Vào tháng năm, thời tiết bắt đầu nóng lên.
Cửa hàng pháp y lớn nhất Nhạn Thành, ông chủ vẻ mặt chua xót không thể tin được nhìn thanh niên trước mắt.
“Pháp y này quá thô ráp, mặc vào khó chịu?” Ông chủ giật mình, “Đây chính là món pháp y thượng phẩm nhất!”
Thanh niên không nói gì, hơi nâng cánh tay lên trên, ống tay áo trượt xuống, lộ ra cánh tay trắng như tuyết vốn bị che lấp.
Bởi vì giữa hành động cùng quần áo ma sát, trên da thịt trắng như tuyết bị cọ ra từng mảnh dấu vết hồng nhạt, rõ ràng biểu lộ chủ nhân yếu đuối.
“Có quần áo mềm mại hơn một chút không?” Ninh Diệu hỏi.
Ông chủ phục hồi tinh thần, thật ra dựa theo tác phong bình thường của hắn, loại khách nhân khó có thể hầu hạ này sẽ bị hắn tìm cớ đuổi ra ngoài. Cho dù loại khách nhân này có tiền có thế, vậy hắn cũng chỉ là khách khí trên mặt, đáy lòng đã sớm mắng người tám trăm lần.
Nhưng bây giờ…
Ánh mắt ông chủ theo cánh tay trắng nõn di chuyển lên trên, đối diện với mặt Ninh Diệu.
Cho dù tu tiên giới khắp nơi là mỹ nhân, dung mạo người trước mắt cũng là có một không hai, có thể trong nháy mắt đem mỹ nhân khác so sánh với bùn trên mặt đất.
Trước kia hắn tuy rằng biết thiếu gia Ninh gia bộ dạng tốt, nhưng cũng không cảm thấy một người ngoài có thể so với mình kiếm tiền quan trọng hơn. Hôm nay vừa thấy, lại giống như trúng tà, hận không thể đem tất cả vàng bạc ngọc thạch đều chất đống lên tay vị Thiếu gia Ninh gia này.
Tầm mắt ông chủ cùng Ninh Diệu đối diện, tâm thần rung động, lộ ra một nụ cười thật lòng: “Ngài ngồi ở đây trước, ta đi lấy cái khác cho ngài, ngài chậm rãi thử.”
Ông chủ rời đi, Ninh Diệu nhấc rèm cửa sổ lên, lộ ra nửa khuôn mặt nghiêng tinh xảo, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đường phố ngày thường yên bình mà náo nhiệt, nhưng hôm nay tựa hồ cùng ngày xưa bất đồng, không ít người trên mặt mang theo vui sướng kỳ dị, cũng có một số ít người trên mặt là khủng hoảng.
Có chuyện gì vậy?
Ninh Diệu rất không hiểu.
Cách đây không lâu, y xuyên qua thế giới có thể tu tiên này, xuyên thành một thiếu gia xinh đẹp lại ngang ngược. Thiếu gia kia đại khái là bộ dạng giống y, để cho y có thể lừa gạt qua cửa ải, không bị người khác phát hiện y không phải là người ban đầu.
Y không kế thừa ký ức của nguyên chủ, đối với thế giới này còn đang trong giai đoạn thăm dò, bởi vậy đối với rất nhiều thứ đều rất tò mò.
Ninh Diệu mở rèm cửa sổ ra càng nhiều, đang muốn cẩn thận quan sát người đi đường bên ngoài, chỉ thấy không biết từ đâu bay tới một con chim giấy.
Nó dừng lại ở mép cửa sổ, phốc phốc hai tiếng từ trong miệng phun ra một đóa hoa đỏ hồng, hướng Ninh Diệu ném một cái mị nhãn, tiếp theo miệng phun chữ nói: “Mỹ nhân, kết đạo lữ không? Ta đã là kim đan hậu kỳ, ở Thiên Hương Lâu cách vách chờ –“
Chim giấy còn chưa dứt lời, bị một con chim giấy khác xuất hiện đạp xuống. Chim giấy mới tới dựa theo trình tự cũng phun ra một đóa hoa, muốn thổ lộ với Ninh Diệu.
Ninh Diệu: “…”
Ninh Diệu xoát một tiếng đóng hết rèm cửa sổ lại, trả lại cho mình một cái thanh tịnh.
Trong tiểu thuyết nói người tu tiên đều thanh tâm quả dục gì đó, quả nhiên là giả!
Không bao lâu sau, ông chủ lấy ra pháp y thượng đẳng khác cho Ninh Diệu thử. Ninh Diệu chọn lựa thích hợp, sau đó rời khỏi cửa hàng, ngồi lên xe ngựa nhà mình chờ ở ngoài cửa.
Trên đường về nhà, Ninh Diệu cuối cùng cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
– Thiếu gia, ngài có biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì không? Thị vệ đi theo của Ninh Diệu thần thần bí bí nói.
Ninh Diệu cổ vũ hỏi: “Cái gì?”
“Trong thành có mấy vị thế gia quyền cao chức trọng, người đều đã chết vào đêm hôm qua.” Thần sắc thị vệ bắt đầu ngưng trọng, nói ra tin tức mà Ninh Diệu tìm hiểu: “Trong này thậm chí còn có nhân vật lợi hại Nguyên Anh kỳ, cũng bị một kích gϊếŧ chết. Không biết kẻ gϊếŧ người có thể tiếp tục hành động hay không, thiếu gia, chúng ta phải cẩn thận đó!”
Bởi vì chết đều là những tên gia hỏa thường ngày kiêu ngạo ương ngạnh, ức hiếp nhỏ yếu, cho nên không ít người vỗ tay khen ngợi, chỉ có một số ít người thích khi dễ người như người chết cảm thấy lo sợ bất an.
Ninh Diệu đáp một tiếng, lại nhìn người qua đường vội vã ngoài cửa sổ xe ngựa, không hỏi nhiều nữa.
Về đến nhà, sau khi ăn cơm xong sắc trời đã tối, Ninh Diệu rửa mặt xong liền chuẩn bị nghỉ ngơi.
Bọn thị vệ đã đề phòng mười vạn phần tuần tra thị sát trong phủ, Ninh Diệu nằm trên giường, có khi còn có thể nghe thấy tiếng bước chân của bọn thị vệ khi tuần tra.
Ánh trăng như nước xuyên qua cửa sổ chiếu xuống đất, phủ một lớp ánh sáng mờ ảo cho căn phòng.
Ninh Diệu lăn lộn trên chiếc giường mềm mại vài cái, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Có phải có thứ gì đó… Bị y bỏ qua không?
Nghi vấn này trong lòng Ninh Diệu dâng trào, khiến y không thể an tâm ngủ thiếp đi. Y buộc phải nhắm mắt lại, cố gắng ngủ.
Tiếng côn trùng bên ngoài vang lên từng tiếng, gió đầu hạ thổi đến lá cây xào xạc rung động. Tiếng gió càng lúc càng lớn, cuồng phong thổi mây đen tới, che khuất ánh trăng tràn ngập.
Khi tiếng sấm đầu tiên vang lên, một ý niệm xẹt qua đầu Ninh Diệu.
Kiêu ngạo ương ngạnh, khi thiện sợ ác, ức hiếp nhỏ yếu… Đây không phải là trước khi y xuyên qua, nguyên thân hàng ngày sao!
Ninh Diệu mãnh liệt mở mắt ra, chỉ thấy ánh trăng đã bị mây đen che kín, trong phòng một mảnh tối tăm, đưa tay không thấy năm ngón tay.
Vì sao ngay cả Dạ Minh Châu bày ở trong phòng cũng không sáng?
Ninh Diệu vốn sợ bóng tối, y cảm thấy mình sắp bị dọa khóc, cố nén nước mắt sờ vào những tảng đá dạ quang khác đặt trong hộp đầu giường.
Hộp được mở ra trơn tru, ánh sáng chiếu sáng bóng tối. Mà ngay khi Ninh Diệu thấy rõ tình cảnh trước mắt, một thứ lạnh lẽo thấu xương đặt lên cổ y.
Ninh Diệu chậm rãi nâng mắt lên, chỉ thấy trong căn phòng vốn không có một bóng người ngoại trừ y ra, một nam nhân cao lớn một thân đen kịt đứng trước giường.
Trong tay nam nhân kia cầm một thanh trường kiếm huyền đen, chính là thanh trên cổ Ninh Diệu.
Nam nhân bị Ninh Diệu phát hiện tung tích, lại không chút hoảng hốt, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo vài phần tà khí lộ ra một tia cười lạnh: “Tỉnh?”
Ninh Diệu há miệng, phát hiện mình căn bản không cách nào lên tiếng.
Y không cảm thụ được cảnh giới tu vi của nam nhân trước người này, nhưng một cỗ uy áp vô hình đè ép y làm cho y không thể nhúc nhích, pháp y trên người y cũng giống như giấy dán, hoàn toàn không có tác dụng ngăn cản thương tổn.
Trên mặt nam nhân vẫn mang theo cười lạnh, lời nói ra lại làm cho người ta không rét mà run: “Nếu đã tỉnh, vậy liền tỉnh xuống địa ngục là được rồi.”
Làn da của Ninh Diệu vốn mềm mại, cho dù lúc trước nam nhân chỉ đơn thuần đặt lợi kiếm lên cổ y không dùng sức, làn da trắng như tuyết kia cũng đã bị kiếm phong để lại một vết đỏ.
Sợ hãi cùng đau đớn bao phủ y, trước khi trường kiếm cắt đầu mình, hàng mi Ninh Diệu run lên, rốt cuộc nhịn không được khóc lên.
Y rõ ràng chưa từng làm chuyện xấu, vì sao lại bị gϊếŧ chết như vậy?
Nước mắt trong suốt theo gương mặt tái nhợt chảy xuống, lại nhỏ xuống cằm.
Mỹ nhân rơi lệ tự nhiên là cực kỳ đẹp mắt, chỉ tiếc nam nhân áo đen không có nửa điểm phong tình thương hương tiếc ngọc, hắn lạnh lùng nhìn người trước mắt khóc, xuống tay dùng sức, liền một kiếm đem người mất mạng.
Mà trước khi chân chính xuống tay, nam nhân phát hiện có gì đó không ổn.
Giọt nước mắt rơi xuống không có thấm ướt chăn, ngược lại trong nháy mắt chạm vào ngoại vật ngưng kết thành thực thể, trải qua biến hóa, cuối cùng trở thành bảo thạch rực rỡ, trong ánh sáng ảm đạm lấp lánh đẹp đẽ.
Mà ngoại trừ ngoại hình hoa lệ rực rỡ ra, trong viên bảo thạch này còn tản ra linh khí kinh người, có thể so với linh thạch đỉnh cấp.
Đây không chỉ là châu báu có thể sử dụng trong mọi việc, mà còn có rất nhiều công dụng, có thể lưu truyền linh thạch ở Tu Tiên giới.
Nam nhân nheo mắt híp lại, cúi người cầm lấy viên bảo thạch, quan sát một lát sau, chuyển tầm mắt đến trên mặt Ninh Diệu.
Ninh Diệu qua nước mắt cùng nam nhân nhìn nhau, nhịn không được khóc càng dữ dội.
Ngày thường y sợ tối sợ quỷ, nhưng nam nhân trước mặt này, thật sự so với ác quỷ còn đáng sợ hơn ngàn vạn lần.
Theo bảo thạch gia tăng, Ninh Diệu cảm giác được lợi kiếm đặt trên cổ dời đi, mũi kiếm chống lên cằm y, nhấc mặt y lên.
“Thú vị.” Ninh Diệu nghe thấy nam nhân nói: “Nếu ngươi có công dụng này, vậy sẽ cho ngươi sống thêm một thời gian nữa… Chờ ta gϊếŧ xong những người khác, cuối cùng lại gϊếŧ ngươi.”
Trường kiếm bị thu vào vỏ kiếm, nam nhân đứng thẳng dậy, kéo xa khoảng cách với Ninh Diệu: “Ngoan ngoãn ở chỗ này chờ ta trở về.”
Lời còn chưa dứt, bóng dáng nam nhân đã tiêu tán như khói. Nếu như không phải trên cổ vẫn còn vết đỏ, Ninh Diệu quả thực muốn hoài nghi mình đã có một giấc mộng.
Người kia là ai, cùng nguyên chủ quá khứ tồn tại quan hệ gì?
Y… Y phải đến một nơi an toàn, không thể chờ đợi cho nam nhân trở lại.
Ninh Diệu lau khô nước mắt, đang muốn đứng lên thì chợt nghe thấy trong đầu vang lên một tiếng máy móc.
【 Đinh — phát hiện nhân vật chính xuất hiện, hệ thống kích hoạt! 】
Ninh Diệu: “?”
Vô số tin tức tràn vào trong đầu, đầu Ninh Diệu đau nhói, trong nháy mắt đã biết nguyên nhân và hậu quả.
Y dĩ nhiên xuyên không vào trong một quyển tiểu thuyết ngược nhân vật chính, trở thành pháo hôi ngược nhân vật chính!
Mà nhân vật chính của quyển sách này, Úc Lễ xuất thân thấp kém, sau khi bước vào con đường tu tiên lộ ra thiên phú tuyệt vời, trở thành đệ nhất thiên tài tu chân giới.
Vô số người ghen tị với hắn, xa lánh hắn, Úc Lễ vẫn kiên trì bản tâm, giúp đỡ chính nghĩa, yêu thương nhỏ yếu, tận dụng khả năng trảm yêu trừ ma.
Nhưng mà như vậy hắn cũng không được đối xử tử tế, chỉ chiếm được đầy người phản bội.
Úc Lễ cũng từng không tiếc cả mạng sống cứu huynh đệ, cuối cùng lại ở trong bí cảnh ám toán hắn.
Úc Lễ cũng từng có tri kỷ núi cao nước chảy, cuối cùng trở tay đưa hắn vào trong tay sư môn đuổi gϊếŧ hắn.
Lô đỉnh bị hắn cứu ra ngược lại cáo buộc hắn là ma tu, người phàm được hắn chỉ giáo tu tiên đem mũi đao nhắm ngay hắn…
Úc Lễ từ nửa đời người này viết đầy phản bội đi tới, tu vi càng sâu, uy danh ngày càng thịnh, tính tình cũng cùng mình lúc ban đầu cách càng ngày càng xa.
Đến cuối cùng, không ai dám gọi thẳng tên hắn, thế nhân mờ mờ gọi là – Vạn Ma Chi Tổ.
Tất cả lương thiện của Úc Lễ, tựa hồ trong từng lần lượt phản bội, tiêu hao hầu như không còn.
Ninh Diệu không thể nhìn thứ này nhất, mặc dù những gì cậu nhìn thấy chỉ là đại cương sơ sài, nhưng vẫn rất buồn, nước mắt lúc trước thật vất vả dừng lại lại bắt đầu chảy.
Mắt thấy điểm chú ý của Ninh Diệu hoàn toàn lệch lạc, hệ thống lên tiếng nhắc nhở: [Ký chủ, đề nghị cậu tập trung nhìn vào thân phận mình xuất hiện.]
Ninh Diệu: [Ờ.]
Trong nguyên tác, tiếp xúc giữa Úc Lễ và Ninh Diệu chỉ có một màn.
Khi đó Úc Lễ bị sư môn đâm sau lưng, thật vất vả mới thoát ra được, toàn thân đầy thương tích ngã xuống dưới tường thành, ý đồ nghỉ ngơi một lát, khôi phục linh lực.
Nhưng mà hắn gặp Ninh Diệu.
Tiểu thiếu gia yếu đuối yêu cái đẹp nhất, nhìn thấy một người máu mướt xuất hiện trong phạm vi tầm mắt, nhất thời nhíu mày, để thủ hạ ném Úc Lễ vào trong rừng rậm đầy yêu thú.
“Thật là ghê tởm.” Úc Lễ nghe Ninh Diệu nói, Cái này còn không sạch sẽ bằng một con chó hoang, vì sao lại xuất hiện ở thế giới này? Cho ta lót chân ta còn ngại dơ.”
Sau đó, lại trải qua một lần kiếp nạn Úc Lễ trở về, chấm dứt tính mạng Ninh Diệu.
Đó là tất cả những chuyện giữa họ.
Ninh Diệu: “…”
Y biết chuyện xưa tiến hành ở đâu, cũng biết nam nhân vừa rồi là ai.
Lúc này y mới xuyên tới không bao lâu, cư nhiên sắp phải chết rồi sao!
Ninh Diệu vội vàng đứng lên, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy thị vệ đang canh gác bên ngoài sân của y.
Lúc Úc Lễ tới không thuận tay gϊếŧ người khác, mục tiêu chỉ nhìn chằm chằm vào một mình y, điều này làm cho Ninh Diệu thở phào nhẹ nhõm.
Ninh Diệu đương nhiên không có khả năng ở chỗ này chờ Úc Lễ trở về gϊếŧ cậu, y thừa dịp thị vệ thay đổi canh gác vài phút, vụиɠ ŧяộʍ chạy ra ngoài.
Thị vệ trong nhà khẳng định sẽ không phải là đối thủ của Úc Lễ, kéo những người khác cùng y chết cũng không tốt. Y muốn chạy thật xa, để Úc Lễ tìm không thấy y.
Cuồng phong(gió dữ) vẫn tiếp tục, giọt mưa mát lạnh rơi xuống gò má Ninh Diệu, Ninh Diệu lặng yên không một tiếng động chạy ra ngoài đường phố trống rỗng, từ trong túi đựng đồ lấy ra một chiếc xe ngựa gỗ dùng linh lực điều khiển.
Loại xe ngựa gỗ này có thể tự động lái, cung cấp linh lực càng nhiều, tốc độ càng nhanh.
Ninh Diệu dụi dụi mắt mình, dụi ra một viên bảo thạch, đặt ở trong khoang động lực, xe ngựa liền vèo một chút xông ra ngoài.
Xe ngựa chạy ra khỏi cổng thành, theo con đường nhỏ một đường chạy lên núi, hướng về một tòa thành thị khác tiến lên. Ninh Diệu ngồi trong xe, rốt cuộc cũng có cơ hội nói chuyện với hệ thống đột nhiên xuất hiện này.
[Hệ thống, tại sao tôi lại xuyên qua đây?] Ninh Diệu quấn mình trong một tấm chăn nhỏ, chỉ lộ ra một khuôn mặt tái nhợt.
Hệ thống trầm mặc một lát sau mới mở miệng, trả lời câu hỏi: [Tuy rằng trước đây ngài là nhân vật chính của thế giới “Cả thế giới đều yêu tôi”, có thể chất khiến cho người nhìn thấy sinh ra hảo cảm với ngài, nhưng Úc Bành là nhân vật chính của thế giới này, hắn sẽ không bị thể chất này của ngài ảnh hưởng, ngài cần phải cẩn thận, tôi cũng không giúp được ngài.]
Ninh Diệu: “?”
Ninh Diệu rơi vào mê hoặc viết hoa.
Y là cái gì… Y cũng là nhân vật chính trong sách à? Tại sao cuốn sách của y nghe thôi đã thấy buồn nôn như vậy?
Thể chất Úc Lễ này vô dụng, chờ Úc Lễ tìm được y, ép buộc xong giá trị lợi dụng, phỏng chừng sẽ một đao chém y đi.
Xe ngựa chạy trên con đường núi gập ghềnh, những giọt mưa to như hạt đậu đập vào toa xe, giống như đang viết một khúc hát ru.
Ninh Diệu cảm thấy lúc này mình không nên ngủ, nhưng theo thời gian trôi qua, y vẫn mệt mỏi, y vẫn chậm rãi nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Đến khi Ninh Diệu tỉnh lại, mưa vẫn rất lớn, nhưng xe lại không có động tĩnh gì, xung quanh yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa ào ào.
[Hệ thống, xe đậu như thế nào vậy?] Ninh Diệu theo bản năng làm nũng.
Hệ thống yên tĩnh như chết, Ninh Diệu cảm thấy không ổn, quấn chặt tấm chăn nhỏ trên người, cẩn thận vươn tay, muốn mở cửa xe xem tình huống bên ngoài.
Mà trước khi tay Ninh Diệu chạm vào cửa xe, cửa xe cương một tiếng, từ bên ngoài bị mở ra.
Nam nhân ngày đó được xưng là Vạn Ma Chi Tổ đứng ở ngoài xe nhìn y, khóe miệng nhếch lên, khơi dậy một nụ cười không mang theo nhiệt độ.
Th4, 1/9/2021, 2:00