Nhắn Tin Với Oan Hồn - Nhắn tin với oan hồn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
280


Nhắn Tin Với Oan Hồn


Nhắn tin với oan hồn


Nhắn tin với oan hồn

Lan là một người con gái có thể gọi là một cô gái nông thôn điển hình.Cô luôn cố gắng trên con đường học tập ở quê nhà với ước mơ sau này tim được một công việc tốt ở thành phố lớn,sẽ có tiền phụng dưỡng cha mẹ.Cái ước mơ ấy cuối cùng cô cũng thực hiện được,Lan thi đỗ vào một trường đại học có tiếng và khi tốt nghiệp cô tự kiếm được cho mình một cong việc khá tốt,hợp với ngành cô theo học.Công ty cô làm ở thành phố Hồ chí Minh,để thuận tiện cho công việc cô thuê một nhà trọ ở gần đó,nói là gần nhưng chỗ cô ở cách công ty cũng phải đến 3km.Cũng vì ước muốn kiếm được thật nhiều tiền để cuộc sóng tốt hơn nên Lan rất chăm chỉ làm việc,gần như cả ngày cô chỉ biết đến hai chữ “công việc”.Bởi vậy nên đã 27 tuổi rồi nhưng cô vẫn chưa có cho mình một mảnh tình vắt vai,trong khi đó thì các bạn cô đã lập gia đình hết.

Cong việc của Lan thường kết thúc vào 5 giờ chiều nên cô thường đi xe buýt để về nhà.Nhưng hôm ấy do công việc nhiều nên đến 6 giờ cô mới được về,Lan quyết định bắt taxi để về nhà cho an toàn hơn,vừa len xe,cô lấy điện thoại ra nhắn tin hỏi thăm Hương-một người bạn thân của Lan.Cô cứ chăm chú nhắn tin với bạn mà không để ý rằng sắp xảy ra một tai họa ở phía trước.Do trời mua khiến bác tài không nhìn rõ đường nên đã gây ra tai nạn.Cả chiếc xe bị lật nhào,bác lái xe bị va đập mạnh ở đầu nên bất tỉnh ngay tại chỗ.Còn Lan trước khi ngất,cô vẫn còn kịp nhận thức được việc đã xảy ra.Trước mắt cô bây giờ là hình ảnh một khuôn mặt phủ đầy máu của một ai đó,rồi cô ngất lịm đi không còn biết gì nữa.

Khi tỉnh dậy,Lan thấy mình đang ở trong bệnh viện,bên cạnh cô là Hương.Cô nhận ra chân trái của mình đã bị gãy.Vì bác sĩ yêu cầu Lan phải ở lại thêm vài ngày để theo dõi,nhưng ở đây Lan chỉ có một mình nén hàng ngày Hương vẫn đến chăm sóc cho cô.Sau ba ngày nằm viện tự thấy sức khỏe mình đã ổn vả lại không muốn làm phiền bạn nên Lan quyết định xin xuất viện.Khi về nhà,vì chân vẫn còn phải bó bột nên cô vẫn chưa thể đi làm,Lan phải ở nầh dưỡng sức.

Tối ngày thứ hai sau khi xuất viện,Lan bỗng nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ:

_Chào em!Anh có thể hân hạnh được làm quen với em không?

Dù gì đây cũng là lần đầu tiên có một chàng trai chủ động muốn làm quen với mình với lại cô nghĩ chắc người ta quan tâm cô nên mới có được số điện thoại của cô,Lan liền tả lời:

_Tất nhiên là được rồi anh.

Vậy là hai con người ấy nói chuyện rất vui vẻ.Lần đầu tiên trong đời Lan cảm thấy hạnh phúc đến như thế,nhưng cô chẳng biết được rằng,từ cái giây phút cô tả lời tin nhắn cũng là thời khắc cô đang bước gần đến với tai họa.

Cứ như thế ngày nào cô cũng nhắn tin với chàng trai ấy,điều đặc biệt là đu đã quen nhau được hơn hai tháng nhưng anh lại chẳng hề đến bất cứ Thoòng tin cá nhân nào của anh cả.Nhiều khi cô tỏ ý muốn biết,anh chỉ trả lời:

_Rồi em sẽ biết thôi,không cần vội như vậy đâu.

Và rồi anh chuyển sang đề tài khác khiến trí tò mò của Lan cũng không còn nữa.Nhưng dù sao đối với một cô gái đã nhắn tin với một chàng trai trong hai tháng mà chưa biết mặt thì cũng khiến cô không thể nào không tò mò.Một hôm cô nhắn tin gợi ý cho anh:

_Anh à mình cũng đã quen nhau được hơn hai tháng rồi.Anh có thể gửi cho em một bức ảnh của anh được chứ?

Anh đồng ý nhưng anh yêu cầu cô phải gửi ảnh của co trước:

_Được thôi nhưng em gửi của em trước nhé!

Lan liền chụp một tấm ảnh rồi gửi cho anh.Chỉ một lúc sau anh đã gửi lại một tin nhắn đa phương tiện mới đến cho cô kèm với một đong tin nhắn:

_Em đẹp lắm!

Nhận được lời khen cô cảm thấy rất vui,cô hí hửng mở tin nhắn để xem anh,nhưng thật bất ngờ là bức ảnh anh gửi lại chính là bức ảnh của cô.Đến lúc này cô đã có chút tức giận cô hỏi anh sao,lại làm như vậy,anh chỉ trả lời:

_Anh luôn ở bên cạnh em mà.

Câu trả lời ấy vừa khiến Lan vui lại vừa khiến cô cảm thấy khó hiểu,vừa định nhắn tin hỏi anh,thì cô lại nhận được một tổn nhắn mới:

_Anh buồn lắm em à!Anh ở đây chỉ có một mình thôi,giá như bây giờ em bên cạnh anh.

_Em cũng vậy đó anh.

_Vậy thì anh sẽ đến tìm em trong một ngay gần nhất nhé!

Cất điện thoại,Lan vẫn cảm thấy tò mò về anh,cô quyết định lên mạng tra thông tin về anh qua số điện thoại mà cô vẫn nhắn tin hàng ngày.Nhung điều không thể ngờ tới là đu đã kiểm tra đến ba lần,màn hình máy tính vẫn chỉ hiển thị một câu: “Số điện thoại này không tồn tại”.Cô chợt nhớ đến câu nói cô đơn của anh.Cô tiếp tục lên mạng tìm thông tin,hàng triệu kết quả hiện ra chỉ trong nháy mắt,nổi bật nhất là dòng tin: “Truyền thuyết về việc để điện thoại trong quan….”.Lan click chuột vào để xem.Bài tin có nội dung:”Khi có một người thân chết đi mà họ lại còn trẻ thì người nhà sẽ để chiếc điện thoại vào trong quan tài của người chết.Chiếc điện thoại ấy sẽ giúp ừoi chết vơi bớt nỗi cô đơn trong vòng 100 ngày trước khi siêu thoát.Họ có thể dùng chiếc điện thoại đó liên lạc với bất kì ai mà họ muốn.Và điều quan trọng là,người chết ấy đã liên lạc với ai,thì sau 100 ngày người được oan hồn ấy liên lạc sẽ phải chết”.Đọc xong Lan cảm thấy sống lưng mình lạnh toát,chiếc điện thoại đã tắt máy từ hồi nào bây giờ đã tự bật và một tin nhắn mới được gửi đến:

_Em giờ thế nào rồi?

Lan không dám trả lời mà vội tháo pin điện thoại ra.Chiếc điện thoại tạm thời không còn làm phiền cô nữa nhưng cả đêm hôm ấy Lan không thể nào ngủ được vì lời cảnh báo mà cô đã đọc được.Sáng hôm sau tưởng rằng đã thoát được cái ác mộng ấy thì tiếng điện thoại lại reo vang,là cuộc gọi từ số điện thoại ấy.Dù chiếc pin điện thoại đã bị Lan xả xuống toa-lét nhưng chiếc điện thoại vẫn hoạt động bình thường.Cuộc gọi chấm dứt,một tin nhắn mới được gửi đến:

_Sao em không nghe máy,không trả lời tin nhắn của anh.Anh sẽ đến tim em nhanh thôi.

Đọc xong cô cột vất chiếc điện thoại ra xa,có điều lạ là từ lúc cô đọc cái tin nhắn ấy thì nó hoàn toàn im lặng như chưa từng hoạt động,nhưng Lan vẫn cảm thấy rất lo lắng.Cô trải qua ngày hôm ấy trong một nỗi lo sợ khôn nguôi cho đến buổi chiều tối ngày hôm ấy,cô lại nhận được một dòng tin nhắn:

_Anh đang đến với em đây.

Lan liền chạy ra khoá chặt tất cả các cửa,nhưng khi vừa đến gần cửa chính thì các bóng đèn từ hành lang cứ nhấp nháy.Cùng lúc đó cô cảm thấy một luồng khí rất lạnh,càng ngày càng lạnh hơn,và đó cũng là lúc những bóng đèn trong nhà Lan cũng bắt đầu tắt hết.Cô quá hoảng sợ cố lê,lết chiếc chân của mình ra ban công có lẽ là để kêu cứu.Nhưng tất cả đều đã quá muộn,anh ta đã đến,oan hồncủa anh ta bỗng hiện lên khiến Lan hoảng hốt và ngã ra ngoài ban công.Cô chết vào đúng 6 giờ,đúng vào cái thời điểm mà anh ta chết vì vụ tai nạn hôm đó.Chiếc điện thoại nằm trọn trong Vũng máu của Lan,nó bỗng sáng lên,màn hình bây giờ chính là tấm ảnh mà cô đã gửi cho anh ta,bên cạnh là khuôn mặt của một chàng trai dính đầy máu,kém với dòng tin nhắn:

_CÓ LẼ MÀY ĐÃ ĐƯỢC SỐNG LÂU HƠN NỀU KHÔNG PHÁT HIỆN RA BÍ MẬT QUÁ SỚM!!!!!!!!!!!!

P/s: Các bạn hãy cẩn thận nhé! Biết đâu một ngay nào đó bạn lại nhận được một tin nhắn làm quen từ một số điện thoại lạ mà bạn không hề quen thì sao…….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN