Edit + Beta: Minh An
Sau Tết chính là khoảng thời gian quay lại trường đáng sợ.
Nhưng Kiều Nam Gia sống rất bình thản, mỗi ngày vẫn ăn vẫn uống như thường, chẳng lo lắng, chẳng vội vã chút nào. Cô khác hẳn với mấy bạn trong nhóm lớp đang lo lắng, điên cuồng tag nhau hỏi bài.
“Có ai làm toán chưa?”
“Tớ không làm đâu, cậu đi hỏi người khác đi!”
“Cái gì cơ? Có bài tập toán hả? Chết tớ rồi!”
Từ thành tích học tập mà nói, không thể nghi ngờ khi mấy bạn đội sổ của lớp là những người đau khổ nhất. Học đã không giỏi rồi, lại còn phải làm nhiều bài tập nhất lớp.
Biết là học chưa giỏi đấy, nhưng nghỉ Tết mấy bạn này lại chơi hết hơn nửa số ngày nghỉ. Đến lúc nhớ ra sự tồn tại của bài tập Tết thì cũng sắp đi học lại rồi. Vì thế thời gian nghỉ còn lại các bạn cắm đầu vào chép bài tập như điên. Nhưng được một hai ngày cả lũ đua nhau gục xuống ngất hết đi.
Chép được một chút đống bài tập cảm giác não phình to hơn mấy lần, đến lúc này mấy bạn mới bắt đầu hối hận sao trước đó mình mải chơi.
Vì vậy.
Trên dòng thời gian, cả lũ lại hùa nhau đăng những giọt nước mắt hối hận của mình lên đó, hận không thể lôi hết tiền mừng tuổi của mình ra để nhờ ai đó làm bài tập hộ mình.
Trong buổi sáng, Kiều Nam Gia bị đủ tiếng thông báo của các app quấy rầy việc ngủ nướng của mình, cô còn bị vài cuộc điện thoại làm phiền nữa.
Có mấy bạn ngày thường đều ngủ đến giữa trưa tự dưng hôm nay sáu bảy giờ sáng đã gọi điện đến hỏi thăm cô rồi. Đúng là hiếm có thật!
Đang lúc Kiều Nam Gia pha sữa đậu nành thì Thư Ấu cũng gọi điện thoại tới cầu cứu cô.
“Nam Gia! Không phải là tớ nhờ cậu đâu! Nhưng chỗ tớ có một phú ông tìm tớ, ra giá 1000 cho bài tập một môn! Tớ đang định làm!”
Kiều Nam Gia tỏ vẻ vô cùng bất ngờ sau đó nói: “Tớ nghĩ cậu không nên làm đâu!”
“Này này, tận 1000 đó, tớ chỉ cần ngồi trên ghế động tay một chút thôi, một buổi sáng kiếm được cả khối tiền rồi đó!”
Kiều Nam Gia uống một ngụm sữa đậu nành, nói: “Tớ nghĩ cậu không nên làm, thật đó!”
Thư Ấu: “… Tớ tức giận đó!”
“Có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, như vậy là tiếp tay cho kẻ xấu.” Kiều Nam Gia buồn buồn xoa xoa giữa chân mày. “Nhận một mối thì sẽ lại có mối thứ hai, trong trường cũng không thiếu các bạn nhiều tiền. Nếu cậu mà nhận, nói không chừng sẽ có bạn lấy đó làm nhược điểm của cậu sau đó cầm nó ép cậu làm bài tập miễn phí cho đấy! Mà cậu nghĩ làm việc này thì kiếm được bao nhiêu tiền? Đã thế còn dễ mang tiếng xấu vào người nữa chứ! Vì thế cậu đừng nhúng chân vào vũng nước đục này!”
Thấy Kiều Nam Gia nói có lý, âm thanh của Thư Ấu nhỏ dần, sau đó hơi ngượng nói: “Cậu nói cũng đúng! Tớ thấy bạn kia bảo nhiều tiền quá nên nóng hết cả đầu lên rồi!”
“Tớ nói mấy lời này cho cậu nghe cũng chỉ sợ cậu thấy tiền cái là sáng hết mắt lên chẳng nghĩ được cái gì nữa!”
“Hu hu hu sao cậu lại hiểu tớ như vậy nhỉ? Gia Gia, tớ yêu cậu! Tớ nhất định sẽ một lòng một dạ yêu cậu suốt đời suốt kiếp! Tình cảm của chúng ta không thể dùng tiền tài để đong đếm được!”
“Cậu có yêu tớ tớ cũng sẽ không làm bài tập cho cậu.” Kiều Nam Gia vô tình nói.
“Hu hu hu! Tớ hận cậu!”
Hỏi ý kiến chẳng thành, dụ dỗ Kiều Nam Gia làm bài tập hộ mình cũng chẳng được, Thư Ấu đành nhịn đau từ bỏ ý định, ngoan ngoãn ngồi tự làm bài tập của mình. May là cô quen chú mọt sách Kiều Nam Gia này, có chỗ nào không hiểu hoặc còn vướng mắc còn có người để hỏi, cũng coi như là an ủi cho tâm hồn và trái tim bé bỏng này của cô.
“Đúng rồi Gia Gia. Tớ mua một bộ đồng phục mới, cậu có muốn cùng đi sửa quần với tớ không?”
“Sửa quần?”
Kiều Nam Gia ngơ ngác hỏi lại Thư Ấu, cô không hiểu việc sửa quần này thì liên quan gì đến cô.
“Quần của cậu rộng và to như vậy, mùa đông mặc đến trường trông chẳng khác gì củ cải di động. Sau khai giảng trời cũng nóng hơn rồi, cậu không định sửa cho nó bó hơn mặc đẹp hơn à?”
“Thôi cậu ạ, tớ cũng không định sửa quần đâu!”
“Các bạn nữ trong khối đều sửa lại hết, cậu sửa cũng không ai biết đâu!”
“……”
Thật ra thì Kiều Nam Gia cũng hơi hơi muốn sửa quần.
Cô cao hơn trước rất nhiều, nhưng chiều cao và cân nặng không quá cân xứng, mua đồng phục để mặc không bị ngắn chúng đều rộng thùng thình. Thỉnh thoảng lúc rời giường, mắt mơ màng cô còn xỏ nhầm hai chân vào một ống. Bình thường lúc đi lại thì ống quần cũng quẹt đất, gió lạnh mà lùa vào thì khá là lạnh chân. Đúng là khá bất tiện.
Thư Ấu nói tiếp: “Sửa cũng không tốn quá nhiều tiền, hơn nữa lúc chúng ta đi dạo thì vào luôn một quán là sửa được rồi!”
Kiều Nam Gia nghiêm túc nghĩ, cô thấy Thư Ấu nói cũng không sai.
Mấy ngày nữa là vào năm mới rồi, cô chỉ cần dành chút thời gian đi sửa quần là tránh được không ít chuyện. Cũng không phải sửa thành bó sát chân, nên chẳng có gì ghê gớm cả nhỉ?
Kiều Nam Gia đồng ý, sau đó hẹn thời gian với Thư Ấu.
Mấy ngày gần đây Thư Ấu bù bài tập như điên, vì vậy trước khai giảng một ngày cô nàng mới có thời gian đi dạo phố cùng Kiều Nam Gia.
“Cậu nhớ cầm quần đi theo đó!”
“Được rồi được rồi. Cậu cũng đừng lề mề, cố gắng tranh thủ thời gian làm bài tập đi!”
“Hu hu hu, đừng chạm vào nỗi đau của nhau như thế chứ!”
Rất nhanh, ngày hẹn đã đến!
Hôm nay trời rất đẹp, Kiều Nam Gia tưới nước cho hoa hướng dương rồi cầm đồng phục ra cửa.
Từ sau mấy ngày nghỉ Tết, thỉnh thoảng “Mộc Bạch Phiền” sẽ trả lời tin nhắn của cô. Điều này làm Kiều Nam Gia vô cùng hạnh phúc. Cô lặng lẽ đăng cảm xúc của mình lúc này lên vòng bạn bè, chỉnh trạng thái chỉ cho bạn bè xem trên Weibo.
Vừa đăng được một lúc thì điện thoại cô có thông báo “Mộc Bạch Phiền” nhấn like bài cô trên Weibo.
Kiều Nam Gia: “!!!”
Cô không thể tin được đích thân chạy vào trong Weibo một cái rồi kích động nhảy lên giường với góc 720 độ lăn qua lăn lại trên giường.
Nam thần like bài của cô! Lần đầu tiên nam thần like bài cô! Điều đó chứng tỏ cậu đang để ý những bài đăng của cô trên Weibo.
Kiều Nam Gia nhanh chóng chụp hình lại khoảnh khắc khó quên này. Cô đã follow nam thần hơn nửa năm rồi, giữa hai người ngoại trừ việc thỉnh thoảng nhắn tin cho nhau, trừ việc nam thần follow lại cô theo ước muốn của cô thì đây là lần đầu tiên cậu chủ động tương tác với cô đó!
Đúng là không dễ mà! Kiều Nam Gia rất cảm động.
Nhưng cô làm sao có thể biết được đây chẳng qua chỉ là một sự cố ngoài ý muốn.
…
Chu Ngôn Quân cùng cả nhà đi chơi ở Iceland mấy ngày. Ở đó ăn cá nhiều đến nỗi giờ nhắc đến cá là cậu lại thấy ngán. Vì thế sau khi về, cậu ngay lập tức chạy tới chỗ Bách Nhiên lôi kéo Bách Nhiên cùng đi ăn cơm với mình, ăn xong thì cùng nhau đi bắn bi-a.
Chu Ngôn Quân than vãn ở đó như đảo hoang, nhìn mãi không thấy bóng người, các em gái trên đó lại không nhỏ nhắn xinh xắn như mấy cô gái châu Á cậu thích, chơi ở đó chán đến nỗi cậu sắp nghẹn hỏng rồi.
Mặt Bách Nhiên vô cảm nhìn Chu Ngôn Quân nói chuyện trên trời dưới biển cả nửa ngày. Bỗng nhiên cậu cảm thấy trình độ nói nhảm của Kiều Nam Gia chưa chắc có thể sánh được với Chu Ngôn Quân.
Nói nhiều đến nỗi lượng nước bọt bắn ra có thể dìm chết người.
Hai người ngồi trong phòng riêng. Chu Ngôn Quân gọi món như điên, đầy ắp cả một bàn. Cậu không quan tâm có ăn hết hay không, cứ gọi cho sướng mồm. Thừa dịp Chu Ngôn Quân đang mải mê gọi món, không tiếp tục nói nhảm thì Bách Nhiên cầm điện thoại lên lướt cho đỡ chán. Cậu mở Weibo ra thì thấy ngay bài đăng mới nhất.
Là của “Nam Gia Có Cá”.
Cô đăng một tấm ảnh, là mầm non của hoa hướng dương mọc bên cửa sổ.
Bách Nhiên đang định lướt qua thì đột nhiên Chu Ngôn Quân đập tay lên vai cậu: “Mày đang xem gì đấy? Cho tao xem với!”
Ngón tay Bách Nhiên bấm nhanh vào nút nguồn, màn hình đen ngòm.
Chu Ngôn Quân chưa thấy cái gì hết, vô cùng buồn bã thở dài: “Tao cảm thấy dạo này mày cứ làm ra vẻ bí ẩn, như giấu tao làm điều xấu ý!”
Bách Nhiên: “… Mày nghĩ nhiều rồi!”
Chu Ngôn Quân đang định nói thêm cái gì thì người phục vụ bưng đồ ăn lên. Cậu quên ngay lời mình định nói với Bách Nhiên, bắt đầu vùi đầu vào cống hiến cho sự nghiệp ăn uống vĩ đại.
Lúc này Bách Nhiên mới lại mở điện thoại ra.
Sau đó cậu phát hiện, mình đã like bài của Kiều Nam Gia từ lúc nào không hay.
“……”
Như vậy thì nhất định là cô đã biết cậu có xem Weibo của cô rồi. Nhưng cậu chờ vài phút chưa thấy cô nói gì, chắc là chưa phát hiện. Bách Nhiên đang phân vân không biết có nên gỡ like đi không.
Chu Ngôn Quân vừa ăn cơm vừa oán giận: “Tao nhờ người làm bài tập hộ mà người ta lại từ chối tao. Số tiền mà tao trả còn đủ để người ta mua một chiếc Iphone mới đó! Thời buổi này, con gái ai cũng đều coi tiền tài là phù du ư?”
Bách Nhiên không quan tâm ừ một tiếng, lòng thì vẫn đặt ở trên Weibo.
Cậu do dự một chút, cuối cùng quyết định không gỡ like đi.
Nếu mà đối phương vô tình thấy thông báo rồi mà cậu lại gỡ đi thì chẳng phải càng giấu đầu lòi đuôi hơn sao?
Chu Ngôn Quân cười ha hả nói tiếp: “À đúng rồi, lần này tao đi chơi ở đảo còn quen được một em gái. Mày nói xem, trùng hợp cực luôn, em gái đó cũng ở gần chỗ chúng ta á!”
Không hiểu sao Bách Nhiên rất phản cảm với “em gái” được kể qua lời của Chu Ngôn Quân.
Tuổi tác cũng không chênh lệch quá nhiều, tính cách cũng không quá khác nhưng lại nũng nịu dẹo dẹo, làm vẻ mỏng manh cứ như sẽ bị một ngọn gió thổi bay, đi đứng ưỡn ẹo như bị thoái hóa xương.
Chẳng giống Kiều Nam Gia. Cô giống như cây hoa hướng dương, ấm áp, cứng cỏi, mạnh mẽ giàu sức sống.
Bách Nhiên nhìn thoáng qua tấm hình chụp hoa hướng dương kia. Tâm trạng của cậu cũng giống như hoa hướng dương đang đắm mình trong ánh nắng mặt trời, ấm áp và vui vẻ.
Vốn dĩ trước khi ăn cơm, hai người đã hẹn rõ ràng sẽ cùng nhau đi bắn bi-a. Nhưng bỗng nhiên Bách Nhiên không còn hứng thú, không muốn đi nữa mà muốn về nhà ngủ. Chu Ngôn Quân lì lợm la liếm nhưng không thành công. Vì vậy cậu vô cùng căm giận tỏ vẻ muốn hẹn các em gái đi chơi.
Đúng lúc này thì hai người gặp hai người bạn nữ đi tới.
Một cao một thấp, trong tay thì cầm theo túi. Chu Ngôn Quân nhìn rõ là ai tới thì ánh mắt sáng lên: “A, Thư Ấu, Kiều Nam Gia?”
Đang lo không có ai chơi cùng, đúng là buồn ngủ thì được nhét cho cái gối đầu mà!
Bách Nhiên đang cúi đầu xem điện thoại, nghe được cái tên quen thuộc thì cậu híp mắt ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Kiều Nam Gia đứng đối diện.
Thật trùng hợp!