Nhân sinh kỳ diệu
Chương 8 – Gặp lại bác sĩ An
“Mạn Ninh, sao ngồi đây nhăn mặt nhíu mày vậy.” An Thế Dương đột nhiên từ đâu xuất hiện.
“Bác sĩ An…” Cô giật mình đứng dậy. Nhưng do quá gấp mà hai chân chéo vào nhau, mất trọng tâm ngã xuống.
“Cẩn thận.” Thế Dương kịp thời đỡ lấy cô, ôm cô vào lòng một cách chắc chắn giúp cô thoát một nạn.
Được Thế Dương cứu nguy, Mạn Ninh thở hắt ra một hơi. Xém chút nữa là phải hôn mặt đất rồi. Nhưng mà… sau khi bình tĩnh lại cô mới ngỡ ngàng phát hiện ra một chuyện. Cô đang được An Thế Dương ôm, ôm rất chặt. Mà cảm giác anh ta đem đến tuy xa lạ nhưng cũng rất quen thuộc. Cô đã xác định anh ta không phải người cô muốn tìm nhưng sao cô luôn tìm thấy cảm giác quen thuộc trên người anh ta chứ.
“Mạn Ninh, cô không sao chứ? Mạn Ninh…” Mạn Ninh im lặng hồi lâu khiến Thế Dương lo lắng, lay người cô hỏi dồn.
“Không… tôi không sao.” Lúc này cô mới biết bản thân có bao nhiêu thất thố, ở trong lòng người ta mà ngẩn người lâu như vậy.
“Cô làm tôi hết hồn. Còn tưởng cô bị thương.” Thế Dương cười nhẹ, cũng buông cô ra.
“Thật xin lỗi, chắc tại tôi bị giật mình.” Cô rối rắm che giấu.
“Ngồi đi. Ăn chút bánh nhé.” Giống như có phép ảo thuật, trên tay Thế Dương đột nhiên có cái bánh quy.
Mà Mạn Ninh lại đơn giản cười vì cái bánh quy đó. Đúng là cô có chút đói. Còn chưa ăn tối đã bị An Hạo Dương lôi đi, lúc nãy lại nuốt một cục tức to như thế. Cái bánh quy này xuất hiện đúng lúc lắm.
“Cảm ơn anh.”
“Không cần khách sáo. Tôi cũng xem như một nửa chủ bữa tiệc lại chỉ có thể mời cô ăn bánh quy. Thật xấu hổ.”
Mạn Ninh khẽ cười chậm rãi ăn bánh quy. Mà Thế Dương lại như bị cô thôi miên, chăm chú quan sát mỗi một hành động của cô. Cô gái này đơn thuần là bệnh nhân của anh nhưng không nghĩ đến cô ấy lại khiến anh quan tâm nhiều đến vậy. Có lẽ ngay từ khi cô nắm lấy tay anh với sự bất lực thì anh đã bị cô thu hút rồi. Anh đột nhiên muốn biết hết mọi điều về cô.
“Không nghĩ tới bánh quy cũng có thể ngon như vậy.” Ăn hết cái bánh, Mạn Ninh dường như rất thỏa mãn.
Nói cũng lạ, cô vốn không thích đồ ngọt, mấy thứ bánh kẹo gì đó không bao giờ hấp dẫn được cô. Nhưng cái bánh quy này lại khiến cô cảm thấy ngon miệng. Ăn xong, buồn bực trong lòng cũng vơi đi một nửa.
“Ngon cũng không thể lấp no bụng. Tôi mời cô ăn cơm.” Thế Dương đề nghị.
“Anh bỏ đi như vậy cũng được sao?” Cô nghiêng đầu hỏi.
“Đương nhiên rồi. Tôi cũng đâu phải chủ bữa tiệc. Đi nhé.”
Mạn Ninh có chút do dự. Cô theo cấp trên của mình tới đây, tự ý đi về có phải phép không nhỉ. Nhưng mà cô không thích ở chỗ này chút nào. Chần chừ hồi lâu, cuối cùng Mạn Ninh quyết định gửi tin nhắn cho An Hạo Dương. Cùng lắm mất khoản tiền tăng ca thôi.
“Xong rồi. Đi thôi.”
Thế Dương mỉm cười gật đầu, rồi hai người sóng bước bên nhau rời khỏi bữa tiệc tuy xa hoa nhưng nhàm chán. Mạn Ninh hoàn toàn không biết từ lúc cô tức giận rời đi thì Hạo Dương vẫn luôn theo sau cô. Có lẽ thái độ của cô quá kiên quyết khiến anh chột dạ. Dù sao anh cũng là cấp trên lại là đàn ông nhưng lại lợi dụng cô như vậy. Quả thật có điểm không thỏa đáng.
Vốn mang theo chút áy náy nhưng khi thấy cô cùng Thế Dương ôm ấp, nói cười thì không hiểu sao lại cảm thấy tức giận. Anh cũng không biết vì sao mình tức giận. Chỉ cảm thấy nụ cười của cô gái kia rất chói mắt. Cả vẻ thân mật của hai người nữa. Bọn họ không phải chỉ là bác sĩ với bệnh nhân thôi sao, làm gì thân thiết như thế.
Đáng giận nhất là cô ta chỉ nhắn một cái tin không thể nào ngắn gọn hơn cho anh rồi phủi mông đi theo người đàn ông khác. Hay lắm. Cố Mạn Ninh, xem như cô giỏi.
Lúc Thế Dương trở về nhà cũng gần 11 giờ đêm. Tâm trạng anh dường như rất tốt, khuôn mặt rạng rỡ không nói còn thỉnh thoảng ngân nga mấy câu hát.
“Thế Dương…”
“Mẹ…” Anh có chút ngạc nhiên khi thấy bà Hương Nhu còn ngồi ở phòng khách “Sao mẹ còn chưa ngủ. Hôm nay mệt như vậy mẹ nên nghỉ sớm mới phải.”
“Mẹ chờ con.” Bà nhẹ giọng nói chuyện.
“Có chuyện gì sao mẹ.” Thái độ của mẹ anh có gì đó không đúng khiến Thế Dương lo lắng.
“Không có gì nghiêm trọng. Chỉ là mẹ thấy con cùng thư kí của Hạo Dương hình như hơi thân thiết. Thế Dương, cô gái đó không phải là bạn gái con chứ?”
“Mạn Ninh… không phải đâu mẹ. Cô ấy là bệnh nhân của con… cũng có thể coi là bạn bè.”
“Bệnh nhân? Cô ấy bị bệnh gì?” Bà căng thẳng hỏi.
“Mấy năm trước cô ấy bị tai nạn, sức khỏe không được tốt lắm thôi.” Anh qua loa trả lời.
“Vậy à.”
Bà Hương Nhu đột nhiên trầm ngâm không biết đang suy nghĩ cái gì. Một lúc sau bà mới giục Thế Dương đi ngủ. Còn bản thân vẫn ngồi ở phòng khách đến gần sáng.
Bà cứ cho rằng duyên phận giữa gia đình bà và cô gái đi đã kết thúc. Không ngờ vẫn có ngày gặp lại cô ta, còn là ở tại An gia. Mà Thế Dương, Hạo Dương đều vô tình có chút quan hệ với cô ấy. Chuyện này không phải chuyện tốt. Bà nhất định phải nghĩ cách gạt Cố Mạn Ninh ra khỏi cuộc sống của gia đình bà.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!