Nhân sinh kỳ diệu - Chương 43 – Hòa hợp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Nhân sinh kỳ diệu


Chương 43 – Hòa hợp


Thế Dương đi không bao lâu thì bà nội An cùng Hạo Dương cũng ra khỏi nhà. Bà nội An một mực đòi đi gặp Mạn Ninh làm Hạo Dương chẳng thể từ chối.

“Cháu nói bà có hồ đồ không? Lần đó suýt chút nữa đã mắc bẫy của bác gái cháu mà đuổi Mạn Ninh đi rồi.”
Bà nội An sau khi biết bạn gái mà cháu trai ngày nhớ đêm mong lại chính là cô thư kí ương bướng lần trước thì không thôi tự trách. Nếu cô bé đó đi thật, cháu trai còn không hận chết bà.

“Dù cô ấy có đi đến cùng trời cuối đất thì cháu cũng sẽ tìm ra được, bà nội không cần áy náy.”

Hạo Dương khẳng định chắc nịch làm bà nội An sửng sốt. Dáng vẻ lúc này của nó giống hệt Tự Hoành, con trai út của bà, cũng là ba ruột Hạo Dương. Bà từng phản đối mẹ Hạo Dương vào cửa chỉ vì con dâu cả quá xuất sắc trong khi cô gái sắp trở thành con dâu út lại tầm thường.

Nhưng Tự Hoành mặc cho gia đình phản đối cũng không chấp nhận chia tay vợ mình. Kiên trì suốt hai năm, bà cũng đành đồng ý, thêm đứa con dâu không như ý còn hơn mất đứa con trai bà xem như tâm can bảo bối.

Mẹ Hạo Dương về làm dâu mấy năm phải nói là giỏi giang, ngoan ngoãn. Dần dần cũng được lòng mẹ chồng khó tính là bà. Một đại gia đình vốn yên ấm, hòa thuận như thế lại tan nát vì một tai nạn giao thông.

Lúc đến nhận xác con trai và con dâu, còn có cháu trai đang trong tình trạng thập tử nhất sinh, bà suýt thì không chịu đựng nổi. Nếu biết trước cuộc đời của chúng lại ngắn ngủi như thế, bà đã không làm những chuyện khiến chúng phiền muộn, để chúng có thể vui vẻ nhiều hơn mấy năm.

Nhớ lại chuyện cũ, bà nội An không khỏi đau lòng. Mất con trai, bà hiểu ra rất nhiều điều. Nhân sinh vốn ngắn ngủi, muốn làm gì thì cứ làm nấy thôi, sống vui vẻ mới là điều tốt nhất. Không cần phải chạy theo sự hoàn mỹ mơ hồ nào đó mà khiến bản thân phải hối tiếc.

Thật may vì Tự Hoành và vợ nó không mang Hạo Dương đi, còn để thằng bé ở trên đời này với bà. Cho nên trong những năm cuối đời này, bà chỉ mong sao đứa cháu mệnh khổ này sống vui vẻ nhất. Chỉ cần nó thích, bà nhất định thành toàn mà không đòi hỏi cái gì.

Hạo Dương lái xe đến dưới nhà Mạn Ninh thì phát hiện bóng dáng quen thuộc đang ngồi ôm gối dưới chân cầu thang. Anh khẽ mỉm cười, cũng gấp gáp xuống xe.

“Mạn Ninh…”

“Anh về rồi.” Mạn Ninh trông thấy Hạo Dương, miệng cười tươi rói, ào một cái đã nhào vào lòng anh.

“Xem em kìa, không rụt rè chút nào. Anh cũng mới đi có mấy tiếng, đã nhớ anh như vậy rồi.” Hạo Dương ôm chặt lấy cô, giọng điệu đều lộ rõ sự cưng chiều.

“Phải, anh vừa mới ra cửa thì em đã nhớ rồi.”

Mạn Ninh cũng chẳng thèm thu liễm, trực tiếp thừa nhận làm Hạo Dương bật cười. Mà bà nội An ở bên kia cũng bị đôi tình nhân này làm cho mở rộng tầm mắt. Chúng nó đứng bên nhau thật sự đẹp đôi lắm. Đây cũng là lần đầu tiên bà nhìn thấy Hạo Dương cười thật lòng như vậy.

“Tự Hoành, Trữ Tú, các con có thể an tâm rồi. Hạo Dương bây giờ hạnh phúc lắm.”

Mạn Ninh nhìn vị chủ tịch tràn đầy khí thế trước mặt mà lặng lẽ phát run. Cô hung hăng liếc Hạo Dương một cái. Tất cả là tại anh. Chủ tịch đến mà anh chẳng thèm báo trước hại cô giật mình đến thót tim. Còn cả màn ôm ấp lúc nãy nữa, xấu hổ chết thôi.

“Cháu thích gọi là Mạn Ninh hay Hestia hơn.” Bà nội An lên tiếng mở đầu cuộc nói chuyện.

“Dạ… dạ chủ tịch cứ gọi cháu là Mạn Ninh.” Cô lắp bắp trả lời.

“Không cần khẩn trương. Ở đây cũng không phải công ty, cháu cứ gọi ta là bà nội như Hạo Dương đi.” Bà nội An cười hiền.

“Như vậy không hay lắm.” Cô xua tay từ chối.

“Có gì mà không hay, sớm muộn gì mà em chẳng gọi như vậy. Bây giờ xem như tập luyện đi.” Hạo Dương ngồi xuống cạnh cô, không chút câu nệ mà ôm lấy cô.

Mạn Ninh trợn mắt nhìn anh, có trưởng bối ở đây, anh lại tùy tiện như thế. Bà nội anh sẽ nghĩ cô là loại con gái gì đây.

“Cháu vẫn gọi chủ tịch thì tốt hơn.” Vừa nói cô vừa gạt tay anh ra, đồng thời duy trì khoảng cách an toàn làm Hạo Dương nhíu mày một chặp.

“Cháu vẫn giận ta chuyện trước đây.”

“Cháu không dám. Chỉ là thân phận hiện tại của cháu cũng chưa được trưởng bối công nhận, cháu không dám gọi bừa.”

Cho dù cô có mong chờ nhà họ An chấp nhận cô đến mấy thì cũng không vội đến mức này.

“Đúng là một cô gái hiểu chuyện. Trước đây điều cháu đi thành phố G là vì hiểu lầm cháu với Thế Dương, hi vọng cháu bỏ qua.”

“Cháu với anh Thế Dương không có gì. Anh ấy là bác sĩ điều trị cho cháu, ngoài ra chúng cháu cũng xem như bạn bè, thật sự không có gì.” Cô gấp gáp giải thích.

Bà nội An và Hạo Dương đưa mắt nhìn nhau rồi cùng bật cười. Cô bé này thật đáng yêu, cái bộ dáng đỏ mặt của nó đúng là làm người ta yêu thích.

“Cháu không cần lo lắng. Cái gì nên biết ta đều biết cả rồi. Trách ta làm việc quá sơ xuất, không sớm tìm ra cháu. Mấy năm nay, cháu chịu khổ rồi. Cũng là nhà họ An có lỗi với cháu. Mạn Ninh à, ta thay bác gái Hạo Dương nói với cháu lời xin lỗi.”

Mạn Ninh ngơ ngẩn nhìn bà nội An. Những lời này đúng là đánh sâu vào lòng cô. Khóe mắt Mạn Ninh đã hơi ẩm ướt rồi. Uất ức của cô, cô chỉ mong Hạo Dương hiểu. Nhưng mà nghe được lời này của bà nội An khiến cô vừa cảm động vừa tủi thân.

“Cháu không sao… cũng tìm thấy anh ấy rồi, đều không sao nữa.” Cô cố gắng đè nén không cho nước mắt rơi, cười mà như mếu nhìn sang Hạo Dương.

“Cô bé ngốc, em lại sắp khóc rồi đấy. Nhõng nhẽo như thế không sợ bị bà nội cười sao.” Hạo Dương xích lại gần cô, dịu dàng dỗ dành.

“Anh mới nhõng nhẽo ấy.” Cô bĩu môi.

Hạo Dương cười một tiếng, tâm tình tựa như rất tốt. Mà bầu không khí trong nhà cũng không còn căng thẳng như trước. Tối hôm đó đích thân Mạn Ninh xuống bếp làm mấy món ăn gia đình để bà nội An đánh giá. Một nhà ba người cùng ngồi ăn cơm, thật sự rất hòa hợp.

“Căn nhà bên kia của ba mẹ cháu để bà nội cho người qua trang hoàng lại. Mấy ngày nay cháu cũng đừng về nhà, tránh gặp mặt người phụ nữ kia.” Nhân lúc Mạn Ninh ở trong bếp dọn dẹp, bà nội An cùng Hạo Dương ở ngoài phòng khách nói chuyện một chút.

“Để chúng cháu tự làm được rồi ạ. Còn bác gái… xem như vì bác trai, vì anh Thế Dương, bỏ qua thôi.”

“Bà nội tự có tính toán.” Ánh mắt bà nội An lạnh đi mấy phần.

Hạo Dương cũng không nói gì thêm, anh hiểu tính khí của bà nội. Chuyện bà đã quyết thì không có ai thay đổi được, ngoại trừ anh. Có điều lần này anh cũng không muốn giúp bác gái. Anh còn phải lấy lại công bằng cho Mạn Ninh, đem trả lại hết những uất ức bao năm nay của cô.

“Căn nhà bên kia bọn cháu sẽ tự dọn dẹp.” Hạo Dương vì muốn không khí tốt hơn nên quay trở về chủ đề nhà cửa.

“Làm sao? Không tin tưởng mắt thẩm mỹ của bà nội.”

“Đương nhiên không phải. Chỉ là chút chuyện nhỏ sao phải phiền bà nội đích thân ra tay chứ.”

“Phàm là chuyện của cháu thì không phải chuyện nhỏ.” Bà nội An nắm lấy tay Hạo Dương, ánh mắt chan chứa yêu thương.

“Vậy làm phiền bà nội.” Anh nắm chặt tay lão nhân gia, môi mắt đều cười.

“Được, ta nhất định làm hai đứa hài lòng. Nhưng mà sức khỏe Mạn Ninh có thể nhanh chóng có thai được không.”

Bà đối với việc này có hơi cố chấp, ai bảo hai đứa cháu trai đều đã 30 tuổi đầu mà chẳng đứa nào muốn kết hôn, sinh con. Giờ Hạo Dương đã tìm lại được người trong mộng, cũng nên sinh đứa chắt cho bà ẵm bồng, vui thú tuổi già.

Hạo Dương nhìn bóng dáng đang bận rộn trong bếp, khe khẽ mỉm cười. Sinh con sao. Quả là ý tưởng hay. Anh sẽ nghiêm túc thảo luận với cô về vấn đề này. Đương nhiên, tất cả lấy sức khỏe của cô làm trọng.
“Kết hôn rồi thì lí gì lại không sinh con ạ.” Trước làm bà nội an lòng đã.

“Tốt, tốt lắm.” Bà nội An mặt mày rạng rỡ, hiển nhiên rất hài lòng với đáp án của Hạo Dương.

Nói chuyện thêm một lúc thì Hạo Dương đưa bà nội An trở về An gia. Sau đó anh đem túi lớn, túi bé đến chỗ Mạn Ninh.

“Anh đây là bỏ nhà ra đi sao?” Mạn Ninh nhìn Hạo Dương tay xách nách mang không nhịn được trêu chọc một chút.

Hạo Dương dời tầm mắt, dáng vẻ như đang suy ngẫm cái gì rồi lên tiếng “Em không hoan nghênh anh? Vậy anh đành kiếm chỗ khác tá túc vậy.”

“Anh đi thử xem.” Mạn Ninh hoảng hốt chặn ngay lối đi, còn hung dữ chống nạnh liếc anh một cái bén ngót.

“Đuổi cũng không đi.” Hạo Dương cười ha ha, nhân lúc cô không để ý hôn mạnh lên môi cô rồi vui vẻ đem đồ đạc vào trong nhà.

Mạn Ninh liếc mắt nhìn theo anh, miệng tủm tỉm cười. Thật là, giống như một giấc mơ vậy. Cô và anh lại có thể ở chung một chỗ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN