Nhân Sinh Như Mộng - Chương 11: Náo loạn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
324


Nhân Sinh Như Mộng


Chương 11: Náo loạn


Phượng Nguyệt nhìn hắn mỉm cười chua xót. Nàng rất muốn nói hai người đó là ta và ngươi, nhưng lời đến bên miệng lại chuyển thành: ” Đế Quân ngài đã hỏi xong ba câu rồi, thỉnh quay về cho “

Câu trả lời làm Lạc Hy hụt hẫng, nhìn vẻ lạnh nhạt trên mặt nàng hắn thật khó chịu cũng có một chút hối hận.

Trời thu gió nhẹ thổi qua làm hoa đào rụn xuống, cánh hoa bay đầy trời. Nữ tử bạch y thân hình uyển chuyển nhảy múa theo từng tiếng đàn vang lên, nam tử mặc hắc y bàn tay không ngừng di chuyển trên từng dây đàn khiến nó phát ra âm thanh du dương say động lòng người. Bỗng nhiên trời nổi gió, sấm chớp lóe lên trong từng án mây. Trước mắt hắn hình ảnh lúc nãy tiêu thất lại hiện lên hình ảnh khác, một nữ tử bạch y đứng quay lưng về phía hắn. Vai nàng run run như cố nén thứ gì đó. Tóc nàng màu trắng bị gió mạnh thổi bay, y phục của nàng cũng bị gió thổi run động mãnh liệt. Hắn muốn tiến lên nhìn rõ mặt nàng, nhưng mới bước lên một bước nữ tử kia đã lên tiếng ” Chàng đừng qua đây ” hắn nghe vậy càng muốn tiếp tục tiến lên. Chỉ thấy nữ tử bạch y giơ tay lên, chân của hắn liền nặng trịt tựa như ngàn cân không thể nào nhấc lên được hắn đành bất đắc dĩ đứng im tiếp tục nhìn theo bóng lưng mảnh mai không chịu nổi giông tố kia.

” Ta sẽ buôn tay chàng, chàng cũng nên quên ta đi. Như vậy mới tốt cho đôi bên. ” Bất chợt nữ tử quay đầu lại thốt lên, nước mắt như hạt châu từng hạt từng hạt nối liền rơi xuống.

” Nàng là ai ? ” Hắn hỏi

Nữ tử bạch y dường như không nghe thấy, lại nói tiếp
” Nếu có kiếp sau ta nguyện không bao giờ gặp chàng nữa. Bởi vì… Yêu chàng ta quá đau khổ… “

Hắn muốn tiến lên nhìn rõ mặt nữ tử bạch y nhưng hắn càng lại gần nàng càng đi xa, hắn vừa đuổi theo vừa gọi ” Nàng là ai….. Đừng đi…. Đừng đi mà…”. Cuối cùng hắn chụp được một góc áo của nàng, nhưng hình ảnh của nàng từ từ tan biến vào hư không. Hắn hốt hoảng la lên tay không ngừng chụp vào hình ảnh đang dần tiêu tan kia. Hắn muốn giữ lại chút gì đó của nàng: ” Không, nàng đừng đi… Đừng đi mà…. Ta không muốn mất nàng…. Đừng điiiiii……”

Lạc Hy bật dậy nhìn tay mình còn đang vươn về phía trước muốn nắm bắt thứ gì đó nhưng chỉ là  một hồi hư không. Hắn thở gấp từng cơn, tay phải nắm chặt vị trí trái tim làm y phục vốn thẳng thắn bị vò nhăn nhúm. Sau lưng đã bị mồ hôi làm thấm ướt một mảnh. Đau… Đau đến mức không thở nổi…. Một giấc mộng…. Nhưng chỉ đơn giản là một giấc mộng thôi sao ? Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã gần sáng rồi. Nhớ lại đêm qua, Phượng Nguyệt ngã nhào vào lòng hắn mà ngủ mất. Hắn không tự giác mỉm cười. Nàng… Có lúc thật….. Đáng yêu….

___________________

Những tia sáng đầu tiên soi rọi lên từng đường nét ngũ quan tinh tế. Da thịt trắng như ngọc không chút tì vết, lông mi dài đen nhánh, sóng mũi cao thẳng, môi hồng ướt át khẽ mím lại, gò má ửng đỏ vì còn chút men say. Mắt phượng khẽ động từ từ mở ra, Phượng Nguyệt ngồi dậy ngó nhìn xung quanh.

Ể….. Sao nàng ở đây hay vậy ?? Phượng Nguyệt nhớ lại những chuyện phát sinh tối qua. Càng nhớ mặt nàng càng đỏ. Nàng vậy mà dùng tay nâng mặt hắn lên còn không kiềm chế được xoa xoa mặt hắn, sau cùng còn phán câu:
” Đế Quân ngài thật yêu nghiệt ” Ôi…!!! Sao nàng có thể làm thế chứ….. Vứt hết mặt mũi rồi…. Trong một ngày gặp hắn hai lần. Hắn đùa giỡn nàng, bị nàng đùa giỡn lại xem như huề nhau đi.

Phượng Nguyệt xuống giường đi ra ngoài cửa hít thở chút khí trông lành. Trời gần vào đông rồi, không khí đã có chút se lạnh, mà nàng lại rất sợ lạnh. Hai tay xoa xoa vào nhau lợi dụng sức ma sát sinh ra chút nhiệt độ làm ấm tay xong. Phượng Nguyệt đi vào phòng, rữa mặt thay một bộ y phục mới, tóc thì dùng băng tàm ti ngàn năm buộc gọn. Trước khi ra khỏi cửa nàng cũng không quên khoát thêm cho mình chiếc áo lông thật dày.

Hôm nay mấy sư phụ cùng khách nhân thưởng trà ở Long đàm. Nàng không thích nghe mấy lão già kia giảng đạo nên không đến. Phượng Nguyệt ngồi vào bàn đá, tự thân động thủ pha trà, nàng tiện tay lấy quyển Pháp Giới Y hôm trước chưa xem xong ra nghiên cứu tiếp. Làn khói tỏa ra từ lò hương làm hình ảnh Phượng Nguyệt càng thêm mờ ảo xinh đẹp.

Không giống bên trong Đệ Thất viện yên tĩnh, bên ngoài lại bị hai người nháo đến long trời lỡ đất.

” Các ngươi mau lên bắt chúng nó lại cho ta, mau ở bên kia,…”

” Tiểu Hắc… Đứng lại đó….”

” Tiểu Manh…. Quay lại đây…. Ta bảo nghươi có nghe không… ? “

“….”

” Nó ở bên kia…. Nhanh lên nó chạy vào viện tử kia rồi…. Nhanh vào bắt nó nếu không nó sẽ chạy mất….”

” Nhanh….”

Ảnh Trọng và Bạch Yến chạy vọt vào Đệ Thất viện phía sau là hơn hai mươi đệ tử y phục sộc sệt, dính đất cát, mặt mũi tèm lem. Không nhìn ra bộ dáng ban đầu nữa.

Hai con sủng vật ở phía trước thì chạy thục mạng. Nếu để ý kỹ sẽ thấy trong miệng Tiểu Hắc đang ngậm thứ gì đó.
Một hồi tiếng đồ đạc bị rơi vỡ, tiếng la hét vang lên khiến Phượng Nguyệt nhíu mày. Tiếng vang ngày càng gần, cuối cùng ra tới sân sau. Tiểu Hắc nhảy một phát lên bàn đá mém chút làm đổ ly trà cũng may Phượng Nguyệt nhanh tay cầm lên tuy nhiên cuốn  sách và ấm trà thì không may mắn như vậy. Cuộc vật lộn của Tiểu Hắc và Tiểu Manh làm tất cả đồ trên bàn rơi hết xuống đất.

Đám người ở phía sau xông lên chụp hai con vật lại. Nhưng chụp hụt, Tiểu Hắc và Tiểu Manh lại chạy mất. Đám người Ảnh Trọng lại đuổi theo, chạy khắp viện.

Phượng Nguyệt sa sầm mặt, vỗ tay hai cái tất cả mọi người bị định trụ tại chỗ không thể cử động.

Đám người Ảnh Trọng còn đang thắc mắc thì sao lưng đã vang lên tiếng rét lạnh thấu xương.

” Các ngươi hết chỗ nháo rồi phải không ? Lại nháo đến viện của ta. Gan to quá nhỉ ?”

” Mỹ … Mỹ nhân tỷ tỷ, muội…muội không cố ý a….” Bạch Yến run run nói.

” Thất sư tỷ… Đệ…đệ…đệ…cũng vậy chỉ … Chỉ vô tình thôi…. “

” Đúng vậy…. Tất cả là do Bát sư thúc và Tiểu Điện Hạ bày đầu không liên quan đến các đệ tử a “

” Các ngươi dám… ” Ảnh Trọng và Bạch Yến đồng thanh nói.

” Đủ….” Phượng Nguyệt nhẹ giọng nói.
Tất cả mọi người ở đây không ai dám ho he gì. Thấy mọi người an phận Phượng Nguyệt vừa ý hướng phòng ngủ lên tiếng : ” Xích Diễm đi bắt hai con sủng vật kia về đây cho ta, nếu bắt không được thì ta không đảm bảo bộ da đẹp đẽ này của ngươi vẫn còn đâu. “

Xích Diễm Thố từ trong phòng đi ra, cơ thể còn không ngừng run rẫy. Không dám chần chừ phóng đi mất. Phượng Nguyệt liếc mấy người Ảnh Trọng một cái rồi ngồi xuống bờ thềm cạnh hồ nước. Một lúc sau Xích Diễm trở về, phía sau còn có Tiểu Hắc và Tiểu Manh bị đánh te tua. Đám người Ảnh Trọng không tự chủ rùn mình một cái.

Phượng Nguyệt vừa ý gật đầu cười một cái, ngoắc ngoắc Xích Diễm, nó liền nhảy vào lòng nàng ngoan ngoãn nằm im. Phượng Nguyệt tay vuốt ve Xích Diễm mắt nhìn hai sủng vật tội nghiệp kia một cái rồi nói ” Ảnh Trọng thân là sư thúc không biết làm gương, đi Băng hồ ngâm nước lạnh ba canh giờ. “

” Các đệ tử hùa theo phạt dọn dẹp toàn bộ trong ngoài Thất Hải Thánh điện trong vòng một tháng” nói xong Phượng Nguyệt phất tay thu hồi lại pháp thuật.

Đám đệ tử lấy lại được tự do liền rời đi chấp hành hình phạt, không dám ở lại lâu. Còn Ảnh Trọng ở lại mè nheo năn nỉ Phượng Nguyệt tha tội. Đùa gì chứ ngâm nước lạnh ở Băng hồ vào thời tiết này hắn sẽ bị đông thành đá mất.
” Thất sư tỷ… Đệ biết lỗi rồi, tỷ đại nhân đại lượng tha cho đệ đi, đệ không muốn đi ngâm nước lạnh đâu… Ô…ô…”

Phượng Nguyệt không thèm để ý tới, chỉnh lại áo choàng một chút rồi đi ra ngoài. Ra tới cửa viện nàng dừng lại nói ” Quên mất đệ dọn xong đống bừa bộn này rồi hả đi ngâm nước lạnh. Để ta biết đệ trốn đi hình phạt sẽ tăng lên gấp đôi. Yến Nhi muội đi theo ta “

” Dạ ” Bạch Yến đi ngang qua người Ảnh Trọng còn tặng cho hắn ánh mắt thương hại, sau đó còn không xem ai ra gì cười to.

Ảnh Trọng đứng chết trân tại chỗ. Thôi xong, hôm nay hắn gặp phải cái vận xui rủi gì vậy chứ. Ảnh Trọng chuyển ánh mắt giết người về phía Tiểu Manh.
Tiểu Manh bị nhìn như vậy, nó hoảng sợ cúi thấp đầu.

Hai người Phượng Nguyệt đi thẳng tới Quản Sự điện. Trên đường đi Bạch Yến không dám nói tiếng nào, mắt hạnh to tròn rưng rưng, nước mắt quanh tròng như trực chờ rơi xuống. Thấy cảnh này Phượng Nguyệt không nỡ la mắng đành nói ” Muội đó tính tình không được tùy tiện như vậy nữa ở Di Linh hải có phụ quân muội che chở cho, nhưng ở nơi khác muội mà đắt tội với nhân vật lớn thì cho dù là phụ quân muội cũng không thể nói gì đâu. “

” Muội hiểu rồi ” Bạch Yến thấy Phượng Nguyệt không phạt mình thì vui vẻ trở lại đi lên nắm tay Phượng Nguyệt tung tăng đi

” Đi, hôm nay ta dắt muội đi làm đại sự “

_________________

Nguyên Khanh đang cùng bảy điện chủ quan sát tình hình thi đấu của các đệ tử thì thấy Phượng Nguyệt dẫn theo Bạch Yến đi vào.

” Tiểu Thất hôm nay muội cũng có hứng tới đây nữa sao ? “

” Tham kiến thượng thần “

Phượng Nguyệt gật đầu với bảy điện chủ rồi hướng Nguyên Khanh nói ” Ta cảm thấy nhàm chán nên qua đây xem thử một chút. Không biết lần này trong hai trăm đệ tử có ai nổi bật không ? “

” Kỳ này có không ít đệ tử có thực lực, chẳng hạn như Liên Dao đệ tử của Lâm Y Y thượng thần, Nhị điện hạ Lưu Triệt và Tam công chúa Lưu Tĩnh đệ tử của Dật Phong Thượng thần, Thái tử Lưu Vân đệ tử của Tiêu Nhiên thượng thần…v.v ” Một vị điện chủ đứng ra nói.

” Còn có Lam Nguyệt đệ tử của ngũ điện chủ nữa cũng rất giỏi ” Vị điện chủ này vừa nói xong liền bị sáu điện chủ còn lại và Nguyên Khanh lườm một cái. Hắn liền hiểu ra mình vừa nói ra lời không đúng, nhưng cụ thể lý do gì thì hắn không biết.

” Tiểu Thất, Lục Điện chủ là người mới nhậm chức nên không hiểu, muội cũng đừng trách hắn ” Nguyên Khanh nhanh chóng giải thích

Khi nghe đến tên nàng ta, Phượng Nguyệt có chút khựng lại, nhưng rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng, nàng cười nói :
” Không sao, sư huynh và các điện chủ cứ làm tiếp công viêc của mình đi. Ta tự mình xem là được rồi. ” Nói xong nàng cùng Bạch Yến đi một vòng quanh điện.

Xung quanh điện treo tất cả hai trăm chiếc gương. Mỗi gương đều hiện lên hình ảnh của một đệ tử. Kỳ thi này thật ra cũng đơn giản thôi mỗi đệ tử sẽ phải vượt qua bảy cửa ải mà mỗi cửa ải đều là huyễn cảnh. Huyễn cảnh của mỗi người không giống nhau, tùy theo nhân phẩm, tính cách của mỗi người mà nó đưa ra. Càng về sau độ khó sẽ tăng lên, tới ngày thứ ba của Đại Hội ai là người ra sau cùng sẽ là người đứng nhất.
Tuy nhiên muốn vượt qua bảy ải cũng không phải là dễ, các sư huynh của Phượng Nguyệt đa số đều dừng ở cửa thứ sáu thôi ngoại trừ nàng và bát sư đệ là vượt qua được bảy ải, không những vậy sau này trận pháp còn bị nàng nâng cấp  mức độ khó lên nữa.

Phượng Nguyệt đi dừng lại trước gương phản chiếu của Lam Nguyệt. Nàng ta cũng thật có năng lực đi mới chỉ qua một ngày mà đã đi tới cửa thứ tư rồi không hề thua kém Thái Tử Thiên tộc chút nào. Nàng chuyển ánh mắt sang kế bên là của Liên Dao vẫn còn ở cửa thứ ba. Hừ ! Cũng có chút thực lực đó. Tuy nhiên ngươi cũng chỉ đi được tới đây thôi. Phượng Nguyệt thu hồi tầm mắt đi tiếp về phía trước. Không ai biết lúc Phượng Nguyệt đi ngang qua chiếc gương của Liên Dao có một chút dao động nhỏ, cái dao động này cũng quết định số phận của nàng ta. Đương nhiên trong những người không biết đó cũng không bao gồm Bạch Yến, nàng đi theo sau Phượng Nguyệt nên biết rõ Phượng Nguyệt vừa làm gì. Xem ra nữ tử Liên Dao này đã đắc tội không nhẹ với mỹ nhân tỷ tỷ rồi. Ha ! Cho chừa. Nàng tươi cười đuổi theo bước chân Phượng Nguyệt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN