Các bạn lớp 11-3 ngồi trong lớp, có bạn thì uể oải nhìn quyển sách, có bạn thì sôi nổi thảo luận về thành tích khảo sát vừa rồi.
“Gia Gia, nghe nói lần này điểm ngữ văn của cậu cao nhất khối đó.”
Kiều Nam Gia nghe vậy sửng sốt một chút: “Thật hả? Có kết quả rồi á?”
Hôm đó thời gian cô làm bài khá ít, thời gian để kiểm tra lại bài một lần cũng không có. Cô còn nghĩ rằng lần này mình làm bài sẽ không phát huy như thường, không nghĩ tới mình còn làm tốt hơn mọi lần.
Nghe được hai chữ “kết quả”, một nhóm bạn bắt đầu chạy đi nghe ngóng.
“Thế tớ thì sao, điểm như nào thế?”
“Có phiếu điểm của lớp rồi hả?”
Một đám học sinh ồn ào vui sướng. Có người đứng trước cửa phòng học ho khan một tiếng. Nghe được tiếng ho khan ấy mấy bạn học sinh sợ mất mật, vội vàng về chỗ mình cầm sách vở lên đọc đọc ghi ghi.
Cô Trần chắp tay sau lưng, biểu tình nghiêm túc, con mắt đằng sau cặp kính hiện lên sự sắc bén.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
“Ngày thường thì các em không chăm học, xong kiểm tra thì bắt đầu hoảng hết cả lên. Chờ tí nữa lớp trưởng dán thành tích thì các em tự đến xem điểm mình như nào đi.”
Ngữ khí cô thật lạnh làm các bạn học sinh ngồi dưới lén lút run run trao đổi ánh mắt với nhau.
—— Xong rồi, như này là lần này là dưới trung bình rồi hả?
“Sớm thế này mấy em ăn sáng chưa?” Cô Trần hỏi.
Cô Trần nói lời này làm các bạn học sinh ngớ người, vẻ mặt mờ mịt ngước mắt lên nhìn cô, không ai dám mở miệng trả lời.
Cô Trần đang lạnh mặt bỗng dưng nở nụ cười tươi như hoa.
“Thầy chủ nhiệm lớp 11-5 thấy kết quả khảo sát lớp mình vô cùng tốt nên muốn tìm cô trao đổi kinh nghiệm. Thầy còn nói muốn mời các bạn lớp 11-3 ăn chút cháo bồi bổ dạ dày. Lớp trưởng, giúp cô đếm xem lớp mình có bao nhiêu bạn muốn ăn cháo. Chờ tí nữa đến giờ tự học thì các em đưa nhau đi ăn nha!”
Cả lớp lập tức yên tĩnh, sau đó sôi nổi hoan hô.
“Thật tốt quá!”
Trong đầu Kiều Nam Gia hiện lên khuôn mặt nghiêm túc cùng ghê gớm của thầy chủ nhiệm lớp 11-5, bỗng nhiên cảm thán. Quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài. Thầy giáo thoạt nhìn trông vô cùng hung dữ thực tế lại thật hoạt bát hào phóng.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Sau khi được cô Trần thông báo như vậy, mấy bạn học sinh lớp 11-3 gặp được thầy chủ nhiệm lớp 11-5 đều nhiệt tình chào hỏi.
Mặt thầy chủ nhiệm lớp 11-5 càng đen.
***
Kiều Nam Gia xúc một thìa cháo lên ăn, thừa dịp đang rảnh lén lướt điện thoại.
Hôm nay cũng là một ngày “Mộc Bạch Phiền” không đăng gì lên Weibo.
Cô định gửi cho cậu ảnh ăn lẩu hôm qua, định ghi: “Lẩu ở quán này ăn rất ngon!” thì do dự một lát, sau đó xóa đi, gõ lại: “Chào buổi sáng bạn học Bách! Hôm nay mèo con như thế nào?”
Đến tận lúc tan học buổi chiều thì giao diện tin nhắn vẫn dừng lại ở câu hỏi thăm kia của cô.
Kiều Nam Gia không biết là lúc này chú mèo con kia sắp vật về chủ cũ.
Bách gia.
Chu Ngôn Quân ngồi xổm xuống vuốt nhẹ mèo con hai cái. Chỉ có mấy ngày thôi mà con mèo thối này quên luôn chủ nhân nó là ai. Thấy Chu Ngôn Quân đến nó chạy nhanh trốn ra phía sau Bách Nhiên, ra sức cọ cọ vào người Bách nhiên.
Chu Ngôn Quân cũng không quá yêu thích lũ chó mèo của mình. Lúc trước nuôi con mèo này thì nó được dì giúp việc nhà cậu chăm sóc, cậu cũng chưa từng chăm nó lần nào.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Nhưng làm cậu không ngờ đến chính là người luôn miệng nói chán ghét những thứ phiền phức, chán ghét mấy con vật nhỏ này như Bách Nhiên lại vô cùng có tâm chăm sóc chú mèo con này chu đáo.
Bách Nhiên nhướng mày, mặt vô cảm ôm mèo con vào lòng vuốt lông nó.
Chu Ngôn Quân không nhịn được cười thành tiếng.
“Nếu không tao tặng con mèo này cho mày nhé?”
“Mày nghĩ tao điên hay sao mà lãng phí tiền nuôi một con mèo?” Ngữ khí Bách Nhiên lạnh như băng.
Bách Nhiên muốn đến câu lạc bộ, tính tính cũng mất khoảng hai tuần.
Vừa lúc mẹ Chu Ngôn Quân đã trở lại công ty nên cậu đến đón mèo con về.
Chu Ngôn Quân nhún nhún vai: “Được rồi, đưa tao tao mang nó về. À đúng rồi, mày định khi nào đi?”
“Hôm nay lên máy bay.”
“Mẹ nó, mỗi lần cứ nói đi là đi luôn.” Chu Ngôn Quân thấy không thú vị xua xua tay, “Người anh em, nhớ rõ còn bài thi cuối kỳ chờ mày đến viết tên đó. Đừng chơi bên ngoài lâu quá!”
Từ khi học lớp 6 Bách Nhiên đã bắt đầu chơi game.
Khi đó Chu Ngôn Quân chỉ nhớ rõ cha mẹ Bách Nhiên mới ly hôn không lâu, cả ngày cả đêm Bách Nhiên đều không về nhà. Cậu ấy thà ngồi trên ghế ngủ một đêm cũng không chịu nói với cha mẹ mình nhiều hơn một câu.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Trong lòng Chu Ngôn Quân thì Bách Nhiên có thiên phú với tất cả mọi lĩnh vực.
Chơi bóng rổ, đánh tennis, bơi lội, trượt ván, chơi cờ tướng hay chơi game đều giỏi. Nhưng cậu làm việc gì cũng vô cùng cố chấp, cố chấp như điên làm Chu Ngôn Quân có chút sợ hãi.
Chỉ cần là việc cậu ấy đã quyết định thì không ai có thể ngăn cản được. Giống như việc cậu ấy không nói một lời đăng ký câu lạc bộ, trốn học đi thi đấu.
Bách Nhiên cúi đầu xuống, lộ ra sườn mặt đẹp đẽ.
Cậu ừ một tiếng, đưa mèo cho Chu Ngôn Quân: “Đi đi, tao cũng chuẩn bị đi đây.”
Mèo con thấy Bách Nhiên càng ngày càng cách nó xa hơn phát ra tiếng nức nở nho nhỏ, vùng vẫy muốn quay về. Đôi mắt nó ảm đạm nhìn về phía Bách Nhiên, híp híp lại trông vô cùng thê thảm như một đứa trẻ bị vứt bỏ.
Bách Nhiên đứng tại chỗ không nhúc nhích, tùy ý nhìn mèo con bị Chu Ngôn Quân ôm vào ngực mang đi.
Thật lâu sau.
Cậu nhìn thoáng qua thời gian.
Nên xuất phát rồi. Nếu còn không đi thì khẳng định sẽ muộn chuyến bay.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Bách Nhiên mặc áo hoodie màu trắng. Cậu vác ba lô lên sau đó đi ra ngoài.
Cậu biến mất trong góc tối tăm giữa ánh sáng rực rỡ ở thành phố.
“Ring ring ring……”
Là điện thoại của Chu Ngôn Quân.
Bách Nhiên tưởng mèo con xảy ra chuyện gì, cau mày nhận điện: “Alo.”
Chu Ngôn Quân: “À, tao thấy mấy ngày nay tao cũng đang rất nhàn, hay tao đi chơi cùng mày? Nghe nói có rất nhiều em gái đáng yêu hàng ngày giữ cửa chờ chúng mày……”
“Cút.”
“Ê, tao còn chưa nói xong mà……”
……
Hai giờ sau, máy bay đáp xuống thành phố H.
Bách Nhiên đến khách sạn nghỉ ngơi. Cậu tắm rửa một cái, một tay lau tóc một tay lướt điện thoại. Bỗng nhiên Weibo có tin nhắn mới.
Nam Gia Có Cá: Bạn học Bách ngủ ngon!
Giọt nước ở ngọn tóc nhỏ xuống lông mi làm Bách Nhiên cay mắt. Cậu híp híp mắt đọc tin nhắn của cô.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Gần đây tâm tình cậu không tốt, lười không thèm trả lời tin nhắn. Nhưng việc xem tin nhắn cô gửi dần dần trở thành một thói quen hàng ngày của cậu.
Nam Gia Có Cá: Hôm nay tớ vừa mới trồng một hạt giống. Chờ mấy tháng nữa là nó sẽ nở ra hoa hướng dương rồi!
Ảnh minh họa.
Chậu hoa chứa đầy đất đặt bên cửa sổ, chỉ toàn thấy đất, không biết hạt dưa được trồng ở chỗ nào.
Nam Gia Có Cá: Mai sau còn có thể lấy hạt hướng dương ở đó mà ăn! Có phải tuyệt lắm không? À khi nào cây mọc ra tớ nhất định sẽ cho cậu xem.
Bách Nhiên: “……”
Cậu không có hứng thú với mấy thứ này.
Nam Gia Có Cá: Hôm nay mèo con như nào rồi? Xin lỗi cậu, tớ hơi nhớ nó……
Nhìn đến câu này, một tay Bách Nhiên cầm khăn lau tóc. Cậu trầm mặc một lát rồi trả lời tin nhắn.
Mộc Bạch Phiền: Khoảng thời gian này tôi không ở nhà, bạn tôi nuôi nó rồi.
Vài giây sau, đối phương nhanh chóng trả lời cậu: Thế hả? Tớ hiểu rồi!
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Bách Nhiên nghĩ cô hiểu cái quỷ gì. Cô cũng không biết cậu đang làm gì.
Nam Gia Có Cá: Thế sau khi trở về cậu lại nuôi mèo con sao?
Bách Nhiên dừng lại một chút.
Nam Gia Có Cá: Tớ đã viết danh sách đồ hộp cùng đồ ăn vặt thích hợp cho mèo rồi, tớ còn đề cử thêm cả một số cửa hàng uy tín cậu nên tới nữa. Sau này chắc chắn cậu sẽ cần đến nó.
Nam Gia Có Cá: Cậu yên tâm, giá cả cực kỳ phải chăng, thịt nhà đó làm cũng rất tươi ngon.
Nam Gia Có Cá: Mèo con hơi khó nuôi một chút, vất vả cho cậu rồi!
Chờ vài phút cậu vẫn chưa nhắn tin trả lời.
Đến lúc Kiều Nam Gia cho rằng cậu sẽ không tiếp tục trả lời tin nhắn thì ngón tay Bách Nhiên gõ trên màn hình vài cái, gửi tin nhắn qua.
Mộc Bạch Phiền: Chờ tôi về rồi nói tiếp.
……
Khó có khi “Mộc Bạch Phiền” nói thêm được vài câu, Kiều Nam Gia lăn lộn trên giường mãi không ngủ được.
Cô lăn qua lăn lại, trằn trọc, lại nghe được tiếng nước mưa bắn lộp bộp vào cửa liền đứng dậy, tiến đến bên cửa sổ ngắm mưa.
Thành phố đang đắm mình trong trận mưa to, bên trên còn phủ một lớp sương mù dày, ánh sáng đèn đường mờ ảo, trông khá huyền bí.
Kiều Nam Gia chụp một tấm ảnh sau đó gửi cho “Mộc Bạch Phiền”.
Cùng lúc ấy.
Bách Nhiên nằm trên chiếc giường xa lạ mãi không ngủ được. Cậu gối đầu vào tay nhìn lên trần nhà. Lúc này cậu nghe được tiếng thông báo từ điện thoại.
Bách Nhiên cầm điện thoại lên.
Là ảnh chụp “Nam Gia Có Cá” gửi cho cậu.
Trong hơi nước ẩm ướt mơ hồ lộ ra dáng vẻ của đường phố, mờ mịt không rõ ràng. Cậu còn thấy rõ vệt lau hơi nước trên cửa kính. Càng nhìn càng giống dấu tích lưu lại sau khi đối phương dán mặt vào cửa sổ ngắm mưa.
“……”
Bách Nhiên khép mi mắt lại, trong đầu hồi tưởng tiếng mưa rơi tí tách tí tách. Nó giống như một bài hát ru ngủ nhẹ nhàng phát bên tai cậu.
Bỗng nhiên cậu cảm nhận được cảm giác buồn ngủ đã lâu chưa thấy.