Nhân Sinh
Chương 8: Cho ta.... Sức mạnh
Người không vì mình
Trời tru đất diệt
Tại sao?
“SƯ ĐỆ CẨN THẬNNNNN”
/xẹt/
Thứ hắn nhìn thấy, đều là máu tươi
Mùi vị tanh tưởm, ánh mắt hung ác,cùng với sức mạnh….Không thể vượt qua
Tại sao?…. mọi chuyện lại trở thành thế này
Cam Dung nhìn về phía hai thi thể đẫm máu kia, đồng tử co rụt lại vài lần
Tại sao?
Rồi hắn lại nhìn về phía con rắn lục kia, nở một nụ cười hết sức vặn vẹo
“Ha.. ha.. ha…”
Hiểu rồi
Hiểu rồi
Thì ra… đó là lời mà y muốn nói với hắn
” Ta gọi là Liên, Liên trong hoa Liên, gần bùn mà không dính bùn, Cam Dung, sẽ có ngày, ngươi sẽ khao khát sức mạnh đến mức phải cầu xin ta, và ta… sẽ chờ ngày đó”
Sức mạnh
Ta cần sức mạnh
Hắn nhắm mắt lại, trong phút chốc lại xuất hiện tại bãi cỏ kia
Liên vẫn ngồi đấy, tóc đen tung bay trong gió, che lấp cả khuôn mặt
“Ngươi… lựa chọn thế nào”
Cam Dung cả người đầy máu cùng vết thương, khẽ mấp máy môi
“Ta….. muốn sức mạnh… Cho ta”
Liên đưa đến trước mặt hắn một cánh hoa, rồi tự cắt một giọt máu của mình để nhỏ xuống
“Thứ này sẽ giúp ngươi tạm thời có tu vi ngang ngửa con rắn kia, còn giết được hay không?”
Liên khẽ nhếch môi, rồi tự hỏi
“Phải nhờ ngươi rồi, Cam Dung”
“Phản phệ cũng không nhẹ đâu “
Cam Dung cầm cánh hoa, nhớ đến Á Sâm cùng A Câm đã chết, trong phút chốc hắn nở một nụ cười vặn vẹo
-Sư đệ, sư đệ, đệ tên gì?
-Cam… Dung….
……
-Từ nay về sau, chúng ta là huynh đệ rồi, cố gắng nhé, Cam Dung
Vâng ạ!
《Từ nay về sau… chúng ta… mãi mãi là huynh đệ》
Mãi mãi….
Hắn nuốt cánh hoa xuống, rồi nằm xuống trên bãi cỏ, từ từ biến mất
Còn Liên thì nở một nụ cười quỷ dị
“Thẩm mỹ của ngươi tốt ghê đấy, Cam Lộ, điên cũng đã điên rồi, còn muốn kéo cả hắn theo”
Vài canh giờ trước
Cam Lộ:”Đệ Đệ, tạp dịch đệ tử cũng có thể nhận một số nhiệm vụ bình thường không cần tu vi đấy, phần thưởng cũng khá phong phú, đệ làm thử xem”
Cam Dung:”Vâng ạ”
Á Sâm:”Huynh biết chỗ đó, để huynh đi cùng đệ”
A Câm:” Ta nữa, chỗ đó gần vực thẳm, nhiều người sẽ an toàn hơn
Á Sâm:”Chạy Mau, có Linh thú canh giữ, tu vi ít nhất cũng là Luyện khí tam tầng
A Câm:”Cam Dung, đệ mau chạy
Huyền Minh Tông
Đệ Thập Nhị Phong
Cam Lộ khẽ cười khan vài tiếng
Tuyệt:”Độc ác quá rồi”
Cam Lộ nở một nụ cười, một nụ cười hết sức vặn vẹo:”Không, ngươi không thấy nó vui sao”
Hứng thú nhất thời
Không thích tu tiên
Cam Dung à Cam Dung, ngươi nói rất đúng về tiên nhân, nhưng ngươi lại nghĩ rất sai
Không có sức mạnh, mãi mãi chỉ là kẻ bị người chà đạp
Ngươi cũng nên thử cảm giác vô lực nhìn người khác chết vì mình chứ
/róc rách/
Tuyệt khẽ nhìn Cam Lộ:”Sao người lại khóc rồi?”
Cam Lộ:”ta.. khóc sao”
Tuyệt mỉm cười:”người khóc rồi, lấy khăn ra lau đi”
Cam Lộ “ừ”
Một giọng nói ngây thơ truyền đến
“A Lộ”
Đồng tử của Cam Lộ co rụt lại, nhìn về phía giọng nói
Một thân hoàng y, đã sẫm màu, tóc cột lên hai bên, được cố định bằng một sợi ruy băng màu vàng nhạt
Cam Lộ mỉm cười, khẽ mấp máy môi
“A Nhung….”
Mừng trở lại
Tuyệt khẽ nhìn A Nhung, rồi quay đầu
A Nhung cũng đã trở lại
Cờ cũng đã lật
Thời gian vui vẻ này… chỉ sợ… không còn bao lâu nữa
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!