Nhân Sinh Nếu Mãi Như Lúc Mới Gặp
Chương 1
Mẹ kêu lên trong điện thoại: “Cái gì? Hai con ra ở riêng rồi? Vì sao?”
Lỗ tai tôi đau nhức, kéo microphone ra xa, cau mày.
Ly hôn, là vấn đề của người trong cuộc, nhưng hỏi tại sao luôn luôn là người khác.
Tôi nói: “Mẹ, hôm nay tụi con đã ký tên rồi, phản đối vô hiệu.”
Mẹ hỏi: “Là ai nói ra trước?”
Tôi nói: “Là con, con thích người khác rồi.”
Mẹ không tin, nói: “Con là con mẹ, mẹ biết cách con làm người như thế nào!”
Tôi cười, ngay cả tôi còn không biết mình làm người như thế nào mà. Tôi nói: “Mẹ không cần lo lắng như vậy đâu, mỗi ngày trên thế giới có cả chục cặp ly hôn, chúng con chỉ là một trong số đó thôi.”
Mẹ phản bác: “Nhưng trên thế giới này có cả trăm cặp có thể sống đến bạc đầu giai lão, tại sao các con lại không thể nằm trong số đó?”
Tôi cười khổ, “Vì chúng con không có kỹ thuật ở trình độ này.”
Mẹ nói, Đan Tâm, Đan Tâm. Tên con cũng như con vậy, lúc nào cũng làm mẹ lo lắng.
Lổ mũi của tôi mệt mỏi, chỉ có mẹ mới yêu thương tôi, bao dung tôi như vậy. Tôi nói: “Mẹ, con không sao đâu. Con còn trẻ, còn có thể tìm được một người đàn ông khác tốt hơn.”
Mẹ vẫn chưa ngừng nói: “Đang tốt sao đột nhiên lại ở chung, vậy nhà và xe …” Tôi tắt điện thoại, trong khi bà vẫn không ngừng gọi “Đan Tâm, Đan Tâm …” bên đầu dây bên kia.
Sau đó hoàn toàn yên tĩnh.
Tôi thấy thật mệt mỏi, trong căn phòng trống trơn này chỉ còn lại tôi và con mèo nhỏ. Tôi đảo nhìn khắp căn phòng xa hoa, trên tường vẫn còn treo tấm hình lúc chúng tôi đi du lịch cùng nhau, cảnh vật tựa như thiên đường nhân gian vậy. Khi đó, trong vẻ đẹp trai của hắn vẫn mang theo chút ngây ngô, mà tôi lại đang lao vào tình yêu cuồng nhiệt.
Tôi đứng lên ghế sofa, lấy tấm hình kia xuống, ném vào một goc, chán chường nằm phịch xuống ghế.
Khi tôi nhắc đến chuyện ly hôn cùng hắn, hắn đang ngồi trên chiếc ghế này.
Tôi nói rất rõ ràng: “Trình Thụy, em muốn ở riêng với anh.”
Tôi nói tôi muốn ra ở riêng, nhưng cứ như đang nói những chuyện bình thường với hắn như: “Trình Thụy, em muốn ra ngoài mua chút đồ” hay “Trình Thụy, em muốn về thăm cha mẹ già” vậy.
Hắn ta đang xem ca khúc mới. Năm nay, sự nghiệp của hắn đã đạt đến đỉnh cao, album mới lập được kỷ lục về tiêu thụ, nhiều nơi trên thế giới dán đầy poster và tin tức về hắn, bọn họ xưng hắn là siren. Hắn ta trên poster cứ như đang quấn đầy tảo biển xung quanh mình ấy.
Chồng của tôi, anh tuấn gợi cảm, đã làm cho bao thiếu nữ mộng xuân, nhưng lại yên lặng rời khỏi cuộc sống của tôi.
Hắn nghe thấy ta nói, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, đôi mắt cho dù có đi qua bao nhiêu năm vẫn thâm thúy như thế, nhìn thẳng vào tôi. Hắn nhìn tôi, yên lặng cực kỳ lâu, lâu đến đến mức làm tôi suy nghĩ có nên nói lại lần nữa không, hắn nhẹ nhàng nói: “Vẫn phải đến bước này sao …”
Hắn đồng ý. Quá trình ly hôn này vốn được rất nhiều người hâm mộ: trong thời gian ngắn nhất, dùng âm thanh ngắn gọn nhất, cách ngắn gọn nhất để tạo ra một kết cục hoàn mỹ. Bây giờ cuộc sống xã hội con người đều được nâng cao, đi và đến cũng chả khác nhau là mấy, dù sao thì cũng không ai theo được nhau suốt cả đời.
Tiếng chuông điện thoại ngân lên, có lẽ là các bạn bè của mẹ tôi thi nhau đến đây oanh tạc.
Kết quả là Trình Thụy, hắn hỏi: “Em vẫn chưa ngủ sao?”
Tôi nhìn đồng hồ, mới chín giờ. Cười nói: “Em còn đang đợi đến mười hai giờ mà.”
Hắn yên lặng một hồi, nói: “Anh nghĩ hôm nay có lẽ phải về nhà lấy vài thứ.”
Không thành vấn đề.
Nhà này là do hắn mua, khi chia tay thì giao cho tôi. Hắn là người đàn ông giải quyết hậu quả khá tốt, người nói chia tay là tôi, nhưng người giải quyết hết những phiền phức này vẫn là hắn. Nhà, xe, đồ trang sức, thẻ tín dụng, thậm chí là cây hoa Milan trong một góc nhà.
Đó là món quà cưới tôi cho hắn. Hắn cho tôi kim cương, tôi cho hắn hoa. Kim cương vĩnh viễn ngàn đời, nhưng hoa chỉ nở được ba tháng, có lẽ tôi rất lời rồi.
Tôi đặt điện thoại xuống, rút dây điện thoại ra, phòng ngừa mấy bà tám thích hỏi thăm kia. Ban đầu, khi kết hôn, bọn họ nói bao nhiêu lời tàn nhẫn, cái gì mà sinh viên đại học lại muốn gả cho một tên ca hát trong quán bar, có lẽ là có con rồi mới cưới … Cha giận đến mức tát tôi một bạt tai, mẹ lại không nói chuyện với tôi thật lâu.
Nhưng tôi vẫn gả cho hắn. Khi đó vẫn còn trẻ, có thân và nhiệt tình, còn cả dũng khí của lớp trẻ. Tình yêu là bao la, mà tôi thì chỉ có hắn.
Trình Thụy nói. Anh sẽ tốt với em, tôi lập tức ôm chặt hắn.
Chỉ là khi đó thôi.
Cũng may, mẹ tức giận chỉ vì tôi không nói cho bà biết chúng tôi đã ly hôn, chứ không phải sợ xấu hổ với họ hàng. Bà chỉ sợ tôi tổn thương, dù đó đã là không thể tránh khỏi.
Người trưởng thành không thể không có vết thương, chỉ là họ có che giấu tốt hay không thôi.
Tôi vào phòng ngủ của hắn, sửa soạn lại quần áo vào vali, chờ hắn đến lấy.
Mở tủ treo quần áo ra, tôi lập tức nhìn thấy chiếc áo khoác mà lúc trước tôi mua cho hắn. Khi đó chúng tôi mới quen nhau. Tôi nhìn thấy bộ áo này trong một cửa tiệm hàng hiệu, tôi nghĩ hắn nhất định rất thích hợp với màu trắng sữa này, sau đó dùng tiền lương một tháng ra mua. Hắn mặc chiếc áo này, trở nên thật cao quý và chói sáng, cứ như mọi ánh đèn hào quang đều chiếu vào hắn. giống như có đèn tựu quang đánh vào trên người hắn. Lúc ấy tôi đã biết, sau này hắn nhất định sẽ thành công.
Tôi hồi tưởng lại, cảm thấy một người đàn ông đoan chính như anh, bị ép trở thành một người chồng thì thấy không đành lòng. Cho nên tôi cũng hiểu được tâm trạng của fan của hắn dành cho tôi. Cái này gọi là phí của trời.
Tôi đặt quần áo của hắn lên giường, bắt đầu gấp xếp. Nhớ đến những người đàn ông trên TV thường hay xách vali bỏ đi, vợ con phải đau khổ van xin, còn tôi, lại còn sửa soạn giúp hắn. Nếu mẹ tôi biết con gái làm những chuyện thiếu phong thái như vậy, nhất định sẽ tức chết vì nghiến lưỡi!
Nhà mới của tôi và Trình Thụy chỉ có 15 mét vuông, một cánh cửa sổ, mặt trước của tường nhà được bao phủ bởi dây thường xuân, quạt trần quay là tạo ra những tiếng ồn ầm ầm. Mùa hè lại có nhiều mũi, tôi đốt nhang mũi lên, ngồi trên bàn xử lý công việc, hắn ngồi trên ghế viết ca khúc mới. Hắn viết những bài ca cho tôi, hắn là tiếng còi trên biển cho côi, còn tôi là thiếu nữ trên biển bị hắn dụ dỗ.
Khi đó chúng tôi vẫn chưa có tiền, hắn mặc chiếc quần jean đã rách, tôi để mặt mộc không trang điểm. Cứ mỗi sớm tinh mơ cuối tuần, chúng tôi mua vé vào công viên trò chơi, chơi đến hoàng hôn mới về. Sau khi công viên thu phiếu lại, hắn dẫn tôi trèo tường, có lần bị bảo vệ phát hiện, chúng tôi phải chạy như điên qua ba con đường mới trốn thoát.
Những chuyện này, cha mẹ tôi không biết, bạn bè của hắn cũng không biết, ngay cả các fan mê nhạc của hắn cũng không biết.
Sau đó, hắn thành công. Dĩ nhiên hắn sẽ thành công, những người từng nghe nhạc của hắn đều cho rằng như thế. Poster của hắn xuất hiện trên mọi nẻo đường, hắn xuất hiện trên TV hàng ngày. Khi tôi còn đang ngủ mơ mơ màng màng thì hắn về, đôi môi còn mang theo mùi khói hôn tôi, sau đó quay người lập tức đi ngủ.
Những chuyện này, người khác cũng không biết.
Các thiếu nữ trên mạng reo hò rằng yêu hắn, ta trong lòng họ chỉ là “Người đàn bà kia”, là một người đàn bà không có tên. Siren vẫn là Siren, nhưng thiếu nữ ngày xưa thoáng cái đã trở thành thiếu phụ luống tuổi rồi.
Trong mắt bọn họ, tôi chính là một người đàn bà vô cùng xa xỉ, được nuông chiều từ bé, chỉ có cái mã bên ngoài, đi ra ngoài thì có xe Ferrari, mua hàng hiệu thì dùng thẻ vàng của chồng, vẫy tay một cái thì có cả đống người hầu hầu hạ hạ, lông chồn, giày cao gót, từ mười thước là có thể nghe thấy mùi nước hoa nồng nặc …
Tôi ngừng tay lại. Hắn nói phải đem đồ đi, vậy xem làm sao mà đem hết năm tủ quần áo này đi. Sau đó dọn bàn, kéo ngăn kéo ra, lập tức nhìn thấy nhẫn cưới của chúng tôi.
Tôi sửng sốt vài giây, sau đó từ từ lấy chiếc nhẫn ra, ngẩn người, ngây ngốc suy nghĩ xem có nên giao chiếc nhẫn này cho hắn làm kỷ niệm không.
Thật là nhức đầu. Ly hôn rồi cái gì cũng phải cẩn thận, sợ chỉ một chút hiểu lầm là sẽ trở thành kẻ thù. Trước kia, có một người bạn khóc lóc chạy đến nói với cô, khi ký tên chỉ là cây bút của cô ta không được tốt thôi, người đàn ông kia đã hung dữ: Thế nào? Chỉ được như vậy thôi sao?
Dĩ nhiên, Trình Thụy sẽ không nói như vậy. Hắn là một người đàn ông tốt, trọng tình trọng nghĩa, biết được giá trị của bản thân, dịu dàng chăm sóc. Tôi gả cho hắn được 6 năm, đó là vinh hạnh của tôi. Hắn không yêu tôi nữa, nhưng hắn vẫn là một người đàn ông tốt.
Tôi hoàn toàn không còn tâm tư gì nữa, trở về phòng khách.
Lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt là khi tôi thất tình. Ba năm ân ái quay đầu lại đã vô ích, cuộc đời như trở thành cay đắng. Một người nước ngoài chạy đến, nói huyên thuyên với tôi, đáng tiếc tôi không phải là học sinh ban ngoại ngữ, vì vậy không hiểu hắn nói gì. Người nước ngoài kia kéo tôi đi, Trình Thụy nhảy từ trên sân khấu xuống, rống to: đừng đụng đến người phụ nữ của tao! Sau đó ném tôi lên taxi.
Tôi vẫn cười. Bây giờ nhớ lại, câu nói kia có lẽ là điềm báo cũng nên.
Sau khi album thứ hai ra mắt thắng lớn, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này, quay đầu lại nhìn thấy nụ cười cô đơn của tôi. Gương mặt hắn chói mắt như thế, áo quần bưng bít kín mít, tôi còn phải thấy nóng thay cho hắn. Chúng tôi chạy đến quảng trường. Tấm màn đen, xe tới xe lui, đèn đuốc sáng trưng. Chúng tôi kích động ôm đối phương, vẫn nhiệt tình như lúc mới yêu nhau, vụng trộm hưng phấn cùng nhau. Tôi đột nhiên thấy thật ưu thương, tôi nhớ những buổi tối chạy đùa ngoài đường giữa chúng tôi, tôi nhớ mỗi khi hát đến bài cuối cùng trong quán rượu tối tăm, hắn thường hát những bài về tôi, nhớ cả những ngày hạnh phúc bình thản nắm tay nhau kia.
Đồng hồ treo tường gõ đến số mười. Tôi đứng dậy, đi đến phòng bếp tìm chút đồ ăn. Mở tủ lạnh ra, chỉ có rượu. Tôi lấy đại một chai, rót ra ly, uống một hơi cạn sạch. Sau đó chạy vào phòng khách, mở ti vi, âm thanh vui vẻ nhất thời đầy cả căn phòng.
Sau đó tiếng chuông vang lên, tôi nhảy dựng lên, tôi nhớ tôi đã rút dây điện thoại rồi.
Trình Thụy nói bên đầu dây kia: “Đan Tâm? Sao điện thoại em đột nhiên không gọi được thế? Anh còn tưởng em xảy ra chuyện gì?”
“Không có chuyện gì! Không có chuyện gì!” Tôi vội nói, “Chừng nào anh đến?”
“Ở đây đang có tai nạn nên có lẽ phải tối lắm mới đến.”
Tôi cười khổ với điện thoại di động. Lại là trễ. Ly hôn rồi mà vẫn dùng vở kịch này sao.
Không biết từ khi nào, cuộc sống của tôi chỉ còn là chờ đợi. Đợi chờ người nọ về nhà, đợi chờ người nọ gọi điện thoại cho tôi, thậm chí đợi chờ người đó nhớ về tôi. Không nhớ được tôi đã ngủ trên ghế sofa bao nhiêu lần, cũng không nhớ được tôi đã ăn một mình bao nhiêu lần, rốt cuộc tôi cũng hiểu rõ, thì ra hôn nhân không có kết thúc, chỉ là bắt đầu với một người khác. “Từ đó hạnh phúc” như mọt câu chuyện cổ tích cũ, mấy tiểu thuyết tình yêu kia đã hại các thiếu nữ thảm thương rồi.
Một cô gái trên TV kêu to: Thiên Văn! Tôi giật mình tỉnh lại.
Cô gái kia kiều diễm xinh đẹp không gì sánh bằng. Một lần, cô ta và chồng tôi xảy ra scandal đầy trời.
Tôi đã thấy cô gái này, trong một buổi lễ chiếu phim. Tôi mặc chiếc váy màu trắng ngà, cô ta mặc áo đầm đen hở lưng, cứ như cuộc chiến tranh giữa chính nghĩa và bóng tối vậy. Chúng tôi nắm chặt tay, những ánh đèn flash của các phóng viên liên tụp chớp nháy, làm đôi mắt của tôi như choáng đi. Tôi muốn né tránh, nhưng đảo qua cô ta đã chuẩn bị xong tư thế đầy quyến rũ rồi.
Trên đường về nhà, tôi hỏi Trình Thụy: “Có động tâm không?”
Trình Thụy gõ đầu tôi, nói: “Suy nghĩ miên man!”
Tôi cũng cho rằng đó chỉ là đùa, tôi vốn có tật hóm hỉnh, trong khổ có vui. Trên báo đồn họ là một đôi, tôi vừa đọc vừa gặm táo, dĩ nhiên bọn họ không nói gì về tôi, bởi tôi chẳng là gì cả.
Sau đó, tôi lên internet, thấy các fan của Trình Thụy la to, “Bỏ người đàn bà kia đi”, cùng một đôi với Thiên Văn. Tôi mới phát hiện, chuyện này không dễ chơi nữa. Không biết từ khi nào, tôi đã trở thành một dâm phụ thô bỉ như thế, không biết từ khi nào mà Trình Thụy đã cưới nhầm một bà vợ thô bỉ, hắn và Thiên Văn mới là trai tài gái sắc xứng đôi với nhau.
Cảm giác này không tốt, thật sự không tốt. Tôi là một cô gái thiện lương vô hại, tại sao trong lòng họ, tôi lại trở nên độc ác đến thế chứ?
Tôi biết anh hùng phải có mỹ nhân, nhưng chẳng lẽ tôi có lỗi sao? Tôi thật sự nghi ngờ, và tôi biết tôi thật sự sai lầm rồi.
Tôi đột nhiên thấy miệng mình đăng đắng, lại ngửa đầu uống thêm một hớp rượu. Trình Thụy vẫn chưa đến, nhưng tôi vẫn còn nhiều kiên nhẫn …. nên vẫn có thể chờ đợi.
Sau khi kết hôn, chúng tôi chỉ đi du lịch một lần duy nhất, nhưng đi rất nhiều nơi. Dưới chân núi Alps*, trong một khách sạn nhỏ ấm áp, chúng tôi nằm trong cùng một chiếc chăn, ở cạnh lò sưởi bên cửa sổ, nhìn tuyết trắng bao phủ cả dốc núi và thảm cỏ bên ngoài, lại nhìn lên bầu trời màu xanh.
Tôi nhìn từng hạt bông tuyết trắng nổi bật dưới bầu trời xanh, không biết sau đó còn là cái gì.
Trình Thụy hỏi tôi, vì sao không nói gì.
Tôi nói: “Khi còn bé, người lớn hay nói với em rằng, mỗi người đều có một ngôi sao phù hộ cho. Cho nên mỗi đêm em đều nhìn lên trời, ở đó nhất định sẽ có một ngôi sao độc nhất vô nhị, đó là ngôi sao thuộc về em.”
Hắn ôm chặt tôi, nói, anh là ngôi sao của em, chỉ thuộc về một mình em.
Nhưng hắn sai rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!