bận tâm điều này.

Phía trước hắn,điểu kê đang điên cuồng lao đến,phía sau hắn là vách núi nếu hắn ngã xuống không chết cũng trọng thương.

Lâm Vũ cắn răng liều mạng “ ngươi đừng ép ta,hổ chưa phát uy ngươi tưởng ta là mèo bệnh”

Lâm Vũ phản công,hắn định liều mạng.

Điểu kê thấy Lâm Vũ dừng lại, cả người nhảy lên không trung,giơ chân đạp thẳng đầu Lâm Vũ mà tới.

Lâm Vũ lùi về sau né tránh, đồng thời tay phải cũng huy quyền,hướng điểu kê mà tới. Nhục thân hắn đã có thể so với luyện khí trung kỳ. Một quyền hắn đánh ra kình phong xé gió, toàn lực có thể đấm thủng tấm sắt dầy năm cm.

Nhưng quyền của hắn còn chưa tới điểu kê, cả người hắn đã rơi xuống vách núi, không phải do hắn trượt chân mà cả vách núi đã bị đã bị vỡ tan tành,do cú đá của điểu kê gây ra.

Thế là một người một gà cứ thế rơi xuống vách núi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN