Nhân Vật Phản Diện Vốn Phản Diện
Chương 38: Nguồn cơn
“Đinggg….”
Diện Sân còn chưa kịp hoàn hồn từ nhiệm vụ nhánh mới vừa được nhận, trong thức hải y lại vang lên tiếng thông báo lần nữa.
Hai tay Diện Sân sau khi nghe thấy âm thanh này, nắm chặt đến nổi khớp xương phát ra tiếng răng rắc kinh tủng, sắc mặt y sa sầm xuống như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
“Nhiệm vụ chính tuyến mở ra nội dung. Nội dung (1):
‘Quá khứ tổ tiên Chiêu gia,phải kể đến mấy ngàn năm trước.
Lúc đó đại lục mở ra đại điển săn bắn. Tổ tiên Chiêu gia, gia chủ đời đầu tiên tên là Chiêu Thừa, năm ấy chỉ là một gã đệ tử ngoại môn của một Chi Phong nhỏ bé vô danh, tự thân cũng chỉ là một Linh Huyết trung kỳ.
Lúc đó hắn đã hai mươi ba tuổi, sớm đã hết duyên tu tiến, vì thế một mình rời Chi Phong, thâm nhập vào số đệ tử tham gia đại điển săn bắt, muốn thừa cơ tìm chút tư lợi riêng cho mình.
Một chuyến đi này không ngờ gặp phải ma thú bạo động, lạc đoàn đi đến khu vực hoạt động của ma thú cao giai, tình cờ diễn ra đại chiến tông môn tranh dành Ngụy Long, thẳng đến song phương lưỡng bại câu thương, Ngụy Long lại bị giết chết, cuối cùng bị một ma tu ngư ông đắc lợi, đám đệ tử tông môn kia toàn diệt, bị ma tu kia luyện hóa thân xác trở thành khô lỗi.
Chiêu Thừa vốn ẩn mình ở một bên, dựa vào pháp khí hạ phẩm cơ duyên có được mà ẩn mình ở hốc cây rất xa, mới tránh được một kiếp không bị ma tu kia phát hiện.
Cuối cùng, sau khi ma tu kia rời đi, Chiêu Thừa đến chiến trường vừa rồi của hai tông môn, thu thập những thứ quý giá trên người Ngụy Long bị bọn họ giết chết, lại vô tình nhặt được một cái nhẫn không gian của một trong số những tên đệ tử tông môn làm rơi.
Kể từ đó, dựa vào nhẫn không gian chứa đựng vô số thứ quý giá chỉ có cấp bậc đệ tử tông môn mới có, Chiêu Thừa phát đạt. Tự lập ra Chiêu gia, cưới vợ sinh con, truyền thừa đến tới đời Chiêu Phong, cũng trở thành một đại gia tộc lớn trong quốc gia thường dân.’
(Trích «Tà Ngạo Thánh Tôn», chương 230: Hồi ức gia tộc.)”
Nội dung nhiệm vụ chính tuyến: “To be continued…”
Diện Sân: “…”
Đậu móa!
Đây là cái nội dung nhiệm vụ quỷ gì vậy!
Diện Sân nghiến răng nghiến lợi hướng hệ thống rú lên: “Bạn học Thông Thái, cho bản tôn một câu trả lời thỏa đáng! Ngay! Và luôn!”
“Lão tổ đại nhân à…” Bạn học Tiểu Thông Thái đáng thương rúc mình trong góc run rẩy: “Mị vô tội mà, đây là phần mềm thứ ba can thiệp vào sau khi mị nâng cấp lên. Giữa mị và phần mềm thứ ba này không quen biết nhau, chuyện nó bỗng dưng xuất hiện, quả thực là mị vô tội~ T.T”
Diện Sân hừ lạnh một tiếng: “Ban tôn không tin cái thứ này có thể làm gì được ta!”
“Quả thực là không làm gì được ngài… bất quá… phần mềm thứ ba này rất khôn ngoan, ban nãy nó đac lén buộc định với tiểu thú kia, Lão tổ à, ngài xem trên cổ tay trái của ngài đi…” Hệ thống đáng thương hề hề đáp lời.
Diện Sân nghe thế, nâng cổ tay trái lên, tụ bào đen huyền trượt xuống để lộ ra cổ tay trắng mịn tinh tế như tuyết, mà lúc này, trên cổ tay y lại xuất hiện một sợi dây xích, toàn thân xích tỏa ra ánh bạch kim, mỗi mắt xích đều được làm đến cực kì tinh mỹ.
Hệ thống một bên nói tiếp: “Ngài nhìn, đây là tín vật buộc định phần mềm thứ ba cố ý tạo ra, cái vòng này trên người Ma Bắc Mạn cũng có.”
“Sao?” Diện Sân đầu mày nhíu lại, một tay luồng vào vạt áo moi ra hai chi trước của Ma Bắc Mạn, quả nhiên cổ chi trước bên phải cũng có một cái vòng xích bé tí, màu oánh bạch lẩn khuất vào đám lông của hắn.
“Thứ này có tác dụng gì?”
“Theo như giới thiệu mị đọc được qua giám định hệ thống, đôi xích này tên là ‘Đồng Mệnh Ti’, một khi buộc định trên hai chủ thể, chúng sẽ kết nối với nhau, người này bất lợi người khác cũng sẽ bất lợi, người này bị thương bên kia cũng sẽ bị san sẽ nổi đau một phần. Theo bên phần mềm thứ ba can thiệp, tác dụng của ‘Đồng Mệnh Ti’ có vài thay đổi khác. Đại khái, đối với những hình phạt do không hoàn thành của lão tổ ngài, Ma Bắc Mạn sẽ là bên bị động nhận lấy hết. Nếu như ngài cưỡng chế tiêu diệt phần mềm thứ ba, Đồng Mệnh Ti của Ma Bắc Mạn cũng sẽ bị hủy, cũng có nghĩa là, tiểu bạch thú này sẽ chết.”
Chết tiệt!
Diện Sân nắm chặt khớp tay, sắc mặt sa sầm, quanh thân như nổi lên giông tố.
Được lắm, cái phần mềm thứ ba chó má! Dám lấy tính mạng đồ đệ y ra đùa bỡn! Quả thực là chán sống!
Muốn y ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ chứ gì? Diện Sân cười lạnh. Đầu ngón tay ma sát lên Đồng Mệnh Ti trên tay, được, y sẽ bồi tới cùng!
Mà lúc này, An Ngạch Chi phía đối diện, bởi vì Diện Sân bỗng dưng đứng thẫn ra sắc mặt lúc trắng lúc xanh kì quái, lão e ngại y có ám chiêu khác, cũng liền dừng một bên âm thầm quan sát động tĩnh của y, thừa lúc y sơ suất sẽ ra một kích chí mạng tiêu diệt đi nỗi sợ uy hiếp đang mấp mé trong lòng.
Ngay khi thấy y bất thình lình sắc mặt không tốt, lão nghĩ hẳn Diện Sân đã gặp sự cố gì đó, cho nên, thừa cơ, tay vung lên, Hàn Quang Kiếm lao vút đến xé không, mũi kiếm lao đi như đóng băng không khí, thẳng tắp hướng đến mi tâm Diện Sân mà đâm tới.
Kiếm xuất như lưu tinh, đi không thấy hình. Giây trước còn nằm trước ngườu An Ngạch Chi, giây sau đã xuất hiện trước mi tâm Diện Sân chưa đầy một phân.
An Ngạch Chi trông thấy thế, khóe miệng nhếch lên đắc ý, thầm nghĩ đã một kích tất thắng. Bất quá, thực tế luôn luôn khác xa tưởng tượng.
Hàn Quang Kiếm xé không lao tới trước mặt Diện Sân, lại khựng lại, kiếm lơ lửng giữ không trung, như trúng thuật định thân, thân kiếm mỏng rung động kịch liệt phát ra thanh âm ken két chói tai.
Mà Diện Sân lúc này, gió mạnh thổi bay tóc y ra sau, để lộ khuôn mặt âm trầm lạnh lẽo, ánh mắt nhạt nhẽo như nhìn con sâu cái kiến nhìn vào An Ngạch Chi, ngay cả thở hừ ra, cũng bung tỏa uy áp như thần.
Y một tay ôm lấy sủng thú trong lòng, một tay nâng trước người, hai ngón tay kẹp chặt lấy thân Hàn Quang Kiếm, ngón trỏ khẽ động, liền nghe ‘răng rắc’ từng tiếng.
Hàn Quang Kiếm xứng danh một trong ba đệ nhất bảo khí của Thánh Linh đại lục, dưới một cái nhích tay của Diện Sân, vô thanh vô tức vỡ nát, từng mảnh như bụi tan vào hư vô.
Kiếm vỡ qua vài nhịp thở, mới phát ra xung chấn.
Chỉ nghe ‘ầm’ một tiếng đinh tai khủng bố, xung chấn tràn ra bán kính hơn vạn dặm, lấy Diện Sân làm trung tâm, từ trên cao nhìn xuống, bụi mù cuốn lên cao cả ngàn trượng, cây cối bị chấn văng đi, mặt đất thậm chí lún xuống hơn trăm thước, tạo thành một cái hố sâu khổng lồ như bị thiên thạch đập trúng.
Chúng đệ tử nội môn Chiêu Như Tông, kể cả An Ngạch Chi, đều bị chấn động do bải khí hạ phẩm gãy nát mà bị đánh văng ra, toàn bộ số đệ tử nội môn có mặt, đều xương cốt vỡ vụn, đan điền sụp đổ, tứ chi biến dị từng cái xác phơi trên mặt đất thảm trạng dị thường, An Ngạch Chi là tu sĩ Độ Kiếp đỉnh phong, công lực cao, dư chấn qua đi chỉ làm cho lão phun ra vài búng máu, chật vật té trên mặt đất, quần áo nát bươm, chí ít mạng sống vẫn còn giữ lại nguyên vẹn được, nhưng bất quá đã hôn mê bất tỉnh.
Diện Sân đứng giữ trung tâm hố sâu, đồng tử đen kịt đảo xuống nhìn An Ngạch Chi ở xa xa, khóe môi mím chặt chậm rãi nhếch lên một độ cung khủng bố, y chậm rãi bước đến phía An Ngạch Chi, khóe miệng lẩm bẩm, “Muốn bản tôn dấn thân vào cao tầng tu chân giả ư? Kẻ ở trước mặt không phải đã quá thích hợp rồi sao?”
Y liếc mắt nhìn An Ngạch Chi bôn dạng thảm hại hôn mê, bàn tay đặt lại tiểu mỗ thú vào vạt áo, nâng lên, hắc khí chậm rãi ngưng tụ vào lòng bàn tay, sau đó từng luồng từng luồng bao lấy An Ngạch Chi.
Hắc khí như xúc tua, len lõi vào thất khiếu lão, chạy khắp kinh mạch cuối cùng tụ về đại não, một cụm hắc khí nuốt trọn đan điền An Ngạch Chi, sau một khắc qua đi, tông chủ Chiêu Như Tông hôn mê tỉnh lại, tròng mắt huyết hồng dần biến mất trở về màu sắc bình thường của nhân loại.
Lão đảo mắt nhìn khắp một lượt, cuối cùng dừng lại ở bóng người Diện Sân, đầu gối khụy xuống, quỳ bái trước y.
“Chủ nhân tôn kính, An Ngạch Chi ra mắt ngài, thỉnh ngài ban lệnh cho bề tôi.” Thanh âm trầm ổn, sắc lạnh, khác hẳn với dáng vẻ đạo mạo bình thường của lão.
Diện Sân rũ mắt nhìn mái đầu trắng xóa dập xuống sát mặt đất của An Ngạch Chi, hốc mắt y phủ xuống bóng mờ tối tăm không nhìn ra ánh sáng trong tròng mắt. Y nhếch môi, tà khí cười nhạt: “Tiện ti, bản tôn giao phó ngươi, trở về Tông môn tiếp tục giả dạng làm tông chủ, nửa thángmột lần đến diện kiến báo cáo.”
An Ngạch Chi nâng đầu, lại dập xuống một cái, thanh âm lãnh tĩnh đáp: “Tuân mệnh, chủ nhân.” Sau đó bóng dáng bao phủ trong hắc khí, vút một cái liền biến mất khỏi tầm mắt Diện Sân.
Gió lạnh gào thét thổi qua bình địa tang tác tiêu điều.
Trong đầu y lại vang lên tiếng thông báo.
“Đinggg….”
“Nhiệm vụ nhánh: ‘Dấn thân tu chân’ hoàn thành, thưởng một trăm điểm tích phân, chuỗi nhiệm vụ nhánh kích hoạt, nội dung nhiệm vụ chính tuyến mở ra một phần. Chúc mừng ký chủ, mong ngài lần sau càng thêm cố gắng.”
“Đinggg…”
“Ký chủ vi phạm nguyên tắc thực thi nhiệm vụ của hệ thống, lối thi hành thiếu hòa bình và mang tính khiêu chiến, hệ thống đưa ra xử phạt mức độ nhẹ đối với bên bắt cầu, tiến hành triệt tiêu một cấp tu chân. Mong ký chủ sau này thêm nhẫn nại thực thi nhiệm vụ để phía bắt cầu có thể thuận lợi sống qua ngày.”
Thanh âm lạnh lẽo cứng ngắt vừa dứt lời, Đồng Mệnh Ti trên cổ chân Ma Bắc Mạn bỗng dưng lóe sáng, một tia kim quang mỏng manh phóng thẳng đến đan điền Ma Bắc Mạn, ý đồ phá hủy linh khí tích lũy của hắn.
Trong sát na đó, quanh người Diện Sân bất thình lình bốc lên hắc khí cuồn cuộn bất tận, y bào điên cuồng loạn vũ, tròng mắt y đen sẫm dần dần hóa thành ánh vàng kim quỷ dị khủng bố.
“Mi! Dám!” Diện Sân gầm lên. Thanh âm chấn động khiến mặt đất dưới chân nứt toạc trăm dặm, hắc khí khủng bố quanh thân y cũng theo y giận dữ mà như nộ long phóng thẳng lên trời, một mảnh Hắc Sâm lâm, bầu trời bị chôn vùi trong hắc khí giống như sắp sụp xuống, sấm chớp nổi lên khắp nơi.
Thần thức cùng linh lực khủng bố của Diện Sân toàn bộ phá ra, xông thẳng đến chính thức hải của y, thậm chí là cả Đồng Mệnh Ti, Diện Sân cắn chặt răng, linh lực trong thức hải phô thiên cái địa bổ xuống, tiếng y vang lên bao hàm phẫn nộ khôn kể.
“Chó má! Sâu bọ! Hạ đẳng! Mi dám đụng đến nó!”
Sau đó, trong thức hải cuồn cuộn của y. Bị chính linh lực của y hóa thành một đạo kiếm, điên cuồng bổ ngang qua.
Hệ thống vốn trú ngụ trong thức hải của bị, không còn đường trốn mà lãnh trọn một cái bổ này, toàn bộ thần thức dính liền với thức hải của Diện Sân như một khối thịt bị cắt ra, đau đớn ré lên sau đó căm bặt.
Mà Đồng Mệnh Ti trên chân Ma Bắc Mạn, bị linh lực khủng bố của y thẩm thấu, răng rắc một tiếng, giống như bùn khô, màu sắc oánh bạch rút đi không còn, chỉ còn lại một mảnh ảm đạm tàn lụi, ngón tay Diện Sân khẽ bóp chặt, liền vỡ nát thành tro bụi.
Bầu trời bị hắc khí xông lên nuốt trọn, ánh dương quang nháy mắt ảm đạm sắc màu.
Mà uy áp kinh tủng của cấp bậc đứng đầu toàn vị diện giáng xuống, không phải một cái đại lục nhỏ nhoi này có thể tưởng tượng nổi, trong một sát na hắc khí bùng nổ xông phá bầu trời, hư không bị xé rách, lỗ đen mang theo gió lốc không gian xuất hiện, sinh linh, cây cỏ, thậm chí đất đá ở một góc lỗ đen xuất hiện toàn bộ bị hút sạch đi, biến thành một cái vực thẳm khổng lồ cắt ngang Hắc Sâm lâm.
Tiểu Thông Thái đáng thương bị phần mềm thứ ba không biết điều do tổng bộ nhân lúc cài thêm vào nó hại thảm, trước khi mất đi nhận thức, nó nghe thấy trong sâu thẳm thức hải Diện Sân vang lên tiếng khóc thét tê liệt:
“Lão tổ đại nhân! Tiểu nhân biết sai rồi! Tiểu nhân biết sai rồi! Xin ngài tha mạng! Tiểu nhân không nên động đến đồ đệ của ngài! Tiểu nhân sai rồi! Cứu mạng! Ahhhh!!!”
Đáp lại tiếng thét tê tâm liệt phế, là tiếng hừ lạnh lẽo của Diện Sân: “Đi chết đi!”
Sau đó, thanh âm lạ kia chỉ kịp rú lên một tiếng liền im bặt, hệ thống Tiểu Thông Thái cũng đồng thời mất đi ý thức.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Tiểu Thông Thái đáng thương nghĩ thầm: ‘Ma Bắc Mạn kia chính là vảy ngược của Diện Sân, mi có thể động chạm khiến y nổi giận, nhưng nếu dám gây hại cho đồ đệ nhỏ nhà y, xác định chính là cái kết hủy diệt cho chính ngươi!’
Diện Sân sau khi ngoan độc chém xuống một nhát vào thức hải của mình, đau đớn liền ập tới như muốn xé nát y ra, bất quá y chỉ nghiến chặt răng, trán hằn đầy gân xanh, bàn tay vẫn kiên trì bảo hộ Ma Bắc Mạn.
Giải quyết xong thứ sâu bọ chướng mắt trong thức hải, y liền tập trung đuổi giết kim quang ý đồ hủy hoại đan điền Ma Bắc Mạn trong kinh mạch, thứ kim quang yếu ớt đó, cũng không kiên trì nổi một khắc liền bị hắc khí của Diện Sân hung ác thôn phệ.
Thẳng tới lúc này, Diện Sân mới thở ra một hơi an tâm, khóe miệng nhếch lên, “Lũ hạ đẳng, chỉ một chút thủ đoạn, muốn trèo đầu ông nội đây ư? Mơ tưởng!”
Sau đó, y khuỵ gối xuống, ôm lấy đầu mình than nhẹ một tiếng.
Lần này Diện Sân quả thực đủ ngoan. Đều biết thức hải như quả tim của tu sĩ, y lại có thể không nói hai lời tự mình bổ xuống ngang như vậy, quả thực như tự mình moi tim, tu vi khổng lồ cũng vì thức hải bị bổ ra mà thác loạn trong cơ thể, điên cuồng thoát ra bên ngoài, nguyên khí dường như mười phần bay mất tám phần, có lẽ muốn tỉnh dưỡng tu bổ lại thức hải tổn thương, cũng phải mất mấy ngàn năm, thậm chí lâu hơn.
Bất quá… Diện Sân nhìn mỗ thú vẫn hồn nhiên ngủ say trong lòng mình…
Y đã nói, sẽ bảo hộ cho cái con thú ngốc này. Y trước giờ, lão tổ ma tu, đều nói được thì làm được!
Diện Sân bị cắt ngang thức hải, thần trí cũng bắt đầu không thể tập trung, cho nên, y cũng không nhìn thấy được, hiện tại hắc khí do y vô tình nổi giận phóng ra, đã gần như sắp đè ép hủy diệt Thánh Linh đại lục.
Truyền thuyết Hóa Thần đột phá Pháp Thánh liền phải phi thăng, cũng không phải không có nguyên nhân của nó.
Thánh Linh đại lục, trong hàng ngàn vị diện, chỉ là một trong số rất nhiều vị diện cấp thấp, tu sĩ đạt đến Pháp Thánh, nắm trong tay lực chưởng khống rất khủng bố, đối với một cái đại lục cấp thấp, thậm chí có thể một cái phất tay liền biến nó thành bụi. Cho nên, dưới thiên đạo pháp tắc, một khi đột phá thành Pháp Thánh, sẽ bị cưỡng chế truyền tống đến vị diện cấp bậc
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!